iệng của Thái tử đầy khinh miệt. - Ta thích hắn thì sao? Ngài còn dám cưới một nữ nhân nói trước mặt ngài rằng thích một nam nhân khác mà không khó chịu ư?
- Nhưng nàng lại không muốn nhìn hắn! - Thái tử Yến lí nhí, hình như hành động này của Vĩnh dạ khiến chàng lại lóe lên tia hi vọng.
Vĩnh Dạ thật sự bị đánh bại bởi lối tư duy của chàng. Nàng trừng mắt nhìn chàng ta, nói rõ ràng từng tiếng:
- Ta sợ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của hắn khi bị nhốt trong thiên lao sẽ đau lòng! Hiểu chưa? Đau lòng!
Nàng phất áo bỏ đi.
Sau lưng, Thái tử Yến còn đang lẩm bẩm lặp lại lời nàng.
Vĩnh Dạ nghe thấy, đột nhiên mắt ươn ướt. Nàng thực sự thích Phong Dương Hề ư? Vì sao nàng lại lo lắng cho hắn như vậy? Vì sao nàng lại đau lòng? Thì ra nàng đã thích hắn. Không phải là người mà nàng vẫn nghĩ sẽ cùng chàng sống cuộc sống bình an, không phải là người mà nàng vẫn hi vọng được cho chàng là người đầu tiên thấy mình mặc nữ trang.
Vĩnh Dạ thấy lòng chua xót.
Nàng không muốn gặp hắn ư? Nàng muốn chứ. Nhưng nàng lại sợ Phong Dương Hề biết, biết rằng nàng vì hắn mà cưới Thái tử Yến. Khi hắn được tự do, nàng đã là nữ chủ nhân của Đông cung, là Thái tử phi tôn quý.
Nàng không giống hắn. Mọi ký ức kiếp trước khiến nàng không quan tâm tới những lễ nghĩa của kiếp này. Nhưng hắn thì khác, hắn sẽ để bụng chuyện nàng đã cưới Thái tử.
Vĩnh Dạ dừng chân, quay đầu nhìn Thái tử Yến vẫn đứng yên chỗ cũ. Không phải chàng thích nàng, có lẽ là vì dung mạo của nàng, có lẽ là vì nàng là con gái của Đoan Vương An quốc. Chàng không phải người xấu, thậm chí còn không phải là một người đáng ghét. Nhưng chàng mãi mãi không hiểu được, cưới một nữ nhân mình không yêu và cũng không yêu mình không phải là hạnh phúc.
Thái tử Yến chầm chậm lại gần nàng, thấy giọt nước trong mắt Vĩnh Dạ, dường như rất áy náy, hồi lâu sau vẫn không biết nói gì.
- Ngày mai, ta muốn nhìn thấy hắn khỏe mạnh đi ra, nếu không, cho dù có nhập cung, ta đảm bảo vẫn sẽ bỏ đi, trừ phi ngài chặt chân ta.
Thái tử Yến sững người, vội vàng đáp:
- Ta sẽ nói với Hoàng thượng.- Chàng do dự rồi nói. - Vĩnh Dạ, cát phục[1] đã được đưa tới dịch quán, nếu nàng còn mặc nam trang, ta e Hoàng thượng sẽ đại nội, không tha cho Phong Dương Hề đâu.
Vĩnh Dạ không nói gì.
Mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, ngày và đêm đã trôi qua.
Cơn gió thổi qua cây ngô đồng trước nhà, đã vào mùa lá vàng rơi.
Mùa thu cũng là mùa thu hoạch, nàng thu hoạch được cái gì? Không ngừng giãy giụa trong những cái bẫy, liên tục trải qua ly biệt.
Có lẽ mùa thu, thứ nàng thu hoạch được cũng là biệt ly. Quả ngọt biệt ly cây lá, hạnh phúc vì cái chết mà biệt ly.
Vĩnh Dạ nhớ lại hồi ở Trần quốc, mình từng nói với Ỷ Hồng, nàng ghét sự biệt ly.
- Tiểu thư, thay cát phục thôi. - Nhân Nhi và Ỷ Hồng cùng một đám thi nữ lặng lẽ đứng trong tẩm điện của Vĩnh Dạ.
Trên giá quần áo là một bộ cát phục màu đỏ rực thêu viền vàng, vạt áo thêu hình phượng hoàng màu vàng.
Chiếc áo bào bên ngoài có cái đuôi dài như đuôi chim phượng, mặt cái này vào, một nữ nhân bình thường cũng trở nên rực rỡ. Vĩnh Dạ chống cằm ngắm bộ cát phục suốt cả một đêm. Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng ấy mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm. Chỉ mới nghĩ thế là nàng đã thấy đau lòng.
- Nhân Nhi, mang y phục tới đây.
- Vâng!
Tiếng cát từ chiếc đồng hồ cát chảy xuống, thời gian đang trôi.
Bên ngoài dịch quán, xe ngựa đã chờ sẵn; ngoài phòng, Mã Thị lang, Vương Đạt và các thị vệ đang chờ; trong phòng, mọi thị nữ đều đang chờ.
Ánh tịch dương ngày thu đã nhạt màu. Bầu trời từ vàng cam chuyển dần sang xanh xám
Cửa lớn của tẩm điện mở ra. Vĩnh Dạ chầm chậm bước ra.
Lần đầu tiên trong đời nàng mặc nữ trang.
Mái tóc vấn cao, cài một chiếc trâm phượng bằng vàng. Đĩa trâm bằng tơ vàng khéo léo tạo thành hình phượng hoàng giang cánh, miệng phượng ngậm hạt châu, một dây ngọc dài thả xuống bên tai, tỏa sáng long lanh dưới ánh đèn. Hàng lông mày như núi xa, đôi môi như anh đào tháng Tám.
Viện tử được soi sáng bởi cung đăng, soi rõ vẻ đẹp rực rỡ của nàng trong bộ lễ phục màu trắng mặt trăng. Chiếc váy dài kéo một đường trên đất, y phục được thêu bằng chỉ bạc trông như tinh nguyệt lấp lánh. Mỗi bước chân, trăng sao như cùng nhảy múa.
Vĩnh Dạ tựa như đã khoác cả bầu trời sao lên người.
Đó là bộ y phục mà Nhân Nhi với Ỷ Hồng cùng ba mươi thị nữ nữa đã thêu trong suốt một ngày một đêm. Sự kiên trì của Vĩnh Dạ, Nguyệt Phách không nhìn thấy, nhưng nàng đã tận tâm lắm rồi.
Nhân Nhi và Ỷ Hồng nhớ tới Nguyệt công tử trong bộ y phục màu trắng như thần tiên ở Đoan Vương phủ, lòng không khỏi chua xót thay Vĩnh Dạ. Ỷ Hồng cúi đầu áy náy vô cùng, nàng thật sự không ngờ rằng Nguyệt công tử trong lòng Vĩnh Dạ lại có địa vị như thế, ngay cả khi xuất giá, nàng cũng từ bỏ bộ cát phục màu đỏ để mặt y phục màu trắng.
Cơn gió đêm thổi bay tà áo, nàng đặt chân lên thảm lụa đỏ, bước xuống bậc cấp.
Trong đình việc rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ.
Vĩnh Dạ đảo mắt, cười với Mã Thị lang đang quỳ trong sân:
- Mã đại nhân, về bẩm báo với lão hồ ly nhà ta, nói lần này người có thể an tâm được rồi.
Mã Thị lang ngây ngẩn nhìn nàng dường như lại được nhìn thấy Đoan Vương phi của hai mươi năm trước. Không, Đoan Vương phi quốc sắc thiên hương, còn Vĩnh Dạ từ trong xương cốt lại mang theo sự kiêu ngạo và hào khí của Đoan Vương. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, Vĩnh Dạ trong y phục nam trang và Vĩnh Dạ trong nữ trang lại khác biệt nhau lớn tới vậy. Ông đã quen với Vĩnh Dạ mạnh mẽ, quyết đoán, phong độ ngời ngời, lại thấy khó thích nghi với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt.
- Mã đại nhân! - Vĩnh Dạ cau mày.
Mã Thị lang thoáng rung, vội vàng quỳ xuống đất
- Thần cung tiễn Công chúa!
- Cung tiễn Công chúa!
Vĩnh Dạ rảo nhanh bước chân ra khỏi dịch quán, trước mặt là một cảnh tượng khác.
Tề quốc phái ra toàn bộ nghi trượng, Thần Sách Quân phong tỏa toàn bộ con phố, quân dung nghiêm chỉnh, nhất tề hô:
- Cung nghênh Thái tử phi!
Vĩnh Dạ liếc nhìn Triệu đại nhân của Lễ bộ Thượng thư:
- Được rồi, quát to thế làm gì? Sợ người ta không biết sao?
Khóe miệng Triệu đại nhân giần giật, cuối đầu xuống.
Dưới xe hoa là một nội thị đang quỳ. Giẫm lên lưng hắn để bước lên? Vĩnh Dạ cười cười, bất động. Vĩnh Dạ đang đợi tin tức của Thái tử Yến. Dùng Phong Dương Hề để uy hiếp nàng, không thể để nàng ngốc tới nỗi chưa nhìn thấy người đã cưới.
- Công chúa! - Triệu đại nhân thấy nàng vẫn bất động thì lên tiếng thúc giục.
Lúc này từ đằng xa có một con ngựa lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn, không biết ai to gan dám xông vào đây mà không ai ngăn lại.
Tim Vĩnh Dạ đột nhiên đập mạnh, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Bỗng dưng nàng sợ phải nhìn thấy Phong Dương Hề.
Chàng từng nói, cưới chàng, đừng cưới Thái tử.
Chàng từng nói, tuyệt đối sẽ không ép nàng cưới Thái tử.
Chàng từng kiên định ôm nàng, nói với nàng rằng chàng sẽ ở bên nàng.
Nay nàng vì chàng mà cưới người khác, chàng sẽ thế nào?
Con ngựa lập tức xông vào, hí dài rồi dừng lại, một người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bất chấp ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh, đi tới cạnh Vĩnh Dạ, nắm tay nàng kéo vào dịch quán.
Vĩnh Dạ không hề biết rằng Thái tử Yến lại khỏe như thế, gần như siết gãy cổ tay nàng. Thái tử Yến trông có vẻ rất căng thẳng, không nói lời nào, lôi tuột Vĩnh Dạ vào nội điện, cho mọi người lui ra rồi mới nói:
- Phong Dương Hề trong tay Du Li Cốc.
Hả? Vĩnh Dạ ngơ ngác nhướng mày. Phong Dương Hề đã được giải độc, với kinh nghiệm của hắn, sau khi giải độc cùng lắm là hai ngày nội công đã được khôi phục, có lẽ là không sao. Từ Tây Bạc quay về đã bốn ngày, công lực của Phong Dương Hề phải được khôi phục rồi mới phải, người của Du Li Cốc làm sao có thể kiềm chế được hắn? Hơn nữa chẳng phải hắn ở trong thiên lao sao ? Có mười sáu chốt, tám tầng cửa, đến một con ruồi ở ngoài còn không bay lọt được, con ruồi ở trong cũng chỉ có thể tiến hành hôn nhân cận huyết.
Thái tử Yến chắp tay đi lại trong điện rất lâu, liếc nhìn Vĩnh Dạ, nói:
- Hôm nay ta đi thả Phong Dương Hề, không thấy người đâu nữa.
- Chẳng phải Du Li Cốc cũng giống như ở An quốc, đã xâm nhập vào tận Hoàng cung Tề quốc?
Vĩnh Dạ chỉ buột miệng hỏi. Thần sắc Thái tử Yến trở nên nghiêm trọng, chàng ngần ngừ một lát rồi đáp:
- Rất kỳ lạ, mười sáu chốt không thấy động tĩnh gì. Phong Dương Hề cứ như tan vào không khí.
Tan vào không khí? Sao có thể? Theo như Vĩnh Dạ quan sát, thiên lao của nước Tề kiên cố không kém gì thiên lao của An quốc, được canh phòng nghiêm ngặt. Muốn đưa Phong Dương Hề đi mà không có động tĩnh gì là chuyện không thể. Trừ phi người trong thiên lao đã bị mua chuộc, hơn nữa còn bị mua chuộc tập thể.
Thái tử Yến hình như cũng nhận ra những gì nàng đang nghĩ bèn giải thích:
- Ta nói hắn tan vào không khí là có ý, một trăm tám mươi thủ vệ canh giữ thiên lao đều bị ta trói lại, khẩu cung từ trên xuống dưới đều thống nhất, hôm nay không ai vào thiên lao. Không thể nào có kẻ giải mạo ấn tín tới bắt người.
- Hôm qua thì sao?
Thái tử Yến bất lực nói:
- Hôm qua chỉ có ta và nàng.
Vĩnh Dạ cảm thấy thật kỳ quái, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Có manh mối gì khác không?
- Không có.
Thái tử Yến nhìn Vĩnh Dạ, hình như giờ mới phát hiện ra nàng đã thay nữ trang. Chàng nhìn Vĩnh Dạ từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
- Vĩnh Dạ, nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp.
- Nói câu ấy lúc này ngài không thấy kỳ lạ sao?
Thái tử Yến nghĩ ngợi rồi nói:
- Cũng đúng, rất kỳ lạ. - Chàng nhìn Vĩnh Dạ chăm chú rồi lại nói, - Dùng Phong Dương Hề uy hiếp nàng thực đúng là hạ sách. Ta hi vọng Vĩnh Dạ cam tâm tình nguyện thì hơn. Thế nên chờ tìm được hắn rồi hãy tính. Yến bất tài, nhưng không muốn cưới vợ như thế này.
Đó là lần đầu tiên Thái tử Yến khiến nàng cảm thấy chàng giống một nam nhân, một người tưởng chừng yếu đuối những lại có trái tim rộng lượng của một nam nhi. Nói chuyện với Thái tử Yến, chàng vốn dĩ cũng không phải là tệ. Vĩnh Dạ cười ha hả, nàng cảm thấy Thái tử Yến lúc này giống như một người bạn:
- Mời điện hạ. Vĩnh Dạ muốn vào thiên lao xem thế nào.
Mắt Thái tử Yến lóe lên ý cười ôn hòa, cùng Vĩnh Dạ sánh vai đi ra khỏi dịch quán.
Triệu đại nhân, Mã thị lang và những người khác đang chờ tới sốt ruột, thấy hai người họ đi ra, Triệu đại nhân thở phào nhẹ nhõm:
- Mời Thái tử phi lên kiệu, không thể làm lỡ giờ lành.
- Hôn kỳ hoãn lại, việc này ta đã bẩm tấu lên Hoàng thượng. - Thái tử Yến leo lên ngựa, ra hiệu bảo mang một con ngựa cho Vĩnh Dạ. Nàng mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ, thân hình nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa, tà áo rộng phất phơ trong gió, tựa như đóa lan giữa đêm. Ánh sáng bàng bạt từ vầng trăng hắt xuống người nàng, khuôn mặt nàng, khoảnh khắt ấy, nàng diễm lệ vô cùng.
- Đi! - Hai người cũng thúc ngựa lao nhanh về phía th