" Đúng vậy." Tề Thác tán thành gật đầu, "Lúc đầu khi biết mấy người phụ nữ các ngươi vậy mà tập trung một chỗ, chúng ta cũng hiểu được khó có thể tin, cảm thấy thế giới này thực sự nhỏ như vậy sao?"
" Em bây giờ rốt cục biết, các nàng bốn người vì sao cùng lúc làm cho mất tích." Ôn Lực Nhã bừng tỉnh đại ngộ thấp giọng nói.
Tề Thác nói tiếp: "Các nàng trốn bọn họ."
" Vì sao phải trốn chứ?" Nàng không giải thích được thì thào tự nói.
" Nguyên nhân này em hẳn là so với anh hiểu rõ mới đúng, trước đây em cũng không muốn tránh anh sao?"
" Em có sao?" Nàng hướng hắn.
" Em không có sao?"
Nàng chăm chú suy nghĩ một chút. "Nếu có, kia cũng là bởi vì nhìn đến ngươi sẽ làm ta thương tâm, cho nên ta mới có thể trốn ngươi."
" Nhắm mắt làm ngơ, không thấy được sẽ không sẽ làm bị thương tâm sao?"
" Đương nhiên phải." Nàng cau mày, "Nhưng mà một người trốn đi khóc, chung quy so với khóc một người nam nhân của chính mình rồi không thương, xem trọng nữa?"
" Hắc, lão bà, mỗi một ngày từ khi yêu em, anh không có một ngày không thương em nha, em cũng không thể nói xấu anh đối với em tâm thiệt tình." Tề Thác kháng nghị nói.
" Em lúc đó nghĩ đến anh không thương em nha. Xin lỗi, tha thứ cho em được không?" Ôn Lực Nhã nũng nịu cầu xin tha thứ.
" Hôn anh một cái thì anh tha thứ cho em." Hắn chỉ vào miệng mình nói.
Nàng không chút do dự lập tức nghiêng thân hôn hắn một cái, nhưng hắn chưa đủ khi nàng rời khỏi cánh môi hắn trong nháy mắt, đột nhiên sau khi lấy tay giữ trên cổ của nàng, đem nàng một lần nữa áp trên môi hắn, thong thả mà nhiệt tình hôn môi nàng.
Phát sinh ở trên giường, thường thường sẽ không đơn thuần chỉ lấy hôn môi xong việc mà hội lấy một loại càng kịch liệt càng làm cho người huyết mạch phun trào, nhiệt huyết sôi trào, cả người vô lực, phương thức thở hổn hển kết thúc.
Sau khi sự việc xảy ra, khi Ôn Lực Nhã buồn ngủ đột nhiên nghe thấy Tề Thác mở miệng cùng nàng nói gì đó.
" Lão công, anh nói cái gì?" Nàng miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh mở miệng hỏi nói
" Em tháng nầy cái kia còn không có tới sao?"
" Còn không có." Nàng buồn ngủ trả lời.
" Em trước đây không phải đều là giữa tháng tới sao?"
" Ân." Hình như là...
" Bây giờ rồi cuối tháng."
Cuối tháng...
"Ân."
" Em có cái gì cảm giác không?"
...................
" Lão bà?"
Còn tưởng rằng nàng không trả lời là bởi vì đang ở giữa khiếp sợ và tự hỏi, không nghĩ tới ngẩng đầu nhìn mới phát hiện nàng sớm đã ngủ rồi, Tề Thác bất đắc dĩ nhếch cánh môi dưới, khóe miệng vung lên một nụ cười sủng nịch và ôn nhu.
Nữ nhân này ngay cả bản thân thời gian hành kinh chậm đã nửa tháng cũng bất tri bất giác, thật không biết nàng là mơ hồ hoặc là thiếu căn cân.
Thay nàng kéo cái mền, hắn đem đèn đầu giường tắt đi, đưa tay gối lên đầu, thì ngoài cửa sổ bắn vào tia sáng vi tuyến, nhìn trần nhà.
Đã muộn nửa tháng, vậy chứng tỏ nàng rất có thể là mang thai, hơn một tháng trước đây nỗ lực không hề uổng phí.
Chỉ là không biết khi nàng biết tin tức này, hội có phản ứng gì?
Mang thai nha, đây tuy là tất cả đều là do hắn chủ đạo, nhưng mà cảm giác thì... Nên kỳ diệu hay là bất khả tư nghị đây?
Có một hài tử trong cơ thể nàng đang phát triển, hắn hoặc là nàng hội bản thân nhiều một chút hay là ít một chút, một nam sinh hay là nữ sinh, sau này cá tính hội giống ai nhiều một chút đây?
Hắn cơ hồ đã có thể nghe thấy hài tử gọi hắn ba ba thanh âm...
Hơi lộ ra tiếu ý, giữa bầu không khí hạnh phúc hắn nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi.
************
Sáng sớm, Tề Thác đến muốn dẫn lão bà tới khoa phụ sản. Sao biết một cuộc điện thoại vô cùng khẩn cấp lại quấy rầy kế hoạch ban đầu của hắn, khiến hắn không thể không giữa đường đem xe chuyển hướng đến công ty.
Sau khi đem nàng dàn xếp tại phòng làm việc tổng tài, hắn đã bị một đám chủ quản lo lắng như con kiến trên chảo nóng vây quanh, hướng phòng họp đi vào.
Ôn Lực Nhã không phải thực đã xác định chuyện gì xảy ra, tuy rằng Tề Thác có đại khái cùng nàng giải thích một chút, nhưng mà nàng lại hoàn toàn nghe không hiểu hết, cho nên gọi điện báo cho Tập Tiểu Vũ, ngày hôm nay vô luận như thế nào phải đến điếm mở cửa, sau đó nàng một người ngồi ở trong phòng làm việc trên ghế xô-pha lập tức ngủ gà gật.
Gần đây bởi vì giấc ngủ không đủ hơn nữa công tác bận rộn, nàng luôn luôn ở vào trạng thái mệt mỏi.
Không có bất luận cái gì chuyện phải vội vàng, cũng không có bên ngoài quấy rầy, nàng thoải mái trong ghế xô-pha từ ngủ gà ngủ gật dần dần nặng trĩu thiếp đi...
" Phanh!"
Một tiếng đột nhiên vang lên, nàng sợ đến kinh nhảy một cái, bất thình lình mở mắt.
" Xin lỗi, tôi không biết phu nhân đang ngủ." Trần thư ký đứng ở cửa phòng làm việc đối nàng nói ra.
" Không sao." Ôn Lực Nhã vội vàng thân thể ngồi thẳng, "Có chuyện xảy ra sao?"
" Gần giữa trưa, tổng tài muốn tôi tới hỏi phu nhân buổi trưa muốn ăn cái gì? Muốn tôi thay phu nhân chuẩn bị một phần cơm trưa."
Gần giữa trưa? Nàng có chút ngạc nhiên nhanh chóng nhìn đồng hồ. Trời ạ, vậy mà thực sự gần mười hai giờ, nàng lại có thể ngủ lâu như vậy!
" Hắn còn đang họp sao?" Nàng hỏi.
" Đối."
"Còn phải họp lâu không?"
"Không biết."
Ôn Lực Nhã suy nghĩ một chút, do dự mở miệng yêu cầu, " Cũng không thể được mời cô đi nói với hắn một tiếng, ta muốn ly khai trước?"
" Phu nhân có thể tự mình đi nói với tổng tài." Trần thư ký đề nghị.
Ta đi Ta đi sẽ không quấy rầy đến bọn họ họp chứ?"
" Nếu như là phu nhân, tôi nghĩ tổng tài hẳn là sẽ không để ý đâu."
Ôn Lực Nhã sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút cũng đúng. Như vậy nếu không đồng ý, nàng có thể ngay tại chỗ thuyết phục hắn, mà không cần khiến Trần thư ký tới tới lui lui vì bọn họ làm cái loa.
" Phòng họp ở đâu, cô có thể mang ta tới không?" Nàng gật đầu, đứng dậy hỏi.
" Đi theo ta ." Trần thư ký lập tức xoay người dẫn đường.
Ôn Lực Nhã tăng tốc cước bộ đuổi kịp Trần thư kí, cuối cùng hiểu được Trần thư ký thái độ của nàng đặc biệt lãnh đạm, đoán rằng có lẽ cá tính của nàng vốn là như thế này, bất quá... Nàng cũng không biết nên nói như thế nào, chính là cảm thấy có chút chú ý là được rồi.
" Tổng tài ở bên trong này." Trần thư ký đứng trước một cánh cửa đóng chặt đối nàng nói, sau đó liền lui một bên.
Ôn Lực Nhã hành động cảm thấy ngoài ý muốn trừng mắt nhìn. Nàng còn tưởng rằng cô ta ít nhất hội giúp mình gõ cửa, mở cửa, lại để bản thân đi vào trong phòng hội nghị, không nghĩ tới cô ta lại hết thảy chỉ phụ trách dẫn đường mà thôi, cái khác thực sự một mực mặc kệ, Trần thư ký này có thể hay không quá lãnh đạm nha?
" Cám ơn." Hoàn hồn, nàng đối Trần thư ký gật đầu, sau đó bản thân đi ra phía trước gõ cửa.
Gõ cửa, dừng lại vài giây, không có nghe thấy người ở bên trong khước từ tiến vào, nàng liền đẩy cửa mà vào, thình lình trước mặt mà đến, nhưng là một đạo thanh âm lạnh lùng đến kẻ khác không rét mà run.
" Ta không phải nói rõ qua, ta đang họp không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy sao?"
" Xin lỗi." Ôn Lực Nhã cả người cứng đờ, lập tức áy náy hướng ngoài cửa thối lui.
" Lực Nhã?" Nghe thấy thanh âm của lão bà, Tề Thác nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng họp. Sau đó kinh ngạc kêu lên, "Chờ một chút." Hắn vội vàng gọi lại lão bà đang muốn thối lui ra bên ngoài không chú ý đến tiếp đó không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các cấp dưới, tự ý ly khai chỗ ngồi hướng nàng.
" Làm sao vậy?" Hắn ôn nhu hỏi, cùng giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi cách xa vạn dặm.
" Xin lỗi, em không phải cố ý muốn tới quấy rầy anh họp." Nàng vẻ mặt xin lỗi, nhỏ giọng đối nói.
" Em là đặc biệt, vĩnh viễn cũng không sẽ quấy rầy anh." Hắn ôn nhu kéo tay nàng, đem nàng tới ngoài cửa nói chuyện, "Làm sao vậy?"
" Em muốn ly khai trước, tới cửa hàng một chuyến, có thể chứ?"
Tề Thác nhanh chóng nhíu lông mày. "Đợi lát nữa anh họp xong sẽ đưa em đi được không?"
" Lão công, anh cần phải biết anh chuyện ở đây không nhanh như vậy thì có thể giải quyết, cho nên em tự mình có thể gọi xe." Nàng thử thuyết phục hắn.
Tề Thác nhíu mày nhìn nàng, do dự.
" Em sẽ cẩn thận, anh không cần lo lắng."
" Tuy rằng em nói như vậy, nhưng anh còn là hội lo lắng."
" Em biết." Nàng kiễng mũi chân, hôn môi hắn một cái.
" Được rồi, em đi. Bất quá sau khi tới rồi phải gọi điện cho anh." Bất đắc dĩ nhìn Ôn Lực Nhã, hắn khẽ thở dài một hơi nói. Nàng nói không sai, chuyện ở đây đúng là không nhanh như vậy thì có thể giải quyết, hắn dù sao vẫn không thể mỗi ngày đều đem nàng tới công ty, không cho nàng đi làm chuyện của mình chứ?
" Hảo." Nàng lập tức mỉm cười gật đầu.
" Cẩn thận một chút." Hắn dặn dò.
" Hảo."
" Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đại sự hay việc nhỏ cũng phải nói cho anh."
" Hảo."
" Anh xem, em có lẽ một giờ gọi điện thoại cho anh được rồi."
" Hảo."
" Còn có...."
" Lão công!" Ôn Lực Nhã nhịn không được bật cười kêu lên, không thể không cắt đứt lời dặn dò không dứt của hắn. " Em sẽ rất chú ý, hội mỗi một giờ thì gọi điện thoại, nói cho anh em ở trong điếm phát sinh toàn bộ sự tình và cam đoan tuyệt đối sẽ không khiến bản thân có chuyện gì. Cho nên, anh đừng có nói đừng có nói nữa, người trong phòng hội nghị chờ ngươi trở lại họp sẽ ngủ nha."
Tề Thác bất đắc dĩ nhìn nàng, cố sức hô một hơi thở, sau đó cúi đầu hôn môi nàng một cái, sau cùng chính là nhịn không được lại dặn dò nàng một lần, "Cẩn thận một chút."