bao nhiêu tiền, thế nào gọi là muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, em muốn tiêu mười triệu anh có không?”
“Không có, quả thực là không có, vợ anh chi tiêu tiết kiệm, ngay cả khi mua đồ cũng nghĩ đến anh.”
Lê Bằng vừa phút trước còn là quan ngự sử nói toàn đạo lý chính nghĩa vậy mà vài phút sau đã biến thành kẻ nịnh hót, kẻ tiểu nhân chuyên đi bợ đỡ, đúng là chồng mà không được dạy dỗ nghiêm chỉnh thì tội lỗi là của người vợ.
Tôi tổng kết nói: “Em thấy anh không chỉ gia trưởng, mà ngay cả trộm cắp rồi vu oan giá họa cũng không để lại một dấu vết nào”.
Đàn ông có những lúc còn biết cách chống chế hơn cả phụ nữ.
Trước khi ngủ, Lê Bằng lại hỏi tôi lần nữa: “Chuyện nhảy việc, có thật là em chỉ nói chơi hay không?”.
Tôi nheo mắt, “ừ” một tiếng nói: “Sao lúc nào anh cũng đa nghi thế?”.
Lê Bằng thở dài, lòng nặng trĩu chui vào chăn.
Tôi liếc anh một cái, tự nhủ trong lòng, cứ để anh lo lắng một chút cũng tốt, tránh để anh được thăng chức rồi diễu võ dương oai, mà không biết cậu nhỏ của mình to bao nhiêu, duy trì lâu được thế nào. Đàn ông ấy à, một khi đã lên cao, thì phụ nữ phải tác động vào họ một cách thích hợp, để họ biết rằng, không phải bất cứ ai hay cái gì cũng đều có thể nắm chắc trong tay suốt cả đời.
Hơn nữa, người phụ nữ tặng hoa hồng vẫn còn trong bóng tối, tôi làm sao có thể chuyển công ty?
Không biết vì nguyên nhân gì hối thúc, khiến Miumiu rơi vào trạng thái điên cuồng nhất từ trước đến giờ. Lúc tôi gặp lại cô ấy, cô ấy khóc nhiều đến nỗi khản tiếng, mở miệng muốn gọi tên tôi nhưng không thể gọi được.
Tôi vội vã chạy vào bếp rót một cốc nước, phát hiện bình nước nóng trống rỗng, chỉ còn cách đi đun một ấm khác. Tôi lại mở tủ lạnh, tủ cũng trống rỗng, lại thở dài, tôi quay lại phòng ôm lấy Miumiu, nói với cô ấy rằng trước khi nước sôi, tốt nhất cô ấy đừng nên nói gì, muốn khóc cứ khóc thật to, bởi vì cuộc đời người phụ nữ có rất ít cơ hội để khóc một cách thoải mái, khóc đến không biết trời đất. Khi tình đầu tan vỡ có thể đó là một trong những cơ hội tốt nhất, khi chồng qua đời cũng có thể khóc như vậy, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cũng có thể khóc như thế, nhưng tôi không biết, Miumiu khóc như vậy là vì chuyện gì.
Lúc Miumiu có thể cất lời là một tiếng đồng hồ sau đó. Lúc đó, cô ấy vừa uống một cốc nước ấm, vừa ngậm viên thuốc ngậm tôi mới mua, nhịp thở trở lại bình thường, thút thít biến thành nấc, nhưng đã có thể nói chuyện một cách đứt quãng.
Cô ấy nói: “Tớ thất tình rồi, đây mới là mối tình đầu của tớ”.
Tôi nói: “Bạn yêu quý, cậu quên rồi à, số lần cậu yêu còn nhiều hơn cả những lần tớ đến kỳ, năm đầu tiên tớ có kinh nguyệt, khi đó cậu từng kiss cậu bạn học lớp bên cạnh, cậu còn nói với mình, hóa ra kiss rất kinh tởm, nó giống như nếm nước bọt của nhau, thế thôi. Cậu còn nói, miệng anh chàng đó rất hôi, nên rất nhiều năm sau tớ đều rất sợ miệng đàn ông sẽ tiến sát vào mình…”
Vẻ mặt Miumiu đần ra giống như một đứa trẻ thiểu năng, nhìn tôi một cách ngô nghê, rất lâu sau đó mới nói một câu: “Tớ vẫn còn đang rất buồn, cậu đừng có thay đổi chủ đề có được không?”.
Tôi vui vẻ nói: “Xin lỗi, vậy cậu nói thử xem, mối tình đầu lần này với mối tình đầu trước kia có gì khác nhau?”.
Cô ấy hỏi tôi: “Cậu biết cách nhận biết một người đàn ông có hay không có hứng với mình hay không, cậu có biết cách giải mã ánh mắt và hành vi của đàn ông không, ví dụ cậu vừa mới phát hiện ra cậu thích anh ta, nhưng hai người mới chỉ gặp nhau một lần và cũng chỉ mới hẹn hò một lần”.
Tôi nói: “Những thứ này cậu hiểu rõ hơn mình mà”.
Cô ấy gật đầu, không hề khiêm tốn nói: “Sau khi hẹn hò, đàn ông sẽ nhanh chóng gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu, hỏi cậu cuộc hẹn hôm nay có vui không, hoặc đặt lịch cho cuộc hẹn sau, rồi hỏi cảm giác của cậu với anh ta thế nào. Những hành vi như vậy thể hiện sự hứng thú của anh ta với cậu. Nếu như anh ta không đoái hoài gì đến cậu, thì khả năng rất lớn là quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở đó”.
Tôi nói: “Ồ, mối tình đầu của cậu không gọi điện cho cậu à?”.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “Làm gì có chuyện đó, anh ấy vừa đưa tớ về nhà, chưa đến năm phút sau đã gọi điện đến, tớ đoán cuộc gọi đó chắc chắn được thực hiện ngay dưới nhà tớ, anh ấy đang nhìn ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phòng tớ, và tưởng tượng ra tớ cười như thế nào…”.
Tôi nói xen vào: “Cậu trở thành thi nhân rồi sao?”.
Cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi: “Cậu không biết đấy thôi, Xuân không giống như những người đàn ông khác, anh ấy lịch sự, kín đáo, thẳng thắn lại rất hướng ngoại, anh ấy nói anh ấy thường xuyên nằm mơ thấy mình cởi bỏ quần áo của tớ như thế nào, nhưng trong thực tế, ngay cả tay tớ anh ấy cũng không dám cầm”.
Tôi cau mày, không nói được câu gì, đây chẳng lẽ là trường hợp bên ngoài vàng ngọc, bn trong giẻ rách như người xưa vẫn nói sao, sau đó tôi lại nghĩ, nếu đem chuyện một người đàn ông ngày nào cũng cởi đồ của bạn, nhưng trong lòng chẳng hề rung động so sánh với anh chàng kia của Miumiu thì trường hợp nào bi kịch hơn?
Tôi xin lấy nhân phẩm của Lê Bằng ra thề rằng, Miumiu đã dùng những từ ngữ đẹp nhất, nho nhã nhất trong cuộc đời cô ấy chỉ để hình dung về anh chàng Xuân kia và cuộc tình của hai người họ. Từ đó có thể thấy, anh chàng Xuân này phù hợp với mọi tưởng tượng đẹp nhất mà trái tim cô ấy dành cho đàn ông, thậm chí giống như động vật cần được bảo tồn.
Tôi hỏi Miumiu, vì sao đã tìm thấy mùa xuân của mình lại để đến nông nỗi phải chia tay.
Miumiu nói, mùa xuân đẹp quá, anh ta là một người đàn ông chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, anh ta cho rằng Miumiu là một cô gái thuần khiết, chưa từng bị một người đàn ông nào hôn hay động chạm tới. Anh ta còn cho rằng Miumiu là một thiếu nữ lần đầu biết đến tình yêu, vì vậy lúc nào cũng nghiêm khắc với cô ấy. Miumiu còn nói rằng, đây là lời ca tụng mà cô ấy cảm thấy nhục nhã nhất, cô ấy không thể nói với Xuân rằng, thực ra cô ấy đã trải qua cả trăm trận chiến, chỉ đành gượng cười cay đắng.
Tôi hỏi Miumiu, tại sao Xuân lại có cảm giác nhầm lẫn này.
Miumiu nói, ngày mà họ quen nhau, cô ấy lần đầu tiên ra ngoài với khuôn mặt mộc, mặc một bộ váy liền màu trắng, đi giày vải, ghé siêu thị mua đồ.
Tôi “ồ” lên một tiếng, nói: “Xem ra, phàm là đàn ông đều thích những cô gái thuần khiết’.
Tôi đã loáng thoáng hiểu được vì sao họ chia tay.
Về đến nhà, Lê Bằng đang vùi nửa người trong chăn đọc sách, đó là cuốn: Hãy nghe đi, xương cốt đang lên tiếng.
Tôi thay đồ ngủ, chui vào trong chăn, đút chân vào giữa hai chân của anh, “xoạch” một tiếng, cùng với da gà nổi dọc từ vai trở xuống tôi cũng cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, tôi cuộn người càng chui sâu hơn vào trong chăn.
Lê Bằng không thèm nhìn tôi đến nửa cái mà nói: “Người ta đều nói được ôm một người phụ nữ trong lòng có cảm giác rất ấm áp, nhưng tại sao cả ngày em đều giống như một tảng băng vậy?”.
Tôi nói: “Phụ nữ mà bị lạnh, là bởi tại không có đàn ông thương”.
Anh đặt cuốn sách xuống, tiến lại gần, hai tay từ trong chăn sờ vào khe giữa hai chân tôi nói: “Cuốn sách này viết rằng để phân biệt một bộ hài cốt là của phụ nữ, người ta phải xem khung xương chậu có hình cung hay không, khung xương chậu có góc độ cong lớn, nhô lên phía trước xương, kết hợp với xương hông tạo thành một hình tam giác rõ rệt”.
Tôi hắt xì hai tiếng, quay đầu lại nhìn anh, tôi nhìn thấy dục vọng toát lên từ ánh mắt anh, có hơi chút động lòng nói: “Đàn ông không có khu vực tam giác đó, là bởi đàn ông còn phải nuôi “cậu nhỏ”… Anh nói đi, cậu nhỏ hôm nay thế nào, tinh thần ra sao, đã làm nhiệm vụ chưa, toát mồ hôi chưa?”.
Tiếp đó chúng tôi hôn nhau, tôi cho anh biết thế nào là khu vực tam giác thần bí của khung xương chậu, còn anh cho tôi biết sự hưng phấn và tinh thần của cậu nhỏ là như thế nào.
Sau khi hành sự, tôi chọc chọc vào eo Lê Bằng, anh kêu lên một tiếng, tiến lại gần hỏi tôi: “Em yêu, sao thế? Vẫn muốn thêm lần nữa à?”.
“Ngoài câu vẫn muốn lần nữa à, lúc này anh có thể phát ngôn ra câu gì khác không?”
Anh thấy tôi mở miệng sỉ nhục mình, ý thức được sự bất thường bèn hỏi tôi sao vậy. “Hôm nay em đến nhà Miumiu, Miumiu đang rất buồn. Anh có biết tại sao không? Bởi vì cô ấy hỏi em một câu hỏi, tại sao tỷ lệ ly hôn hiện nay lại cao đến vậy. Cô ấy nói, một trong những nguyên nhân gây ra là do chế độ phong kiến mấy nghìn năm lịch sử. Bởi vì trong xã hội cổ đại, đàn ông đều phải tuân theo chủ nghĩa đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà phò tá chồng và dạy con, cho dù có bất mãn với chồng cũng không được thể hiện ra, càng không thể đích thân nói đến việc bỏ chồng. Còn đàn ông nếu bỏ vợ, chỉ cần viết một tờ giấy là đủ. Đàn ông muốn công khai sự háo sắc, cũng có thể nạp thiếp bất cứ lúc nào, tay trái tay phải tha hồ ôm ấp, phụ nữ nhìn thấy cảnh đó không thể nói gì, còn thỉnh thoảng cảm thấy xấu hổ thay cho sự vô dụng của cái bụng mình. Miumiu nói, chính vì từng có một chế độ như thế, lúc đó mới không có tỷ lệ ly hôn cao như hiện nay.”
Lê Bằng nói xen vào: “Thế có nghĩa là, tỷ lệ ly hôn hiện nay cao là do phụ nữ đã có thể tự làm chủ được gia đình?”.
“Không, là bởi vì phụ nữ đã thức tỉnh, còn đàn ông thì vẫn chưa. Đàn ông cho rằng, họ vẫn có thể sống như thời phong kiến mà không biết phụ nữ hiện nay không còn nhẫn nhịn như thời đó nữa, thế nên mới nảy sinh ý kiến bất đồng. Nói đi cũng phải nói lại, không biết nên nói phụ nữ ngày một thông minh hay đàn ông ngày càng ấu trĩ. Đàn ông không những đem cách nhìn nhận về hôn nhân trói buộc vào truyền thống, mà còn vận dụng cả triết lý trinh tiết, lấy vợ phải lấy gái tân, chơi gái sợ chơi phải những em còn trinh. Một người phụ nữ tốt như Miumiu nhưng lại bị hủy hoại bởi hai từ “gái tân”, đàn ông thật là nông nổi.”
Trong quan hệ giữa hai giới, các nước phương Tây càng thoáng hơn, nhưng cái sự thoáng của các nước này là thoáng đồng bộ cả về tư tướng lẫn hành vi, đồng thời nó cũng không dựa trên cơ sở vài nghìn năm phong kiến. Sau khi tới Trung Quốc thì quan hệ này trở thành bảo thủ về tư tưởng, còn hành vi thì lại rất thoáng. Giống như hiện nay y học phát triển, có thể vá màng trinh, vậy tại sao cái phẫu thuật này lại được nghiên cứu ra, đây là một câu hỏi.
Lê Bằng nói lại một câu trong trạng thái mơ màng: “Vậy em nói xem, tại sao phụ nữ có màng trinh, còn đàn ông thì không? Nó giống như một chiếc khăn che mặt, nếu lật mở lên nhiều lần sẽ không còn cảm thấy đẹp nữa”.
Tôi bị lập luận này của anh làm cho không nói được gì, trầm ngâm một mình rất lâu.
Phía Lê Bằng vọng lại tiếng ngáy, tôi quay đầu nhìn, anh đang hơi há miệng, gương mặt khôi ngô chìm vào giấc mộng.
Tôi lấy tay bịt mũi anh, đợi anh không thở được mà tỉnh dậy, mới nói: “Lê Bằng, anh có thái độ gì vậy, vợ anh còn đang thuyết giáo!”.
Anh liên tục nói “ừ”, nhỏm nửa người dậy, ưỡn qua, ôm lấy tôi hà hơi: “Anh xin thề với bà xã đại nhân, sẽ không bao giờ học theo người xưa”.
“Nếu học theo thì sao?”
“Thế thì đem tất cả tài sản của anh dâng tặng cho em.”
Lúc Lê Bằng tiếp tục chìm vào giấc ngủ còn tôi lại càng lúc càng tỉnh táo hơn, chính là bởi câu nói “đem tất cả tài sản của anh tặng cho em”. Tôi nghĩ, nếu quả có ngày đó thật, L