Khương Đông Ly bị hoảng hốt đến cực độ, chỉ có thể liên tục lắc lắc đầu, nàng không cần cái tên nam nhân xấu xa này làm vị hôn phu.
Nàng sợ hắn đến chết mất thôi!
“Ngươi buông ra mau, ta muốn đi tìm An ca ca!” Nàng nghẹn ngào lên tiếng, cố gắng giãy giụa thoát khỏi vòng kiềm hãm của hắn, đôi thủy mâu tràn ngập hoảng loạn nhìn hắn, như thể hắn chính là một con độc xà mãnh thú. (thủy mâu : con ngươi)
Đôi môi Đức Tuyển mím chặt lại không vui, trong lòng chợt dâng lên một sự chua xót, tình cảm của nàng và Đức An xem ra rất tốt nha.
Hắn hừ một tiếng quát lớn, “Đã lớn rồi thì đừng có như một tiểu cô nương suốt ngày chỉ biết oa oa khóc lên, chỉ cần ta nói xong những điều cần thiết, ta lập tức sẽ thả ngươi ra, bây giờ hãy đứng yên lắng nghe, đừng có cựa quậy lộn xộn nữa.”
Khương Đông Ly không còn cách nào khác chỉ đành cam chịu run rẩy gật gật đầu, Đức Tuyển lúc này mới buông nàng lỏng ra.
“Ngươi thật sự không từ bỏ ý định tham lam của mình nha. Thế nào hả? Ở lì tại vương phủ 9 năm qua, đã đem nơi này trở thành nhà của riêng mình rồi sao?” Đức Tuyển nhướng mày, cao giọng mỉa mai.
Vẻ mặt Đông Ly ngu ngơ lắc đầu, “Ta không hiểu được ý tứ của ngươi. A mã và ngạc nương đã nói, họ coi ta như là nữ nhi của mình, ta có thể vĩnh viễn ở lại nơi đây, An ca ca cũng nói sẽ chăm sóc đổi đãi tốt cho ta cả đời tại nơi này, ngoài huynh ấy, cả a mã và ngạc nương đã hứa sẽ bảo hộ lo lắng cho ta.”
“Hừ!” Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ngươi dựa vào cái gì mà có quyền lưu lại Đa La Duệ vương phủ? Ngươi chính là một tiểu khất nhi lai lịch không rõ ràng, không ai cần không ai thương nên mới bị gả vào vương phủ để làm cô dâu xung hỷ, căn bản ngươi không hề xứng đáng trở thành người của vương phủ này.”
“Xung hỷ cô dâu?” Đông Ly thì thào lặp lại.
Nàng từng nghe bọn hạ nhân trong phủ xì xào bàn tán sau lưng, nhưng lại không hề hiểu ý tứ của bốn chữ này. Nàng từng đi tìm ngạc nương và An ca ca hỏi qua, nhưng bọn họ cứ đưa mắt nhìn bốn phía tìm cớ thoái thác, bảo nàng cứ an tâm, chưa từng giải thích cặn kẽ cho nàng hiểu được ý nghĩa đặc biệt của bốn chữ này.
“Đúng vậy.” Đức Tuyển lạnh lùng nói tiếp, “Nếu không phải ta bệnh nặng mất đi ý thức, thì nói cái gì đi nữa ta cũng sẽ không bao giờ rước ngươi vào cửa. Ta đường đường là bối lặc gia Đại Thanh hoàng triều, làm sao có thể cưới một con bé ăn xin làm vợ? Cho dù ngươi thật sự trở thành người của ta, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi ngồi lên vị trí Đa La Duệ phúc tấn.”
Khương Đông Ly nghe được cứ ù ù cạc cạc, cái hiểu cái không nhưng ít nhiều nàng cảm nhận được, hắn đặc biệt cực kì chán ghét nàng. Khẩu khí nói chuyện của hắn chỉ tràn ngập thù hằn, hơn nữa hắn mở miệng luôn gọi nàng là kẻ ăn xin, khơi gợi lại nỗi đau đớn chôn sâu trong lòng nàng.
“Ngươi nói bậy! Ta không phải là tiểu khất nhi, ta là con gái nuôi của A mã và ngạc nương, ta không phải là thê tử của ngươi. Ngươi hung hãn như vậy làm gì, ta mới là người không cần làm thê tử của ngươi.” Nàng cố nén lại cơn đau trong lòng, không phục lên tiếng phản bác, sự sợ hãi ban đầu đối với hắn đã bị cơn tức giận lấn át.
Đức Tuyển nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn quật cường cố nén nước mắt của nàng. Đôi mắt ươn ướt trong suốt, đôi môi đỏ hồng gợi cảm, hai má trắng trắng mềm mịn… Bỗng dưng trong ngực hắn giống như có một lực mạnh đạp vào, trái tim hắn từng nhịp từng nhịp đập liên hồi càng nhanh.
Ban đầu hắn không tin mấy lời nói của Dận Kỳ, một mặt khẳng định ánh mắt tên bạn thân chắc chắn bị lệch lạc, không nghĩ tới nàng đúng như sự miêu tả của Dận Kỳ, xinh đẹp mỹ miều yểu điệu động lòng người.
Khi mới gặp Khương Đông Ly là lúc nàng chỉ là một tiểu nha đầu cả đầu đầy chốc ghẻ, thân mình lại hôi thối bẩn thỉu, chín năm sau tái kiến, hắn thực hoài nghi có phải có người nào đó ở giữa đã nhảy ra đánh tráo, cô nương trước mắt làm sao có thể là cùng một người với tiểu oa nhi năm nào ngồi gặm khúc bánh mì khô khốc ở góc đường.
Hay ông trời đang có ý định đùa giỡn với hắn?
Vừa rồi chỉ mới liếc thấy nàng một khắc, hắn lập tức đã động tâm, mặt hồ phẳng lặng trong lòng hắn chưa từng vì bất cứ nữ tử nào mà lay động, nay lại nổi sóng gió dập dìu ầm ĩ.
Nhưng tại sao nữ oa nhi xấu xí năm đó lão già mù kiên quyết khẳng định chính là thê tử tương lai của hắn lại cứ phải là nàng.
Những năm gần đây, hắn không ngừng tự nhủ với lòng rằng dù thế nào đi nữa hắn cũng phải chứng minh lời tên thầy tướng số năm xưa chỉ là đặt điều lừa gạt. Hắn đường đường là bối lặc gia Đại Thanh hoàng triều, được Hoàng đế hết lòng yêu thương và trọng dụng, làm sao có thể cưới một nha đầu xấu xí, một tiểu khất bà về làm vợ?
Nhưng mà sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng, những ý niệm ban đầu đó dường như đã lung lay hẳn. Hắn vì nàng trở nên có phần mê muội, lại còn nổi lên ham muốn chiếm đoạt nàng.
Hắn chỉ vừa mới hồi phủ, liền gặp phải một tác động mạnh như thế, giờ phút này trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, giữa nguyên tắc luật lệ của bản thân và nữ tử yêu kiều trước mắt thì phải làm sao mới là tốt đây?