đem tất cả sự kiện, từ thủy tinh đột nhiên bể tan tành, nàng gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát đến hiện trường kiểm tra sau đó nàng đến cục cảnh sát lập hồ sơ ghi chép, từ đầu tới đuôi đều nói cho hắn nghe.
Tề Thác sau khi nghe xong, không hờn giận hỏi: "Phát sinh loại sự tình này, em vì sao không trước tiên gọi điện thoại cho anh?"
" Bởi vì anh công tác bận rộn như vậy, em không muốn làm phiền anh. Hơn nữa lúc đó Bạch Lăng và Tiểu Vũ đều có ở đó, hiện trường có nhiều người như vậy có thể giúp em, cho nên em sẽ không gọi điện thoại cho anh."
Nhìn hắn nghe xong bản thân sau khi giải thích, không ngờ hắn bày ra khuôn mặt tối sầm, Ôn Lực Nhã đưa tay đâm đâm cánh tay hắn.
" Anh tức giận rồi, lão công?"
Hắn không nói.
" Lão công, anh thực sự tức giận rồi? Xin lỗi nha, em đây xin thề sau này nếu có chuyện tương tự phát sinh, em nhất định lập tức gọi điện thoại với anh cầu cứu, có được hay không?" Nàng nghiêng người dán bên cạnh hắn, ngưỡng nghiêm mặt đối hắn làm nũng.
" Mặc kệ anh công tác có bao nhiêu bận rộn, chuyện của em đối với anh mà nói vĩnh viễn đều là tối trọng yếu." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
Ôn Lực Nhã lập tức mắt phiếm nhu tình. " Em biết. Chính là bởi vì biết điểm này, cho nên ban nãy em mới có thể nói dối."
Tề Thác không biết nên nói cái gì chỉ có thể chỉ có thể thở dài.
" Cảnh sát với chuyện này có ý kiến gì không?" Hắn trở lại chuyện chính hỏi.
" Bởi vì chúng em cung cấp không ra nhân vật khả nghi nào, cho nên cảnh sát trực tiếp nói rõ trường hợp này sẽ không giải quyết được gì." Ôn Lực Nhã dựa theo tình hình thực tế thuật lại.
" Đó là cái gì cảnh sát thối rữa?"
" Kỳ thực cũng không có thể trách bọn họ, dù sao bọn họ mỗi ngày đều phải tiếp nhận vụ án lớn bé nhiều như vậy, chúng ta chỉ bất quá là trong cửa hàng bị đập bể một phía thủy tinh mà thôi đã không ai bị thương cũng không có tổn thất tài vụ ( tài sản), thực sự không cần lãng phí công quỹ quốc gia."
" Cái gì gọi là lãng phí công quỹ quốc gia, chúng ta cũng có nộp thuế? Nhất là lão công của em là anh, em biết anh một năm nộp bao nhiêu tiền cho chính phủ không?"
" Lão công, anh đối chuyện này có ý kiến gì không?" Ôn Lực Nhã đem đề tài chuyển khai.
" Anh cảm thấy em tốt nhất từ ngày mai bắt đầu ngừng kinh doanh, chờ sau khi mọi thứ tra ra manh mối rồi hãy nói." Tề Thác nghiêm trang nói xong, lại khiến nàng nhịn không được cười ra tiếng.
" Em biết anh sẽ nói như vậy." Nàng cười lắc đầu, "Nhưng mà không thể, cho dù phía trước cửa hàng phải tu sửa không thể kinh doanh, trước khi chấp nhận đơn đặt hàng được giao đúng thời gian, cho nên em ngày mai muốn đi làm. Hơn nữa em hỏi chính là, anh đối với cái người phá hoại cửa hàng có nhận xét gì? Cho rằng hắn vì cái gì phải làm như vậy? Em không nhớ rõ chúng ta đắc tội người nào, ngoại trừ Tiểu Vũ nói cửa hàng bánh ngọt kia ra, nhưng có khả năng nhất người thứ nhất bị nghi ngờ là bọn họ, hẳn là không dám táo bạo làm như vậy chứ?"
Nàng nghĩ như thế nào cũng không có biện pháp nghĩ thông suốt cái điểm đáng ngờ này, cho nên nàng mới muốn nghe một chút lão công thông minh có ý kiến gì không.
Tề Thác trầm mặc một chút mở miệng hỏi: "Ngoại trừ đồng nghiệp cạnh tranh ra, các em có nghĩ tới hướng cá nhân tranh cãi chưa?"
" Cá nhân tranh cãi?" Ôn Lực Nhã khẽ sửng sốt một chút.
" Ân." Hắn gật đầu, " Em thì không cần phải nói, về phần Tập Tiểu Vũ cá tính của nàng có phần rất thẳng có lẽ là nàng trong lúc vô tình nói không chừng đắc tội người nào. Còn có hai người vừa làm vừa học kia, cũng mới có thể là vấn đề của bọn hắn, em có nghĩ tới không?"
Nàng vẻ mặt thừ người ra, thậm chí không nghĩ tới những người này.
Đúng là sẽ là như thế này sao? Tiểu Vũ tuy rằng cá tính có chút thẳng nhưng cũng không phải một người hữu dũng vô mưu, không phải người phản ứng chậm chạp đến ngay cả bản thân đắc tội người nào cũng bất tri bất giác.
Về phần Tiểu Kiệt và Đại vóc, tuy rằng bọn họ mới đến trong cửa hàng công tác một tháng thế nhưng bọn họ bình thường thái độ chăm chỉ công tác xem ra không giống như là người sẽ ở bên ngoài gây chuyện phiền toái nha.
" Không phải chuyện gì cũng chỉ nhìn bề ngoài, tục ngữ nói hảo tri nhân tri diện bất tri tâm." Như là biết tỏng trong lòng nàng ý nghĩ, tề đột nhiên đột nhiên nhắc nhở nàng.
" Lão công, anh có đúng hay không có thuật đọc tâm nha?" Nàng nhịn không được hỏi. Làm sao giống như nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đều biết như nhau.
" Kết hôn lâu như vậy, em đến bây giờ mới phát hiện?" Hắn nhìn nàng một cái, nghiêm trang trả lời, đùa nàng nhịn không được nở nụ cười.
" Đáng ghét." Nàng cười không thể ngăn thân thủ khẽ đấm hắn một cái.
" Đáng ghét? Anh còn tưởng rằng em thích anh chứ, thật đau lòng."
Tề Thác một tay đặt ở ngực, cố tình làm ra dáng dấp tâm bị trọng thương, đùa Ôn Lực Nhã cười đến mức lảo đảo, hảo không vui cả ngày mệt mỏi không thuận lợi cũng quên sạch.
" Như vậy tốt hơn nhiều." Hắn thân thủ khẽ chạm khuôn mặt tươi cười của nàng một chút, mỉm cười nói.
Nàng thân thủ sờ sờ mặt mình. " Biểu tình trên mặt em làm sao vậy?"
" Nặng trĩu, mệt mỏi, bất đắc dĩ, miễn cưỡng tươi cười, nhìn khiến anh hảo tâm đau."
Nàng ngây người, khẽ nhếch miệng, một giây đồng hồ tiếp theo chỉ cảm thấy mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa sẽ rơi xuống.
" Mặc kệ xảy ra cái gì, cũng đừng quên chuyện đó chính là anh luôn bên cạnh em." Hắn nắm tay nàng, hôn bên môi nàng.
Nước mắt rốt cục chính là nhịn không được rớt xuống, nhưng khóe miệng của nàng lại cùng lúc nở một nụ cười.
" Ân." Ôn Lực Nhã vừa khóc vừa cười đối hắn gật đầu.
*********************
Sáng sớm, Tiểu Kiệt đột nhiên gọi điện thoại đến nói muốn từ chức đã khiến Ôn Lực Nhã cảm thấy khó hiểu và kinh ngạc, không nghĩ tới Đại vóc đến trễ tiếp tục mang theo thương tích đến xin nghỉ, trong giọng nói dĩ nhiên cũng có suy nghĩ muốn từ chức, điều này làm cho nàng không thể không tâm sinh nghi hoặc.
" Ngươi là làm sao bị thương?" Nàng xem băng vải quấn lấy tay hắn hỏi.
" Không cẩn thận đụng vào."
" Đụng vào hẳn là không đến mức sẽ có vết thương chứ?"
" Ta là bị ngã xe."
" Nếu như là ngã xe, vị trí bị thương hẳn là sẽ không chỉ có tay sao? Chân của ngươi cũng bị thương sao?"
Nàng đem ánh mắt dời xuống quần jean trên đùi hắn, thân thủ đột nhiên muốn kéo ống quần hắn kiểm tra vết thương, lại đem Đại vóc hách liễu nhất đại khiêu (không hiểu!!!), trong nháy mắt nảy lên xa có một mét.
" OK, ta bây giờ xác định chân của ngươi không bị thương." Tay nàng lùi về, thẳng đứng dậy nói.
Hắn với vẻ mặt xấu hổ vừa không biết làm sao nhìn nàng.
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Không muốn tiếp tục bồi hắn diễn kịch nữa, nàng lấy biểu tình nghiêm túc trầm giọng hỏi.
Hắn khó xử nhìn nàng, mấy lần hé miệng muốn nói lại thôi lại ngậm miệng lại.
" Chào,, hai người các ngươi đang làm cái -" Tập Tiểu Vũ đi vào trong điếm, nguyên bản vui vẻ lên tiếng chào hỏi. Khi nhìn thấy băng vải trên tay Đại vóc nhất thời thay đổi, "Đại vóc, tay ngươi có chuyện gì xảy ra?"
Nàng xuất hiện khiến Ôn Lực Nhã nhất thời thở dài một hơi, bởi vì nghi vấn và hỏi cho tới bây giờ sẽ không là điểm mạnh của nàng nhưng với cá tính thẳng của Tập Tiểu Vũ mà nói lại rất dễ dàng.
" Tiểu Kiệt vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại đến từ chức, Đại vóc tay cũng đột nhiên bị thương, còn có ý muốn từ chức, đang hỏi hắn vì sao." Nàng đơn giản nói tóm tắt đem trọng điểm nói cho Tập Tiểu Vũ.
" Từ chức?" Tập Tiểu Vũ ngạc nhiên kêu lên, "Tiểu Kiệt vì sao muốn từ chức?"
" Hắn nói công tác quá mệt mỏi, nhưng mà hoài nghi căn bản là điều không phải lý do này." Nàng ý có điều chỉ nhìn Đại vóc.
" Như vậy ngươi đâu? Lại vì sao muốn từ chức?" Tập Tiểu Vũ ánh mắt sắc bén trừng mắt hắn hỏi thẳng.
" Ta..." Đại vóc bị nàng trừng như thế, cả người khẩn trương ngay cả nói cũng không nói ra được.
" Ngươi thế nào? Trừ phi ngươi theo ta nói tay ngươi chặt đứt, phải thời gian nửa năm trở lên nghỉ ngơi chữa vết thương, bị bất đắc dĩ mới phải từ chức bằng không cái gì cũng không cần phải nói, bởi vì ta không cho phép ngươi từ chức!" Tập Tiểu Vũ bốc đồng tuyên bố.
Ôn Lực Nhã nhịn không được mỉm cười, thực sự rất thích cá tính gọn gàng dứt khoát này của nàng.
" Ngươi có cái gì lời muốn nói?" Tập Tiểu Vũ lấy một bộ đại tỷ đại giá thức nghiêng nghễ nhìn hắn.
" Vũ tỷ, ta...." Đại vóc vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi.
" Có cái gì nói thì nói thẳng nha, ấp a ấp úng ngươi có đúng hay không một nam nhân nha?" Nàng nhịn không được thân thủ cho hắn một quyền.
" "Kỳ thực ta không một chút nào muốn từ chức, thích công tác ở đây, thực sự rất thích. Nhưng là có người chạy tới uy hiếp ta, nói nếu như ta tiếp tục ở chỗ này ta khó coi, tay của ta chính là bị bọn họ làm bị thương, ta nghĩ Tiểu Kiệt nhất định cũng theo ta giống nhau, bị người uy hiếp." Hắn một khi mở miệng thì dừng không được, nhất cổ não đem sự thật toàn bộ nói ra.
" Ngu ngốc!" Tập Tiểu Vũ sau khi nghe xong, tức giận thân thủ đánh đầu hắn một cái, "Loại sự tình này ngươi thế nào không sớm chút nói nha?"
" Ngươi nói chuyện uy hiếp là lúc nào phát sinh?" Ôn Lực Nhã vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
" Hai ngày trước, bởi vì không để ý đến hắn ngày hôm qua còn đi làm, kết quả tối hôm qua khi về nhà đã bị đánh."
" Tiểu Kiệt cũng với ngươi như nhau bị thương sao?"
" Ta không biết, nhưng mà rất có thể."
" Ghê tởm hỗn đản! Bọn họ có nói lý do không? Vì sao muốn tìm chúng ta gây phiền phức?" Tập Tiểu Vũ giận không thể khống chế mắng to.
Đại vóc lắc đầu.
" Ngươi còn nhớ rõ tướng mạo bọn họ không, chúng ta đến cục cảnh sát đi." Nàng kéo tay kia của hắn, xuất môn.
" Chờ một chút, Tiểu Vũ." Ôn Lực Nhã vội vàng đem nàng kêu lại.
Tập Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn nàng.
" Không nên báo cảnh sát." Nàng nhanh chóng lắc đầu nói.
" Tại sao?" Tập Tiểu Vũ vừa tức giận vừa khó có thể tin.
" Địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù báo cảnh sát trong khoảng thời gian ngắn cũng thúc thủ vô sách, chỉ biết làm đối phương tức giận mà thôi. Chúng ta bây giờ nên trước tiên lấy an toàn mọi người làm trọng." Nàng nhíu chặt mày tính toán.