Nếu Vĩnh Dạ nhận cha và cắt đứt liên lạc với Du Li Cốc, Du Li Cốc công bố việc này thì Đoan Vương phải làm thế nào? Việc nào cũng có thể lấy đầu của nó.
Mơ hồ trong bóng tối, Vĩnh Dạ nghe thấy tiếng tranh cãi và tiếng khóc của Đoan Vương phi, nó bình thản ngủ tiếp. Trời nóng không thể đắp chăn, thân dưới của Vĩnh Dạ chỉ đắp một tấm vải mỏng màu trắng, loáng thoáng vẫn nhìn thấy vết máu. Đoan Vương phi ngồi trước giường Vĩnh Dạ, nhìn nó nằm trên đó, run tay vạch tấm vải ra nhìn, nước mắt lại không nén được trào ra.
Đoan Vương đứng sau lưng, thấy bà rơi lệ thì thở dài: - Không sao cả, dưỡng...
- Dưỡng cái gì mà dưỡng! Sao chàng có thể ra tay tàn nhẫn thế? Sao chàng không đánh chết nó luôn cho rồi? Nó mới mấy tuổi? Thiếp biết là trong lòng chàng thấy khó chịu mà. Chàng cứ cưới đi! Chàng đi đi! Thiếp... mẹ con thiếp sẽ đi, không làm phiền đến chàng nữa. - Đoan Vương phi đột ngột quay đầu lại nói một tràng như pháo nổ.
Đoan Vương bối rối, thấy Vưong phi mắt đỏ vằn tia máu thì vươn định ôm bà, Đoan Vương phi vung tay đẩy ông ra: - Năm xưa thiếp cho chàng một cái tát là nợ chàng, kiếp này thiếp đã trả chàng rồi; bây giờ tát chàng là vì chàng nợ Vĩnh Dạ. Chàng... hận thiếp cũng đưạc, hà cớ gì phải hành hạ nó như thế?
- Ta... ta hận nàng lúc nào? - Đoan Vương coi cái tát của Vương phi như đuổi ruồi, hoàn toàn không để bụng.
Đoan Vương phi đấm tay lên giường, phẫn hận nói: - Mặt chàng in dấu tay mà vẫn còn lên kim điện khoe khoang, chàng hại thiếp không cưới được người khác!
- Nàng còn định cưới ai? - Gương mặt Đoan Vương lập tức lạnh lẽo như băng.
- Thiếp cưới ai thì cũng sẽ không khiến Vĩnh Dạ bị thương đến mức này! - Vương phi không hề sợ ông, cao giọng nói.
Nộ khí của Đoan Vương nhất thời tan biến sạch sẽ, dịu giọng nói: - Là ta không tốt, được không?
- Không phải chàng không tốt, mà chàng là một gã khốn ! Sao chàng có thể ra tay độc ác như thế... - Nói rồi Vương phi lại bật khóc nức nở.
- Đừng khóc mà, được không? Ta không phải... không biết mà!
- Sao chàng lại không biết được? Chàng tâm tư thâm trầm như thế, sao chàng lại không biết? - Vương phi trừng mắt nhìn Đoan Vương, lửa giận trong mắt lại lóe lên, ngón tay thanh mảnh chỉ mặt Đoan Vương quát. - Nếu chàng thực sự không biết thì thôi chàng... e rằng chuyện gì chàng cũng biết... Thiếp hận nhất chàng điểm này!
- Được rồi, có phải đánh nặng lắm đâu!
- Không nặng? Chàng tưởng thiếp bị mù không nhìn thấy sao? Vĩnh Dạ đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, còn bảo là không nặng. Nếu nó... nếu nó có mệnh hệ gì thì chàng chuẩn bị cưới Vương phi khác đi!
- Nói vớ vẩn gì thế! - Đoan Vương nổi giận, giơ tay đánh lên mông Vương phi. - Còn nói linh tinh nữa ta sẽ cho nàng nằm cùng với nó, theo đúng ý nguyện của nàng.
Vương phi cũng nổi cáu, quát to: - Chàng đánh đi! Chàng... bắt nạt thiếp còn chưa đủ sao? Chàng mới đánh có thế đã khiến thiếp thấy đau. Vĩnh Dạ thì sao? Nó còn đau đến mức nào?
Đoan Vương đột ngột ôm chặt lấy bà, tựa cằm lên đầu bà, dịu giọng: - Ta cũng đau lắm...
Vương phi ngần ngơ, nỉ non khóc: - Không ra tay mạnh thế không được sao? Nó mới mười một tuổi mà.
- Ồn ào quá! - Vĩnh Dạ nghiêng đầu nhìn hai người sau một hồi cãi vã lại tình cảm với nhau, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng ngắt ngang lời họ.
Vợ chồng Đoan Vương nghe thấy tiếng con thì vội vàng buông nhau ra, lao tới trước giường.
Vĩnh Dạ nằm úp trên giường, nghiêng đầu nhìn hai người họ, lo cho mình thế sao? Nó liếc nhìn tấm vải mỏng đắp trên người, bất giác mặt đỏ bừng, cảm thấy không tự nhiên.
- Vĩnh Dạ... - Vương phi thận trọng gọi hắn.
Đoan Vương thấy Vĩnh Dạ ngượng nghịu thì bật cười, hỏi thăm dò: - Chẳng lẽ con mười tuổi rồi mà chưa từng bị ai đánh vào mông sao?
Vĩnh Dạ đỏ mặt, không chịu nói gì, cũng chẳng gật chẳng lắc.
- Từ trước tới nay chưa ai nhìn thấy sao? Sao có thể thế được?
- Đoan Vương có vẻ rất kinh ngạc.
Vĩnh Dạ nhớ lại gian thạch thất tối tăm, nhớ lời Thanh y sư phụ nói khi chia tay, nhớ tới mấy năm trước khi Ảnh Tử đưa mình vào cốc, buồn bã nói: - Người biết thì không nói, người... người đưa con tới thì không biết, cũng không nghĩ thế bao giờ.
Đoan Vương bật cười sảng khoái, cười cho tới khi Vĩnh Dạ thẹn quá hóa giận, lườm ông: - Có gì mà cười? Khi đó con còn nhỏ, không phát hiện ra thì có gì lạ? Con vốn ở trong thạch thất ba năm trời, tối tăm quanh năm không thấy mặt trời, ai mà biết cơ thể con trông như thế nào, ai mà biết ở chân con còn có đóa hoa!
Ở trong gian thạch thất tối tăm không thấy mặt trời suốt ba năm liền? Đoan Vương phi đau lòng rơi lệ: - Chẳng trách ban ngày con thường ngủ gật. Hoàng thái phó trách oan con rồi. Chàng cũng thế, chưa hỏi rõ ràng đã ra tay, Vĩnh Dạ giống bọn họ sao?
Đoan Vương trợn trắng mắt nhìn bà, nghĩ bụng, ta hỏi rõ thế nào? Đứa nhóc này nếu không phải cố tình lao tới chịu đánh thì cùng lắm chỉ bị một trượng là thôi. Nghĩ tới đó, ông bèn đưa mắt nhìn Vĩnh Dạ, thấy tóc tai nó rối tung, gương mặt đỏ bừng, bộ dạng y như Vương phi khi nổi giận. Đứa trẻ này đã đoán được tâm tư khi mình ra tay sao?
- Năm xưa, không phải người của Du Li Cốc đã bế con đi sao, thế thì Vĩnh Dạ kia là ai? - Vĩnh Dạ thấy Đoan Vương và Vương phi đã nhìn thấy hết thì biết mình đã không đánh cược sai, lên tiếng hỏi.
Đoan Vương phi ngồi xuống đầu giường, nhìn Đoan Vương rồi đưa tay vuốt lên má Vĩnh Dạ, nói khẽ: - Bà ngoại con có một người tỷ muội song sinh, ta gọi là tiểu di1. Tiểu di có ba người con, một người chị họ của ta cũng sinh con cùng lúc với ta...
- Khi đó binh lính nhà Trần tấn công, phụ vương ở Tán Ngọc Quan chống địch. Không ngờ nước Trần phái người lẻn vào, đến Kinh đô bắt cóc con. - Đoan Vương ăn năn nhìn Vương phi.
Vĩnh Dạ mỉm cười, nói tiếp: - Định dùng con để uy hiếp phụ vương sao? Kết quả là sau đó mẫu thân bèn bế đứa con của di nương tới nói là con, không cho nước Trần đạt được mục đích?
- Vĩnh Dạ thật thông minh, khi đó chị họ của ta sinh con, ta đi thăm tỷ ấy, vừa nhìn thấy con trai tỷ ấy đã tưởng nó là con. Tỷ ấy cũng là người phúc mỏng. Bọn ta vốn định cố gắng thời gian đó rồi sẽ dần dần tìm con, nhưng tỷ ấy lại ra đi. Thế là ta coi Vĩnh Dạ thành con. Ngoại công lại rất thương yêu con, đều là cháu ngoại của ông cả.
Chẳng lẽ Lý Ngôn Niên nói còn có người khác giống mình chính là con nhà đó? Chỉ vì mình là người giống nhất nên mới chọn mình. Vĩnh Dạ không nhịn được bật cười, cảm thấy vận may của mình thật tốt. Nó lập tức nhớ tới Ảnh Tử. Năm sáu tuổi, chính Ảnh Tử đã đích thân đưa nó tới Du Li Cốc, có mục đích gì? Năm xưa người bắt cóc mình là Ảnh Tử sao? Nếu là y thì vì sao y lại lợi dụng Du Li Cốc để đưa nó về?
- Họ đã đưa con tới đây thì chắc đứa bé kia cũng không còn nữa, đúng không? - Đoan Vương phi thở dài, nhiều năm qua không giao tiếp với nhau, nên cũng không quá đau lòng.
Vĩnh Dạ thấy lòng hồ thẹn, nói khẽ: - Con... thấy người đó ngủ rồi.
Bàn tay Đoan Vương phi siết mạnh, kéo Vĩnh Dạ vào lòng: - Sau này mẹ sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để ai làm tổn thương con dù chỉ là một chút. Những năm qua con sống thế nào?
Một câu nói đủ để khơi dậy mọi hồi ức của Vĩnh Dạ về Du Li Cốc. Hàng ngàn đứa trẻ tàn sát lẫn nhau, ở trong bóng tối suốt ba năm trời, người huynh đệ Nguyệt Phách, Thanh y sư phụ thật thà cứng nhắc, mỹ nhân tiên sinh thiên biến vạn hóa, cả người thần bí cùng hắn học nghệ... Nhũng việc này nên nói với Vương phi thế nào? Nó cười đáp: - Con bị mất trí, cũng giống Vĩnh Dạ, là một đứa ngốc, thậm chí con còn chẳng biết ngâm thơ. Sau đó thì dần dần tỉnh lại.
Vương phi rơi lệ: - Lạ thật, khi còn nhỏ, mãi năm tuổi mẹ mới biết nói, cũng như tự nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ. Vĩnh Dạ kia cũng chẳng chịu nói năng gì, năm bốn tuổi Ỷ Hồng nghe thấy nó mở miệng, mẹ vội vàng đi thăm, nó... nó chỉ ngâm nga một bài thơ của ngoại công con, rồi lại chẳng mở miệng ra nói gì nữa. Mẹ thấy nó thế cũng khó chịu, một thời gian sau mới tới thăm, nó coi như mẹ không tồn tại. Gặp phụ vương con thì cứ như chuột gặp mèo, sợ hãi run rẩy, đành phải cho nó ở Hoàn Ngọc viện. Nó càng lớn, mẹ cứ nhìn nó là nghĩ, nếu Vĩnh Dạ của mẹ còn sống thì sẽ như thế nào? Nhìn mãi rồi chẳng muốn gần gũi với nó nữa. Vĩnh Dạ, con trách mẹ không? - Nhà này còn có bệnh di truyền ư? Vĩnh Dạ ngẩn ngơ, nhớ lại trước năm sáu tuổi, mình không có chút ấn tượng nào, nó không biết mình nên khóc hay nên cười. Ảnh Tử, Ảnh Tử thần bí? Nếu trước năm sáu tuổi mình nằm trong tay Ảnh Tử thì chắc chắn y biết hết mọi chuyện, nhưng vì sao lại không nói? Ảnh Tử là bạn hay là địch? Bí mật này khi nào mình mới có thể giải được?
- Nhưng cha mẹ có bao giờ từng nghĩ, nói với người ta rằng Thế tử vẫn còn đây thì con... làm thế nào? - Vĩnh Dạ nghĩ tới là lại thấy tủi thân Đoan Vương nghiêm mặt nói: - Hai quân đối đầu nhau, nếu ta vì con mà rút binh chiến bại thì sao còn mặt mũi mà nhìn liệt tổ liệt tông? Chưa nói tới con, cho dù là mẫu thân con cũng tuyệt nhiên không được.
- Ý con là, con... con... - Vĩnh Dạ ấp úng hồi lâu không nói nên lời, bực bội quay mặt đi không muốn nhìn ai. Đoan Vương phi nhận ra điều bất thường, dịu giọng nói: - Có gì đâu? Chẳng lẽ đến việc này ta với phụ vương con còn không làm chủ được? Chúng ta vào cung gặp Thái hậu và Hoàng thượng.
- Không được. - Vĩnh Dạ quay đầu lại, từ chối. Nó nhìn Đoan Vương, ông cũng đang nhìn nó, ánh mắt hai người đều lộ rõ vẻ trầm tư.
Đoan Vương bật cười: - Đã về rồi thì cứ là bản thân con, phụ vương không muốn con mạo hiểm.
- Mẹ, con muốn uống canh, uống canh do đích thân mẹ nấu.
Vương phi gật đầu, đứng lên, chép miệng: - Đúng thật là! Có chuyện gì không muốn mẹ nghe thấy thì cứ nói thẳng ra.
Vĩnh Dạ ngượng ngùng, giận dỗi nói: - Con thích như thế.
Đoan Vương phi giật mình, rảo nhanh bước chân, trước khi đi ra Vĩnh Dạ còn nghe thấy bà lẩm bẩm: - ... nợ nó...
Đoan Vương chăm chú nhìn Vĩnh Dạ. Ngũ quan không một khiếm khuyết, giống y như Vương phi. Vương phi dịu dàng như nước, nhưng tận trong xương cốt lại vô cùng bướng bỉnh. Trên người Vĩnh Dạ toát lên một sức sống tràn trề, nét toan tính ấy thực sự quá giống ông. Ông càng nhìn càng thấy vui.
Dáng vẻ của ông lọt vào mắt Vĩnh Dạ trông thật nực cười, nó cố nén lại: - Dương dương tự đắc!
Đoan Vương ngẩn ngơ, khóe miệng nhếch lên vẻ tự hào, dịch ghế ngồi sát giường, thong thả nói: - Nói trước, không ai được giở tâm cơ.
- Cha nói trước! - Vĩnh Dạ không muốn làm người mở đầu.
- Con khôn quá đấy! - Đoan Vương cười, ngẫm nghĩ rồi nói - Đương nhiên là ta không muốn bị cuốn vào vũng bùn lập Thái tử của Hoàng thượng, sẽ tìm cơ hội để kéo con ra.
- Con thấy cha đánh mạnh lắm, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện con cho cha nhìn thấy... nhìn thấy bông hoa đó? - Mặt Vĩnh Dạ lại đỏ bừng.
Ánh mắt Đoan Vương lướt lên trên người nó, cố nhịn cười: - Cho dù có phải hay không thì con vẫn muốn tìm ta làm chỗ dựa.
- Con sợ chết trong tay cha thì chẳng đáng chút nào. - Vĩnh Dạ khẽ cười.
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, Đoan Vương nhìn sâu vào mắt Vĩnh Dạ, thong thả nói: - Nếu con không phải do ta sinh ra thì ta thực sự không thể nào tin được con.
Con còn giảo hoạt hơn ta năm xưa!
Vĩnh Dạ cười ha hả: - Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì lại đào hang, câu này quả không sai.