"Làm việc trong phủ của ta, không cần phải lao lực, nhưng tai và miệng thì nhất định phải kín đáo, không nên nghe thì không nghe, không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói càng không thể nói lung tung, hiểu chưa?"
Chu Tĩnh Dương ngốc ngơ ngác đứng trong thư phòng Mông vương phủ, nhìn Hoàng Phủ Mông ngồi bắt chéo chân ra lệnh, thật đúng là cảm thấy có chút mơ hồ.
Cứ như vậy bị hắn lôi kéo trở lại vương phủ, vừa vào cửa liền chỉ về phía nàng phân phó với quản gia: "Đây là nha hoàn mới tới, hầu hạ nước trà trong phòng là được rồi, không cần làm việc nặng."
Nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cùng khó hiểu của quản gia bá bá, chưa nói đến nha hoàn cùng gia đinh ngẫu nhiên đi qua.
"Mỗi ngày canh bốn ta rời giường, bởi vì phụ hoàng muốn lâm triều vào giờ Mẹo, cho nên canh năm sẽ ăn sáng, đồ ăn sáng làm nhẹ một chút, ta không thích thịt cá, ăn nhiều buồn nôn; bình thường chậm nhất là buổi trưa ta sẽ hồi phủ một chuyến, nếu không có trở về, là đang ở Binh bộ hoặc Hộ bộ nghị sự; quét dọn thư phòng và phòng ngủ của ta thì không nên động đến vật trên kệ, bất luận động cái gì, nhớ rõ đặt lại chỗ cũ. . . Làm sao vậy?"
Hoàng Phủ Mông nói được một nửa, thấy nàng sợ hãi giơ lên ngón tay nhỏ, như là muốn nói ra ý kiến của mình, đành phải dừng lại nhìn nàng.
"Ta. . . .nhất định phải làm ở đây sao?" Chu Tĩnh Dương rất bất đắc dĩ hỏi: "Hình như ta. . . chưa nói đồng ý nha."
Hắn nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi muốn trở về Xuân Mãn Lâu? Đó là nơi nữ hài trong sạch nên đến sao? Chẳng lẽ phủ của ta không thể sánh được với nơi đó?"
Nàng cúi đầu xuống, thì thào tự nói: "Tại sao lời nói lại giống mẹ ta như vậy?"
"Nói cái gì đó, to tiếng lên." Hoàng Phủ Mông trừng mắt nàng: "Đến làm việc trước mặt ta, còn có một điều rất quan trọng, chính là khi chủ tử hỏi chuyện, ngươi phải trả lời rõ ràng dễ hiểu, không phải người ta gọi ngươi Mị Mị, ngươi liền nghĩ mình là dê thật."
"Cái kia. . . Ta có thể hỏi một chút hay không, tại sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy?" Chu Tĩnh Dương ngốc ngơ ngác nhìn hắn.
Hoàng Phủ Mông đầu tiên là sững sờ, sau đó liền bật cười: "Như vậy cho là tốt với ngươi?" Hắn nghiêng đầu: "Lúc nhỏ ta thấy có con chó lang thang ngoài cung, liền mang về phòng vụng trộm nuôi, bởi vì ta thật sự không thể nhìn bộ dạng tội nghiệp của nó, nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"
"Đã rõ." Chu Tĩnh Dương cúi đầu xuống: "Ta chính là con chó kia."
Hắn cười vang nói: "So sánh như vậy cũng không đúng, chỉ có thể nói ta không chịu được khi thấy kẻ đáng thương."
Lúc này, Lưu Thu Hoằng cùng Hoàng Phủ Đông vừa vặn đi vào thư phòng, nàng cười hỏi: "Chuyện gì mà nói vui vẻ như vậy? Thật xa đã nghe đến tiếng cười của ngươi."
"Không có gì." Hoàng Phủ Mông liếc nhìn Tứ đệ: "Như thế nào, sợ nhị ca ta không giúp chuyện của ngươi, nên ngay cả Thu Hoằng cũng mang đến?"
Lưu Thu Hoằng vội vàng tiếp lời: "Ngươi đừng đa tâm, ta vừa rời nhà biểu tỷ, trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện tới thăm ngươi một chút, Tứ vương gia nhìn thấy ta, cho nên cùng đi ."
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Mông lập tức thu lại, thay vào đó là hàn ý không quan tâm: "Lão Tứ, chuyện của ngươi ta giúp ngươi làm, kết quả như thế nào còn chưa biết, Tiêu Diễm Diễm không dám không trả tiền, nhưng ta sợ nhất chính là ngươi lâm trận bỏ chạy lấy người, ta đã từng nói, nếu ngươi không phải là vương gia, có tiền trong tay, ngươi nghĩ nàng sẽ toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của ngươi, không tiếp khách lạ sao?"
"Diễm Diễm tỷ không có quá đáng như ngươi nói đâu."
Chu Tĩnh Dương một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng, thanh âm không nhỏ, Hoàng Phủ Đông cùng Lưu Thu Hoằng lúc này mới chú ý tới "Nha hoàn" nho nhỏ đứng trong góc thư phòng.
"Ai vậy a?" Lưu Thu Hoằng khó hiểu nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía Hoàng Phủ Mông.
Hoàng Phủ Đông cũng cảm thấy kỳ quái. Nghe khẩu khí đứa nhỏ này, hình như rất quen thuộc với Diễm Diễm. . . "Ngươi là. . . người của Xuân Mãn Lâu?" Hắn lờ mờ nhận ra nàng, liền nghiêm mặt lại, vẻ cứng rắn nói: "Tú bà của Xuân Mãn Lâu không dạy ngươi quy củ sao? Lúc này há có chỗ cho ngươi xen vào nói ?"
"Ngươi để cho nàng nói." Hoàng Phủ Mông nâng nâng cằm, vẻ mặt buồn cười nhìn nàng: "Ta lại muốn nghe xem nàng có thể thay Tiêu Diễm Diễm nói cái gì!"
Chu Tĩnh Dương vẻ mặt thành thật: "Diễm Diễm tỷ cũng là người xuất thân trong sạch, cha nàng đọc thi thư , nhưng không có đỗ công danh, lúc nàng mười tuổi thì nương rời bỏ cha, tái giá với người khác, về sau cha buồn bực mà chết, chỉ còn nãi nãi (bà nội) cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, nãi nãi có bệnh, nên mười ba tuổi nàng liền bán mình cho thanh lâu, làm vậy là vì nãi nãu, không phải vì bản thân."
Nghe vậy, Lưu Thu Hoằng than nhẹ một tiếng: "Mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ của mình a."
"Thì đã sao?" Hoàng Phủ Mông cũng không chấp nhận: "Nàng có bất đắc dĩ của nàng, nhưng là chính nàng tự chọn, bây giờ là người đứng đầu bảng ở Xuân Mãn Lâu, mỗi tháng thu tiền, khách nhân hiếu kính, không cần tích góp nhiều, cũng có mấy trăm lượng rồi, nhưng khiến lão Tứ tham ô của công để mua vật nàng yêu thích, hại lão Tứ phải đối mặt với họa lao tù, chẳng lẽ những việc này cũng là nàng bất đắc dĩ sao?"
Chu Tĩnh Dương mở to hai mắt, cả buổi mới thốt ra một câu: "Ta… Ta nói không lại ngươi, nhưng ta biết rõ ngươi không đúng."
Hắn cười ha ha: "Ngươi thật đúng là thú vị, biết ngươi không thể làm gì được, được rồi, ta không so đo với một đứa bé như ngươi, ngươi đi tìm quản gia lấy y phục, trong phủ ta không giống như Xuân Mãn Lâu, không cần ăn mặc diễm lệ như vậy, còn tô son điểm phấn, ta cần gia nô sai vặt, ngươi ở trong phủ, còn có cha nương bên ngoài, ta chuẩn ngươi bảy ngày về nhà một lần."
"Nhưng mà. . . "
Nghĩ đến nương cần nàng chăm sóc, bảy ngày về nhà một lần thật sự không được, nhưng Hoàng Phủ Mông căn bản không nghe nàng giải thích, chỉ khoát khoát tay nói: "Ngươi đi xuống đi, ta còn có việc cùng nói với bọn họ."
Chu Tĩnh Dương đành phải thở dài rời khỏi thư phòng, quản gia Trương Vũ Thanh chờ tại cửa ra vào nhìn nàng hỏi: "Vương gia đã nói rõ với ngươi hết chưa ?"
"Ta. . . Thật sự phải ở chỗ này làm việc sao? Ta sợ ta hầu hạ Vương gia không tốt." Nàng cúi thấp đầu, đôi tay nhỏ bé dùng sức xoa góc áo, "Hơn nữa trong nhà ta còn có nương cần chăm sóc."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn hầu hạ Vương gia?" Hắn kinh ngạc hỏi lại, "Phải biết rằng so với hoàng cung, Mông vương phủ còn khó vào hơn, từ trước đến nay Vương gia chỉ dùng nô tỳ ở ba gia tộc lớn hầu hạ trong cung, chưa bao giờ thu người ngoài, nha đầu ngươi chẳng những là Vương gia tự mình chọn, còn cho ngươi đến phòng trên hầu hạ, có gì không hài lòng? tiền tiêu vặt trong Vương Phủ hàng tháng chia ba cấp, nha hoàn thượng đẳng có thể nhận mười hai lượng một tháng, ngươi có thể hầu hạ ở phòng trên, cũng coi như là nha hoàn thượng đẳng, một tháng mười hai lượng bạc, ngươi tới chỗ nào bên ngoài kiếm được như vậy?"
"Mười hai?" Chu Tĩnh Dương vừa nghe, con mắt lập tức sáng lên: "Nhiều như vậy sao?"
Trương Vũ Thanh thấy nàng vừa nghe đến bạc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều sáng đến mức khoa trương, nhưng không có nửa điểm tham lam tà ác, ngược lại hồn nhiên như mặt nước trong, không khỏi cũng cười.
Mười hai lượng bạc đối với Chu Tĩnh Dương mà nói thật sự không phải số lượng nhỏ, nàng cùng cha vất vả bên ngoài làm việc, một tháng cố gắng phấn đấu, tiền thu được cũng không đến mười lượng bạc, mà so sánh Vương Phủ với Xuân Mãn Lâu, dù không biết có làm cho người an tâm an toàn hay không, nhưng nhìn Hoàng Phủ Mông, hình như không phải một chủ tử khó hầu hạ, cho nên nàng thật không muốn cự tuyệt cơ hội trời ban này, tối về nhà sau, liền cùng nương nói chuyện này.
Chu mẫu nghe xong, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo lại vừa mừng vừa lo: "Tĩnh dương a, Vương gia kia tại sao muốn ngươi tới Vương phủ hầu hạ, không phải hắn có ý xấu gì chứ?"
Chu Tĩnh Dương cười nói: "Nương, ta không tài cũng không sắc, hắn có thể có ý xấu gì với ta đây? Hôm nay khi tới quý phủ của hắn ta thấy một vị tiểu thư, nghe quản gia bá bá nói, đó là thê tử tương lai của hắn, diện mạo nhìn rất đẹp, tính tình ôn nhu, nói chuyện lại hòa khí, ngài nói hắn có thể có ý đồ gì với ta? Thật ra trong mắt Mông vương, ta chỉ là con chó nhỏ hắn nhặt về ở ven đường, thấy ta đáng thương mà thôi."
"Chỉ hy vọng như thế, nếu thật sự là vậy, Tĩnh Dương, ngươi xem như có phúc phần." Chu mẫu sờ sờ đầu nữ nhi: "Nhưng mà ở Vương Phủ không thể như Xuân Mãn Lâu, quy củ trong Vương Phủ nhiều hơn, ngươi làm việc nhất định phải chú ý, không phải vì Vương gia tuyển ngươi nhập phủ, ngươi liền xem trọng chính mình, mọi người đều nói gần vua như gần cọp, cho dù Vương gia có hiền lành, ngươi cũng không thể thân thiết quá với Vương gia, phải biết thân phận của mình, hiểu chưa?"
"Ta hiểu được, nhưng là… nương, Vương gia nói muốn ta làm việc trong phủ, ở tại đó, bảy ngày mới cho phép về nhà một lần." Nàng rốt cục nói ra chuyện khó xử này.
Chu mẫu cười nói: "Đây là phải, bảy ngày cho ngươi về một lần, đối với ngươi đã quá tốt, làm nha hoàn trong nhà những người giàu, người nào không phải một năm rưỡi mới được về nhà một lần?"
"Chính là. . . Ta không có ở đây, nương làm sao tự chăm sóc?" Chu Tĩnh Dương rất lo lắng.
"Bây giờ ban ngày ngươi không ở nhà, chẳng phải nương cũng tự chăm sóc sao? Ngươi cũng biết con Trương thẩm, con Vương thẩm, thường xuyên đến thăm ta, mình nương ở nhà không có chuyện gì, qua một ngày nữa cha ngươi cũng đã trở lại, ngươi không phải lo lắng." Thấy nữ nhi vẫn còn chần chờ, Chu mẫu nắm chặt tay của nàng: "Tĩnh Dương, đừng lo cho nương, hảo hảo ở tại Vương Phủ làm việc a, làm nhiều nói ít, không lên mặt, không gây chuyện, bình an đi, bình an về, nương an tâm."
Nàng hít một hơi thật dài nói: ". . . Được rồi."
Chu Tĩnh Dương không sợ dậy trễ, mỗi ngày nàng làm việc ở Xuân Mãn Lâu cũng là sáng sớm rời giường, dù đến trời tối bên kia mới mở cửa đón khách, nhưng sáng sớm nàng phải vì cha mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng, còn phải giặt quần áo, dọn dẹp nhà, giúp cha đánh xe… Rất nhiều chuyện, chỉ hận thời gian quá ít làm không hết.
Cho nên quy định giờ rời giường của Mông vương, đối với nàng mà nói chỉ là việc rất nhỏ, Hoàng Phủ Mông đẩy cửa phòng ra thì thấy nàng đang bê chậu nước ấm và khăn mặt đứng ở ngoài cửa chờ, bất giác sững sờ, sau đó cười nói: "Làm sao ngươi biết thời điểm ta thức dậy, nếu tối nay ta ra ngoài, nước này chẳng phải sẽ nguội lạnh?"
"Quản gia bá bá nói ngài đều đúng canh bốn đứng dậy, nước này ta đã nấu qua lần thứ nhất rồi, vẫn còn nước nóng trong một bình lớn khác." Chu Tĩnh Dương cung kính trả lời.
Hoàng Phủ Mông gật gật đầu: "Lần đầu tiên hầu hạ, nhìn ra được ngươi còn rất dụng tâm, vào đi." Hắn cho nàng vào phòng, sai nàng đem nước rửa mặt đặt trên bàn, rửa mặt xong ngồi ở trước bàn, đợi nửa ngày cũng không thấy nàng tới, hỏi: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, chẳng lẽ muốn ta tự mình chải đầu?"
"Chải đầu?" Nhưng quản gia bá bá không có nói với nàng, còn phải giúp hắn chải đầu. "Nhưng mà… Ta… Ta chưa từng chải đầu chon nam nhân."
"Chải thành một cái búi tóc là được, ngày thường ngươi gặp ta là cái dạng gì, liền chải thành cái dạng đó."
Nàng nghĩ nghĩ, lúc này mới đưa tay, giúp hắn đem dây cột tóc cởi bỏ, cầm lấy lược trên bàn chăm chú thay hắn chải đầu, sau khi làm tốt, lại dùng đỉnh quan (là vật làm bằng vàng, tròn, cao, mà nam nhân trong phim cổ