" Tề Thác, để chúng ta hảo họp hảo tán, được không?" Nàng nhẹ nhàng mà đem bản thân đẩy ra khỏi ngực hắn, lui ra phía sau từng bước.
" Không!" Tề Thác phản ứng kịch liệt nói to, thân thủ gắt gao mà chế trụ bờ vai của nàng, giống như vậy nàng không cách nào tách khỏi hắn.
" Đừng như vậy." Nàng thấp giọng thỉnh cầu.
Cảm giác được nàng hình như sẽ khóc, hắn dùng lực liên tục thở sâu mấy hơi, lúc này mới khống chế được bản thân vô cùng kích động, sau đó chậm rãi buông nàng ra.
" Ta sẽ không buông tay, Lực Nhã." Hắn chăm chú dừng ở nàng, chậm rãi tuyên bố "Tuyệt đối không buông tha ngươi."
***************
"Hắn nói tuyệt đối không buông tha ngươi nha, ngươi hiện tại dự định làm sao bây giờ?" Bạch Lăng ngồi ở trên giường Ôn Lực Nhã, nhìn nàng ngồi yên trước bàn trang điểm, hỏi.
Ôn Lực Nhã không hề phản ứng, hoàn toàn đắm chìm giữa mạch suy nghĩ của mình, căn bản là không nghe cô nói.
" Lực Nhã!" Bạch Lăng không muốn làm người ngoài cuộc nâng cao giọng nói la lên.
Ôn Lực Nhã bị cô gọi như thế, cuối cùng phục hồi tinh thần lại quay đầu nhìn cô. "Làm sao vậy?"
" Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Nàng lắc đầu. "Không có gì."
" Không có gì sao lại mất hồn mất vía, ngay cả ta cùng ngươi nói chuyện cũng không nghe thấy?" Bạch Lăng chỉ chứng cứ rõ ràng đối nàng nói.
Ôn Lực Nhã trầm mặc không nói cúi đầu.
" Ngươi bây giờ dự định làm sao, muốn cùng Tề Thác nối lại tình xưa không?" Do dự nhíu lông mày lại nhìn nàng, Bạch Lăng dứt khoát hỏi.
" Ta không biết." Nàng lặng im một hồi lâu, mới thấp giọng trả lời.
" Vì sao không biết? Ta nhìn ra được hắn đến là thực sự quan tâm ngươi, thực sự yêu ngươi."
" Có đúng không?" Nàng một chút cũng nhìn không ra.
Giọng điệu tự giễu của nàng khiến Bạch Lăng kinh ngạc trợn to mắt. "Làm sao vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy sao? Bây giờ ngươi do dự là nguyên nhân ─ cảm thấy hắn không thương ngươi sao? Nhưng sẽ không nha."
" Bạch Lăng, trước đây vì sao ngươi cùng đồ thánh ly hôn?" Ôn Lực Nhã không đáp, hỏi lại.
Không ngờ tới nàng hội đột nhiên đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới trên người mình, Bạch Lăng nhất thời sửng sốt một chút.
" Nào có vì sao, thì cá tính không hợp thôi." Bạch Lăng mất tự nhiên cười, sau đó trả lời qua loa câu hỏi, lại nhanh chóng đem trọng tâm câu chuyện quay lại trên người nàng, " Ngươi đừng chuyển hướng đề tài, trả lời câu hỏi của ta. Ngươi cảm thấy Tề Thác thay lòng đổi dạ, không thương ngươi sao? Ngươi có đúng hay không phát hiện ra cái gì? Lẽ nào sau lưng ngươi bên ngoài hắn làm loạn bị ngươi bắt được?" Nàng càng đoán càng thái quá.
" Điều không phải!" Ôn Lực Nhã dở khóc dở cười nói.
" Đó là như thế nào?"
" Không biết nên nói như thế nào."
" Dùng miệng nói nha."
Ôn Lực Nhã cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng nở một nụ cười yếu ớt.
" Quên đi, ngươi vẫn là không nên cười tương đối tốt hơn, dáng tươi cười của ngươi khiến ta xem đều muốn khóc." Bạch Lăng cau mày nói.
Ôn Lực Nhã không biết nên nói cái gì, chỉ có lựa chọn trầm mặc.
" Lực Nhã, ta cảm giác người còn yêu hắn, đã như vậy vì sao ngươi không hề cho bản thân một cơ hội chứ? Tuy rằng ta không biết ngươi là vì nguyên nhân gì mà hoài nghi cảm giác của Tề Thác đối với ngươi, thế nhưng nói như thế nào hắn cũng chủ động tìm đến ngươi, lại mở miệng nói muốn cùng ngươi hợp lại không phải sao?
" Đối với rất nhiều nam nhân mà nói, thể diện và tự tôn so với cái gì đều quan trọng, ta hiểu được Tề Thác cũng là cái loại người này, thế nhưng lại nguyện ý vì ngươi vãn hồi, mà bỏ xuống cái nam nhân xem trọng nhất, kết quả đến đây tự nguyện mạo hiểm bị ta làm khó dễ châm biếm hoặc trêu cợt, chỉ là nhìn phần trên, ta nghĩ ngươi cho hắn một cơ hội nữa, bởi vì không phải nam nhân nào đều có thể làm đến thế." Chí ít chồng trước của nàng thì tuyệt đối làm không được. Bạch Lăng lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa khuyên nhủ.
Ôn Lực Nhã vẫn là cúi đầu không nói.
" Lực Nhã ─"
Nàng bỗng nhiên mở miệng, "Bạch Lăng, ngươi để ta im lặng suy nghĩ một chút được không?"
Biết rõ đạo lý thanh quan nan đoạn việc nhà, Bạch Lăng khẽ thở dài một hơi, gật đầu, đứng lên ly khai giường bạn.
"Được rồi, vậy ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, sẽ không phiền ngươi nữa." Nói xong, nàng xoay người ly khai.
Ôn Lực Nhã đi tới cạnh cửa đem cánh cửa khóa lại, sau đó quay trở lại tới nằm trên giường.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể mệt mỏi quá, nhưng suy nghĩ một mảnh hỗn loạn, muốn ngủ nhưng ngủ không được, tưởng đã rõ ràng lại càng loạn, khiến nàng muốn lên tiếng thét chói tai.
Trước đây mỗi khi tâm tình nàng không tốt, bản thân tìm việc làm để phân tán lực chú ý, làm cho bản thân có thể chậm rãi tỉnh táo lại, chuyện thường làm nhất ngoại trừ dọn dẹp ra chính là vào nhà bếp nướng bánh bích quy.
Nhưng mà, hiện nay nơi nàng thuê nhà chỉ là một căn hộ 10m2, muốn dọn dẹp cũng không có gì hay để dọn dẹp, muốn nướng bánh bích quy ở đây ngay cả nhà bếp cũng không có, càng miễn bàn không có lò nướng, muốn nướng bánh bích quy làm sao?
Tới cửa hàng, chỗ đó cái gì đều có.
Suy nghĩ trong đầu mới hiện lên, nàng từ trên giường đứng lên, không chút do dự cầm lấy ví da cùng áo khoác đi ra cửa.
Bây giờ đã nửa đêm, khu vực buôn bán trong ngõ nhỏ có vẻ yên lặng mà quạnh quẽ, ngoại trừ mấy con chó lang thang còn đang dạo chơi trên đường ra, chỉ có vài chiếc xe máy chạy qua, khiến nàng càng đi càng sợ, càng đi càng cảm thấy mình thật ngu ngốc,, vậy mà không mảy may lo lắng đến vấn đề an toàn, cứ như vậy hơn nửa đêm còn ra ngoài.
Bất quá không tồi, cửa hàng của nàng ngay bên cạnh ngõ nhỏ, bước chân vội vội vàng vàng một chút, trong vòng một chút có thể đi tới.
Mở cửa sắt ra, nàng nhanh chóng khom lưng vào bên trong, lại bằng tốc độ nhanh nhất đem cửa sắt đóng lại, nàng ở bên trong cánh cửa dùng sức hô một hơi. An toàn rồi!
Mở đèn trong cửa hàng, nàng xem gian bình sổ này chỉ có mười lăm bình, nhà bếp lại chiếm hai phần ba không gian cửa hàng nhỏ, cảm xúc nôn nóng rốt cục cũng lắng xuống, mà khi nàng đi vào nhà bếp sau cửa hàng, khi trông thấy dụng cụ và phương tiện làm bánh bích quy lòng của nàng rốt cục chậm rãi ổn định lại.
Chỉ có nơi này có thể khiến nàng có được giá trị tồn tại tự tin mạnh mẽ, khiến nàng cảm thấy mình kỳ thực cũng không phải vô dụng như vậy, chí ít ở chỗ này nàng có thể làm bánh bích quy khiến rất nhiều người khen không dứt miệng vừa yêu thích không buông tay.
Hít sâu một hơi, nàng cầm toàn bộ vật liệu buổi tối mới đưa tới tủ lạnh từng cái từ trong tủ bát và tủ lạnh lấy ra, lại đem toàn bộ công cụ lấy ra, sau đó xăng tay áo lên rửa sạch tay, bắt đầu tập vào công việc.
Nàng trước đem bơ bỏ vào trong chờ nó mềm, sau đó lấy ra một cái chậu bắt đầu si đường phấn, sau khi si hết đường phấn lại lấy ra một cái chậu si bột mì, khi chờ nàng si hết bột mì, ở một bên bơ cũng rồi nhuyễn.
Đem si đường phấn cho vào trong bơ đánh đều, lại dùng một cái nồi khác đem trứng đánh tan, cho vào trong bơ trộn đến lúc trứng và bơ hoà vào nhau thành một thể,, tiếp tục mới đưa si bột mì vào đánh đều.
Kỳ thực việc làm này có thể cho vào đò khấy chạy bằng điện làm, nhưng chung quy nàng cảm thấy tự tay làm ra bánh, mùi vị nhất định cùng với máy móc làm ra khác nhau, cho nên nếu như thời gian và sức khoẻ cho phép, bọn họ sẽ cố gắng hết mức lấy tay làm công việc khuấy.
Khuấy yêu cầu thời gian rất dài, vừa vặn có thể cho hảo hảo suy nghĩ một chút chuyện bản thân cùng Tề Thác.
Bạch Bạch nói nhìn ra được Tề Thác đến là thật quan tâm nàng, cũng yêu nàng, thực sự khiến nàng có điểm sợ, cũng có chút không lời nào để nói.
Nàng không xác định rốt cuộc nên đem quy nạp. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê "Hoặc là Như người nước uống, ấm lạnh tự biết "Giữa hai loại tình huống này là loại nào.
Nhưng nếu mà muốn nàng để tay lên ngực tự hỏi, kỳ thực Tề Thác vẫn đều đối với nàng tốt lắm, yêu nàng, sủng nàng, ngoại trừ công việc không có nhiều thời gian bồi nàng ra ngoài, hầu như tmif không thấy chỗ bắt bẻ, cũng chính bởi vì vậy thái độ không chút do dự đáp ứng ly hôn, mới có thể tổn thương nàng sâu như vậy.
Yêu càng nhiều, bị thương càng nặng.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ cây cỏ.
Hai câu này nói chính là tâm tình bây giờ của nàng, cũng là khiến nàng do dự, nguyên nhân nàng do dự không tiến lên, nàng thực sự rất sợ hãi sau khi cho hắn một cơ hội nữa bản thân sẽ lại trải qua cái loại đau thương, đả kích và tan nát cõi lòng này.
Nếu như trở lại một lần nữa, nàng không biết bản thân có chịu đựng được không.
Lời nói của hắn đột nhiên vang lên trong đầu, khiến nàng động tác khuấy bất tri bất giác dừng lại.
Tề Thác chẳng bao giờ đúng với nàng không giữ lời, nếu hắn nói qua đáp ứng chuyện rồi, luôn luôn nói được thì làm được.
Kỳ thực nàng không nên do dự nữa, hẳn là phải tin tưởng hắn, cho hắn ─ không, là cho bọnonoj hai người một cơ hội nữa mới đúng, dù sao nàng thực sự vẫn rất yêu rất thương hắn.
Chính là nàng biết đâu có thể khắc phục sự bất an trong lòng, nhưng không cách nào thay đổi nguyên nhân khiến cho bọn họ ly hôn ─ nàng không xứng với hắn.
Nghĩ vậy, tâm tình của Ôn Lực Nhã lại ảm đạm, nhưng tiếp theo lại đột nhiên dùng sức lắc đầu, muốn bỏ qua sự suy sụp trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn quanh mọi thứ xung quanh, cũng nhớ lại trước đây tâm tình khi chuẩn bị bánh bích quy này. Nàng không phải là muốn chứng minh, bản thân kỳ thực cũng không phải như vậy sao?
Bằng cấp không cao thì sao? Không du học nước ngoài thì sao? Không mặc quần áo và trang sức hàng hiệu thì sao? Chí ít nàng có nhất nghệ tinh, sẽ bánh bích quy, nhưng lại có thể dựa vào nghề nghiệp ấy mở cửa hàng, không phải sao?
Hồi tưởng ngày hôm nay ban ngày trong cửa hàng đông như trẩy hội sôi nổi, và khách đối nàng dáng điệu giơ ngón tay cái tán thưởng nói bánh bích quy ăn ngon, Ôn Lực Nhã vẻ mặt ủ dột trên mặt từ từ tan biến, chiếm lấy chính là thỏa mãn mỉm cười và tự tin.
Nàng đối bản thân luôn luôn không có gì tự tin, thế nhưng nàng hiểu ngoại trừ ra ngoài sinh sống còn có thể theo giữa người khác khẳng định đạt được.
Thời gian cùng một chỗ với Tề Thác, tuy rằng nàng luôn luôn tồn tại loại cảm giác bản thân không xứng với hắn, thế nhưng bởi vì hắn khẳng định khiến nàng có thể chính mình tự tin đứng ở bên cạnh hắn.
Song hiện nay chỉ có một mình hắn khẳng định không đủ, nàng cần càng nhiều người khẳng định ủng hộ nàng, ngoài ra có thể chính mình tự tin đứng ở bên cạnh, còn có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, dĩ nhiên là làm tề phu nhân, tề phu nhân ─
Suy nghĩ mạnh mẽ một chút, Ôn Lực Nhã bị chính mình kiên định ý nghĩ làm cho càng hoảng sợ.
Tề phu nhân? Tề phu nhân? Ý nghĩ của nàng cũng không định muốn buông tha làm Tề Thác lão bà như nhau, thế nhưng bản thân hiện nay cũng đã cùng hắn ly hôn, không hề là lão bà của hắn?
Thân thể hoảng sợ, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên có chút tái nhợt.
Nàng buông toàn bộ công việc trong tay, tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó bắt đầu chăm chú tự hỏi bản thân gần đây hết thảy sở tác sở vi, sau cùng mục đích rốt cuộc là vì cái gì, kết quả sắc mặt càng trắng bệch.