Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng đó mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm.
Cơn gió thu cuộn lên, lá vàng xơ xác.
Gió mùa thu thổi tan đám mây, bầu trời sạch trong như vừa gột rửa. Đồng thời cũng thổi tan màu sắc trong trái tim Vĩnh Dạ, chỉ để lại một bóng tối vô bờ.
Nàng nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghĩ, nàng chưa bao giờ gặp một cô gái nào trong sáng như Tường Vi. Từ năm sáu tuổi đã nói là thích nàng, chưa bao giờ hết yêu nàng. Yêu nàng thì có gì tốt? Nàng hết lần này tới lần khác bỏ mặc Tường Vi, lần nào cũng giở trò khôn lỏi chỉ mong nàng ấy biến đi thật nhanh. Nàng chưa bao giờ cho Tường Vi hi vọng, nhưng Tường Vi lại chưa bao giờ từ bỏ hi vọng. Cho dù chỉ đối xử với nàng ấy tốt một chút, một chút xíu thôi, nàng ấy cũng đã mừng tới phát điên rồi.
Tường Vi không muốn gả cho Lý Thiên Thụy, khi bỏ trốn còn mặc bộ váy màu đỏ dịu mắt, bộ váy mà lần đó vì muốn thoát khỏi nàng, mình đã tiện tay chỉ.
Nàng lừa Tường Vi rằng mình bị trúng cổ độc của Nguyệt Phách, gắp thức ăn cho nàng ấy, hỏi nàng ấy một tiếng ngon không, thế mà Tường Vi đã cảm động đến gục xuống bàn mà khóc. Gương mặt kiều diễm như đóa hoa nở rực rỡ sau cơn mưa ấy tới giờ Vĩnh Dạ vẫn nhớ.
Trước khi cùng Nguyệt Phách đi Trần quốc, nàng nhớ Tường Vi còn ngọt ngào cười nói:
- Vĩnh Dạ ca ca, huynh an tâm đi, trước khi chưa lấy được giải dược, cho dù có mất mạng muội cũng sẽ bảo vệ hắn, hắn không chết, huynh cũng không thể chết.
Nhưng Nguyệt Phách không chết, mình không chết, mà nàng ấy lại chết rồi.
Ở trong căn nhà nơi ngõ nhỏ ấy, nàng ấy luôn miệng gọi Vĩnh Dạ ca ca.
Trước khi chết, Tường Vi vẫn gọi nàng là Vĩnh Dạ ca ca.
Tới khi chết Tường Vi vẫn không biết người mà nàng yêu là một nữ nhân, ngay cả cơ hội để nói sự thực cho cô bé ấy cũng không có.
Ngay cả cơ hội cầm tay nàng ra phố mua trang sức, y phục cũng không có.
Nàng nói, nàng muốn về nhà.
Nụ cười hàm chứa giận dữ của Phong Dương Hề vẫn còn vang vọng bên tai.
Ánh mắt nhàn nhạt của Nguyệt Phách cũng rơi tại đáy lòng.
Địa đạo đằng sau cánh cửa đá ấy gần ngay trước mắt, mà như xa tận chân trời. Nếu nàng đuổi theo thì có gặp được chàng không?
Nàng không dám nghĩ, không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Nguyệt Phách cũng dịu dàng như ánh trăng tỏa lên người Tường Vi tối đó, đó là nơi mềm yếu nhất trong lòng Vĩnh Dạ, mềm yếu tới nỗi chỉ thở nhẹ một hơi là đã như lưỡi dao cứa qua đau nhói.
Từng cảnh tượng như những cơn sóng không thể kiềm chế, dội thẳng vào tâm trí Vĩnh Dạ. Khiến nàng hối hận, khiến nàng oán hận.
- Tiểu thư! - Ỷ Hồng và Nhân Nhi lo lắng nhìn nàng.
Vĩnh Dạ đã quay về ba ngày rồi, sau khi sai người đưa Tường Vi về An quốc, Vĩnh Dạ vẫn cứ ngồi thẫn thờ trước giường như thế.
Nhân Nhi nhìn Ỷ Hồng, nói:
- Vị Hồng công tử đó ổn rồi, ngự y nói chỉ bị ngoại thương, dưỡng thương vài ngày là khỏi. Hắn không muốn ở lại nên đã đi rồi.
- Phong đại hiệp thì sao? - Vĩnh Dạ lặng lẽ hỏi. Thực ra nàng không cần hỏi, Phong Dương Hề giúp Thái tử Yến nhiều như thế, Thái tử Yến chắc chắn sẽ tìm Cửu chuyển hoàn hồn thảo giải độc cho hắn. Võ công của hắn cao cường chắc chắn là không sao, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi.
Hắn trúng độc mà vẫn cố gắng gượng. Nếu không có hắn, Vĩnh Dạ không dám khẳng định mình có thể rút lui an toàn không. Cho dù hắn gọi Thái tử Yến tới. Có phải hắn vì muốn tiêu diệt Du Li Cốc nên mới cố gắng gượng để tới không?
- Ta đang hỏi các ngươi đấy! Phong đại hiệp thế nào? - Vĩnh Dạ hỏi lại lần nữa.
Nhân Nhi cuối đầu, rụt rè đáp:
- Đang trong thiên lao.
- Hử? Vĩnh Dạ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm.
- Nghe Mã đại nhân nói, Phong đại hiệp được giải độc rồi, không sao nữa. Nhưng Hoàng thượng đại nộ, nói ngài ấy câu… nói ngài ấy đưa tiểu thư bỏ trốn, nên…
Vĩnh Dạ đứng bật dậy:
- Truyền Mã đại nhân!
Nàng bước nhanh ra tiền sảnh, sao Thái tử Yến có thể lấy oán báo ơn, làm một việc như vậy? Phong Dương Hề đã giúp hắn bao nhiêu lần! Vĩnh Dạ phẫn nộ vô cùng.
- Ban cho An quốc Vĩnh Dạ công chúa làm chính phi của Thái tử Tề quốc, làm chủ loan điện Đông cung, ban Ngọc sắc kim ấn! Khâm thử! - Triệu đại nhân đọc Thánh chỉ xong, quay đầu ra hiệu.
Một viên nội thị mang Ngọc sắc kim ấn vào. Món đồ đặt trên hoàng lĩnh khiến Vĩnh Dạ nhảy dựng lên:
- Là có ý gì?
- Hoàng thượng nói việc tốt làm ngay, Công chúa vào Thánh Kinh đã gần hai tháng, tuy rằng Trung thu không nhập cung, nhưng đã bố cáo thiên hạ, Công chúa đã là Thái tử phi của Tề quốc chúng tôi. Hôm nay dặn thần mang Ngọc sắc kim ấn tới, mời Công chúa chuẩn bị, ngày mai đại nội sẽ cử người tới đón Công chúa vào cung. - Triệu đại nhân mỉm cười khiêm nhường. - Công chúa tiếp chỉ đi!
Vĩnh Dạ nhìn Ngọc sắc kim ấn như nhìn một con mãnh thú. Nàng vốn không có ý muốn gả cho Thái tử Yến, cáng không muốn vào Hoàng cung nước Tề vào lúc này. Nàng lùi ra sau nửa bước, ngạo mạn nói:
- Không tiếp.
Triệu đại nhân dường như đã sớm liệu trước, mỉm cười nói:
- Vi thần truyền lời của Thái tử điện hạ, điện hạ nói, Công chúa có thể không tiếp, nếu Công chúa không quan tâm đến tính mạng của Phong Dương Hề. Hạ quan đã chuyển lời xong, cáo từ.
Nội thị cung kính bê Ngọc sắc kim ấn, không bỏ đi.
- Tề quốc không chỉ có mình hắn là Hoàng tử, người có thể làm Thái tử thì không tầm thường đâu. Vĩnh Dạ đừng trách phụ vương không nhắc nhở con, đừng coi thường bất cứ ai.
Thái tử Yến là loại tiểu nhân trông thì tưởng chừng yếu ớt vô hại, nhưng thực ra lại vô cùng lợi hại sao?
Nội thị sợ hãi đi nhặt Ngọc sắc kim ấn, Mã đại nhân đứng một bên chỉ biết lắc đầu, thở dài trước tính khí của Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn nội thị, trong lòng lại nghĩ tới Phong Dương Hề. Nàng lên tiếng hỏi:
- Ngươi vẫn chưa đi, có phải Thái tử điện hạ dặn dò gì ngươi không?
Tên nội thị đó vội vàng quỳ xuống trả lời:
- Điện hạ nói, ở ngoài dịch quán chờ Công chúa.
Vĩnh Dạ “hừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Thái tử Yến ngồi trên ngựa, dịu dàng mời nàng lên kiệu.
Vĩnh Dạ một lần nữa nghiêm túc đánh giá lại vị Thái tử Tề quốc này. Gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, nụ cười ôn hòa, thân hình gầy gò, ngoài bộ y phục thêu hình rồng màu đen trên người, nàng thật sự không thấy chàng ta có một điểm nào giống Thái tử một nước. Bộ dạng của Thái tử chẳng khác gì khi ở Hoàng cung nước Trần.
Ban đầu ở Trần quốc, nàng vì Nguyệt Phách đang ở Thánh Kinh Tề quốc nên cố tình kết giao với chàng. Lần thứ hai gặp riêng là ở An quốc, nàng coi chàng như một đối tượng có thể nói chuyện.
Cưới chàng? Nam nhân này? Cho dù chàng dùng thủ đoạn, dung tâm cơ, nàng không mắc bẫy thì chàng làm gì được? Vĩnh Dạ khinh bỉ chui vào kiệu, chẳng buồn hỏi chàng ta định đưa mình đi đâu.
Thái tử Yến cưỡi ngựa đi bên kiệu, không nén được tò mò.
- Nàng biết là ta định đưa nàng đi đâu ư?
- Liệu chàng có cắt gân tay gân chân của hắn, rồi xuyên qua xương tì bà không?
Thái tử Yến khựng lại, tự giễu:
- Những việc làm tàn nhẫn như thế ta không làm được, muốn làm cũng là do Hoàng thượng hạ chỉ.
Vĩnh Dạ lặng lẽ. Chẳng lẽ đúng là ý của Tề Hoàng? Với sự quan tâm của Thái tử Yến với Phong Dương Hề ngày hôm đó thì có lẽ chàng ta không làm việc này đâu. Tề Hoàng… vì mình tới Thánh Kinh năm lần bảy lượt xảy ra chuyện nên mới đại nộ sao?
Đi trong thiên lao tối tăm, ẩm ướt, Vĩnh Dạ quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, cách bố trí của binh sĩ, bố cục của thiên lao… âm thầm tính toán xem có thể cứu Phong Dương Hề ra không.
Nàng cười khổ, sao ở kiếp này, lần nào nàng cũng bị người ta uy hiếp thế nhỉ? Nàng là một thích khách, một thích khách máu lạnh, sao nàng lại có nhiều sở đoản bị người ta nắm được thế?
- Nơi này tổng cộng có tám lớp, Phong Dương Hề bị nhốt ở lớp trong cùng, chỉ những phạm nhân võ công cao cường và cực kỳ nguy hiểm mới bị nhốt ở đó. - Thái tử Yến tốt bụng giải thích. - Còn nữa, từ ngoài vào trong tổng cộng có mười sáu chốt, Vĩnh Dạ, nàng muốn cướp hắn ra ngoài là không thể. Ta không muốn nàng cướp thiên lao, như thế sẽ khiến triều đình bàn tán xôn xao, nàng sẽ bị thương, điều đó không tốt cho quan hệ hai nước.
Vĩnh Dạ buồn cười, đột nhiên giơ tay ra, ngọn tụ đao nhẹ nhàng đặt lên cổ Thái tử Yến:
- Ta uy hiếp ngài thì sao?
Thái tử Yến giật mình, bất an nhìn ngục tốt xung quanh đã rút đao ra, lên tiếng quát:
- Công chúa chỉ đùa với ta thôi, bỏ binh khí xuống.
- Sao ngài không nghĩ là tôi làm thật?
- Vĩnh Dạ, nàng ép ta cũng vô ích, có phải ta nhốt hắn vào đâu, là Hoàng thượng! - Thái tử Yến cố gân cổ lên nói. - Hoàng thượng muốn làm thế, ta cũng bó tay. - Nàng bỏ đao ra đi.
Vĩnh Dạ thu đao về, nhìn lớp song sắt cuối cùng, dừng chân.
- Hắn có sao không?
Thái tử Yến xua tay:
- Không sao, có điều, Hoàng thượng nói, nếu ngày mai nàng không vào cung, không làm Thái tử phi thì người sẽ giết hắn.
Hắn không sao, hắn biết nàng đứng ở một nơi rất gần hắn không? Vĩnh Dạ nhìn song sắt trước mặt, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể bước qua, tới bên cạnh hắn. Trong đầu lại lướt qua tiếng cười của Phong Dương Hề trên thạch đài ở Tây Bạc, hắn giận nàng. Nàng đã liên lụy hắn rồi, bởi vì nàng không chịu vào cung, Tề Hoàng mới thừa lúc hắn trúng độc mà nhốt vào thiên lao. Vĩnh Dạ thở dài.
Đi gặp hắn thì đã sao? Nói với hắn rằng, nàng vì hắn nên mới cưới Thái tử Yến?
Vĩnh Dạ nhìn Thái tử Yến, hỏi:
- Ngài thích tôi à? Thật sao?
Gò má Thái tử Yến thoáng chốc đỏ bừng, ngập ngừng hồi lâu mới nói:
- Vĩnh Dạ, nàng… rất đẹp!
Vĩnh Dạ bật cười sảng khoái, quay người đi:
- Ta không gặp hắn nữa, ngày mai ta vào cung, ta làm Thái tử phi.
Thái tử Yến hình như rất ngạc nhiên với quyết định của nàng, theo sau nàng luôn miệng nói:
- Vì sao? Vì sao nàng không gặp hắn? Vì sao nàng lại cưới ta? Vì thích hắn nên sợ hắn bị Hoàng thượng giết mất sao?
Vĩnh Dạ thong thả nói:
- Ngài không quản được tôi, đây là thứ nhất; ngài rất có tiền, đó là thứ hai; ngài còn có quyền thế, đó là thứ ba. Một người chồng có thể cho tôi tiền bạc, quyền thế, lại không quản được tôi, tôi nghĩ, làm Thái tử phi chắc vui lắm.
Thái tử Yến khựng lại. Chàng vẫn không nguội lòng:
- Ta biết là nàng vì hắn, nàng sợ hắn chết, thế nên mới đồng ý đúng không?
Vĩnh Dạ không trả lời, Thái tử Yến vẫn đi sau lưng nàng lải nhải:
- Ta đã nhận ra từ lâu rồi, nàng để hắn trị thương cho nàng, ta ôm nàng một tí thì không được; hắn trúng độc ngã xuống, tay nàng còn nắm chặt tay hắn…
- Ngài có thôi đi không?! - Vĩnh Dạ quát to, nhìn bộ dạng há hốc m