. Anh hơi hạ tầm mắt, đáy mắt thâm trầm không có cảm xúc, khóa chặt sắc mặt cô.
“ Em không biết”. Cô thành thật trả lời.
Anh hỏi tiếp: “ Vậy bây giờ thì sao?”.
Bây giờ?
Cô mất một lúc lâu mới hiểu anh đang hỏi điều gì nên không khỏi giật mình: “ Nói vậy, tối nay anh cố ý dẫn em ra ngoài đúng không? Cho dù em không chủ động anh cũng sẽ tìm cơ hội đem mọi thứ phơi bày cho em xem, đúng không?”.
Thẩm Trì tỏ ý từ chối cho ý kiến, giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt cuối cùng trở nên có chút phức tạp: “ Vì vậy anh nghĩ, việc anh làm tối nay rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không”.
“ Nghe có vẻ giống như đánh bạc”.
“ Trả lời câu hỏi của anh đi”.
“ Cũng có thể”. Cô đưa ra một đáp án nước đôi.
Quả nhiên, câu trả lời này làm cho Thẩm Trì cảm thấy không vừa lòng, chỉ thấy anh hơi nheo mắt, hỏi: “ Có thể là ý gì?”.
“ Ý là”. Thừa Ảnh hít sâu, nhìn vẻ mặt mù mịt khuất sáng của anh: “ Em vốn cũng cho rằng mình không thể tiếp nhận. Sau này em nhận ra, hay là mình cứ thử chấp nhận đi. Dù sao chỉ có anh là người duy nhất có thể giúp em tìm lại ký ức”.
Cô không cố ý miêu tả anh chỉ có một chút giá trị lợi dụng như vậy. Cô vốn đang tưởng điều này sẽ kích thích anh phản ứng, nhưng anh căn bản vẫn không động đậy, chỉ nhanh chóng bắt lấy câu nói trọng điểm: “ Nếu đây thực sự là một canh bạc, xem ra anh đã thắng”.
“ Nói vậy e là quá sớm”. Cô che miệng ngáp một cái: “ Nếu cuối cùng phát hiện anh không giúp em, có thể em sẽ trốn đi thật xa”.
Thẩm Trì bật cười phản đối, đương nhiên không để tâm đến lời uy hiếp đó.
Hai người cứ như vậy đứng ở cửa, chậm trễ hơn mười phút.
May thay, nửa đêm ngoài hiên không có người qua lại, nếu để mọi người nhìn thấy tất nhiên họ sẽ cảm thấy đôi nam nữ này vô cùng kỳ quái.
Thừa Ảnh có chút hối hận, vừa nãy chính mình nói ra câu nói kia, rõ ràng đã khiến cho đối phương có lý do để kiêu ngạo.
Như để gỡ lại, cô cẩn thận đánh giá Thẩm Trì, rồi bỗng giương khóe môi, tỏ ý xấu khiêu khích: “ Vừa rồi anh hôn em mãnh liệt như vậy, không lẽ vì sợ em sẽ bỏ đi?”.
Thẩm Trì đã định rời đi, nghe vậy liền dừng bước, im lặng xoay người lại.
Cô rất đắc ý, chờ nghe anh biện giải xem thế nào. Không ngờ anh giơ một tay lên khung cửa, đột nhiên tiếp cận không báo trước.
Hơi thở ấm áp kề sát tai cô, chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp mơ hồ: “ Tin anh đi, đó là chuyện anh luôn muốn làm sau khi tìm được em”.
Nhìn nụ cười trên mặt cô cứng lại, tâm trạng của anh dường như rất tốt. Anh một lần nữa đứng thẳng dậy, vươn tay vò đầu cô: “ Nghỉ sớm một chút, chiều mai anh sẽ đón em tan làm”.
Thực ra, đâu chỉ chiều ngày hôm sau, suốt một hai tuần liền, anh đều tự mình đến bệnh viện đón cô tan sở.
Anh ra ngoài trận thế khoa trương gây chú ý, nhanh chóng khiến cả bệnh viện cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, Thừa Ảnh thật sự không thể ngăn cản, đành năn nỉ: “ Anh có thể khiêm tốn một chút được không?”.
“ Làm thế nào mới được coi là khiêm tốn?”.
Được rồi, cô cũng thừa nhận, từ này quả thật không tương xứng với anh. Vì vậy, cô phải lui thêm một bước: “ Nếu không muốn đến đón em, mời anh lần sau đem xe chạy vào tầng hầm để đi”.
“ Không thành vấn đề”. Lần này, Thẩm Trì đáp ứng rất thoải mái.
Nhưng đỗ xe dưới tầng hầm lại phát sinh chuyện phiền toái mới. Nói ví dụ như, rất nhiều nửa còn lại của các đồng nghiệp nữ thường đứng đợi dưới tầng hầm đảm nhiệm làm sứ giả bảo vệ người đẹp, Thẩm Trì khó tránh khỏi đối mặt với bọn họ.
Có một lần, cô và đồng nghiệp cùng đi thang máy xuống. Vừa ra đến cửa liền thấy Thẩm Trì và một người đàn ông trẻ đang tán gẫu, mà người đàn ông kia là vị hôn phu của đồng nghiệp đi cạnh cô.
Vì vậy, cô không thể không tham gia cuộc trò chuyện. Miễn cưỡng cười nói một lúc cho đến khi ngồi vào trong xe, cô mới nghi ngờ hỏi: “ Anh rõ ràng cố ý. Có phải anh muốn tất cả đồng nghiệp đều biết đến sự tồn tại của anh?”.
Tất nhiên là không.
Không chỉ nhìn thấy anh, ngược lại, vì anh quá mức xuất chúng, hại cô luôn là trung tâm của cơn lốc tin đồn, nhận đủ ánh mắt tò mò lẫn hâm mộ.
Một số người thường hỏi: “ Cậu và ông xã quen biết nhau như thế nào?”.
Cô buồn bực trả lời: “ Không biết”.
Một số khác thì đến tìm hiểu: “ Ông xã cậu làm gì thế?”.
Cô ậm ừ trả lời: “ Làm kinh doanh”.
Có người hỏi đến cùng: “ Kinh doanh gì vậy?”.
Cô suy nghĩ mất nửa ngày mới miễn cưỡng đáp: “ Anh ấy làm đại lý”.
Sau khi nói cho Thẩm Trì nghe, cô cũng khiến anh gật đầu khen ngợi: “ Đại lý? Danh hiệu này không tồi”.
Nhưng cô gần như mệt mỏi, nói: “ Rốt cục em cũng biết vì sao trước kia lại không cho anh đến bệnh viện rồi”.
“ Em có nghĩ, bây giờ tất cả giống như mới bắt đầu không?”.
“ Anh đang nói tới một khởi đầu mới, đối với em mà nói thì không có gì là tốt đẹp cả”.
“ Không hẳn thế”. Anh chân thành an ủi cô: “ Ngày còn dài mà”.
Đúng vậy, ngày còn dài.
Những lời này nghe sơ qua không cảm thấy có gì bất thường nhưng cô không phản ứng lại ngay, không cố ý phơi bày ra ánh sáng: “ Ai muốn sống cùng anh chứ?”.
Anh nhìn cô: “ Ngoài anh ra, em nói xem em còn có thể sống cùng ai?”.
“ Nếu anh không ngang ngược ngăn cản, em lập tức có thể tìm được một người”.
“ Vậy vì cái gì em không thử đi”. Anh hờ hững trả lời.
Tất nhiên, cô thật sự không muốn thử. Có lẽ, lúc này cô có thể tìm được một người đàn ông phù hợp hơn. Nhưng không thể cam đoan rằng ngay sau đó người ấy sẽ bỗng nhiên biến mất khỏi nhân gian.
Bởi vì theo như hiểu biết của mình về anh, cô hoàn toàn tin rằng anh có thể làm chuyện như vậy.
Có đôi khi, Thẩm Trì dường như rất cao hứng, còn lôi kéo cô đi siêu thị mua đồ ăn.
Loại hành động phổ thông này, đặt trên người anh, vô luận thế nào đều rất không tự nhiên. Cho nên, ngay từ đầu cô cảm thấy thật sự khó hiểu, nghi ngờ không biết có phải vì cơn sốt lần trước khiến đầu óc anh bị cháy hỏng. Nếu không vì sao sau đêm đó, mọi hành vi của anh càng ngày càng lập dị, càng ngày càng khó nắm bắt.
Kết quả, anh chỉ thản nhiên lườm cô: “ Là chính em nói thích cuộc sống như vậy”.
“ Có ư?”. Cô nghi ngờ: “ Đừng bắt nạt em không nhớ gì đấy”.
Anh không thèm bận tâm, cầm di động của mình ném cho cô.
Thực ra, anh không có thói quen lưu lại tin nhắn. Chỉ có hai tin nhắn này vẫn luôn tồn tại trong điện thoại của anh, thời gian nhận được là cách đây vài tháng.
Cô đọc tin dài nhất, không nhịn được hít sâu một hơi: “ ...Không tin nổi em có thể nói ra những lời văn vở như vậy”.
Anh cầm lấy di động, ngữ khí bình thản: “ Cho nên em phải cảm ơn anh vì đã thay em thực hiện được nguyện vọng”.
“ Cảm ơn cái gì?”. Cô có ý định chống đối anh: “ Cảm ơn anh vì đã giống vô số những người chồng bình thường khác trên thế gian này, cùng vợ đi mua đồ ăn sao?...Phiền anh quay đầu nhìn bên kia xem. Bên kia nữa...Đây chỉ là một việc bình thường hết sức nhỏ nhặt, có gì đáng phải cảm kích chứ?”.
Cô nói một hơi xong, cuối cùng dừng lại, lúc này mới nhận ra sắc mặt của Thẩm Trì hình như có chút khác thường. Anh không nói một lời, chỉ im lặng nhìn cô.
“ Sao vậy?”. Cô bỗng nhiên bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho chột dạ.
“ Không có gì”. Anh quay đầu, xoay người nhặt một bó rau ném vào xe chở hàng, cười như không cười ý bảo cô tiếp tục đi phía trước: “ Lại bên kia xem”.
Cuối cùng, bọn họ mua rất nhiều đồ ăn về nhà, đủ cho hai người ăn được vài ngày.
Lúc sửa sang lại tủ lạnh, Thừa Ảnh mới chậm chạp phản ứng, khẽ nhíu mày hỏi: “ Anh định ở đây ăn cơm dài hạn à?”.
“ Chồng ăn cơm vợ nấu, có cần phải nói khó nghe như vậy không?”. Anh sử dụng lời cô nói trong siêu thị để đáp trả.
Lúc này cô mới hiểu, vì sao lúc đó anh lại tỏ vẻ kỳ quặc như vậy. Nhưng cô thực sự không có chủ ý, thậm chí sau khi nói xong câu ấy, cô vẫn không ý thức được vấn đề.
Cô không khỏi có chút xấu hổ, không nói lời nào đem thịt và rau sắp xếp phân loại, sau đó im lặng đi vào bếp rửa rau.
Thời tiết tháng ba tháng tư dần dần ấm lên, ở trong nhà cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, dòng nước từ các ngón tay chậm rãi chảy xuống, mang lại vẻ thoải mái mát lạnh.
Cô vừa rửa rau vừa ngơ ngẩn bởi chuyện vừa rồi, đến nỗi không để ý Thẩm Trì đã đi vào từ bao giờ.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng động liền theo bản năng lấy lại tinh thần, chóp mũi thiếu chút nữa va phải bả vai anh.
Cô hốt hoảng, toàn thân vô thức ngửa ra sau, may mà Thẩm Trì phản ứng mau lẹ, lập tức vươn tay đỡ lấy cô.
Thực ra sau lưng cô chính là bồn rửa, vòi nước chưa tắt, tiếng nước vẫn vang lên ào ào. Cô cảm thấy sau lưng hơi lạnh, như thế bị văng ướt, cũng bởi vì được tay anh vừa vặn che chở nên cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Tia cảm giác mát lạnh ấy nhanh chóng tản ra xung quanh, như chảy trong các mạch máu và kinh lạc (1), rất nhanh lan đến toàn thân, đem lại hậu quả trực tiếp nhất đó là làm cho mấy đầu ngón tay cô đều run khe khẽ.
Cô định đẩy anh ra, nhưng bàn tay chạm vào ngực anh như đốn mất hơn nửa sức lực. Vì thế, rõ ràng là ngăn cản, ngược lại càng như khiêu khích, vuốt ve.
Đột nhiên mất kiểm soát khiến Thừa Ảnh cảm thấy khó chịu, cô cắn môi, chần chừ mở miệng: “ Anh muốn làm gì?”.
Anh cúi đầu, trầm mặc và trả lời bằng một nụ hôn kéo dài.
Cô tựa nửa người vào chiếc bồn rửa bên cạnh, nhìn như thừa nhận một cách bị động, đôi môi hé mở dần trở nên nóng bỏng mềm mại dưới sự âu yếm của anh. Sâu trong tâm trí cô, giống như có một ngọn lửa nhỏ trong nháy mắt bỗng bùng lên.
Kể từ sau đêm đó, nụ hôn đầu tiên của bọn họ, dường như vô cùng ăn khớp, ngay cả hơi thở cũng nhất tề có tiết tấu.
Thẩm Trì vừa hôn sâu, vừa dùng tay khéo léo di chuyển sau lưng cô, giống như khiêu khích từng dây thần kinh yếu ớt mẫn cảm của cô. Cuối cùng, bàn tay anh từ đường cong duyên dáng chạy đến sườn mặt cô, thừa dịp lúc cô còn đang thở dốc, đỡ lấy gương mặt cô, thấp giọng nói: “ Anh rất nhớ em”.
“ Bùm” một tiếng, cùng với câu nói tràn ngập dục vọng này, đám lửa trong đầu Thừa Ảnh lập tức bùng cháy. Cô thậm chí không kịp tự hỏi đã cảm thấy toàn thân nóng rực, gò má cũng nóng lên, nhưng vẫn gấp gáp nói: “ Không ở đây được”.
Nhưng Thẩm Trì đã cúi xuống lần nữa, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô.
Cô không hề biết, nơi đó căn bản là khu vực mẫn cảm của mình, theo từng động tác không có ý tốt của anh, ngay cả hơi thở của cô cũng không được trọn vẹn, cô chỉ có thể thở gấp rồi hướng sang bên cạnh để trốn chạy.
Anh rất nhanh đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu ghé sát tai cô bật cười rồi mập mờ đánh giá: “ Em vẫn giống như trước kia...”.
“...Lưu manh”. Cô cắn môi, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ thiếu chút nữa thì thốt ra.
Màu mắt anh dần trở nên thẫm lại, dưới ánh đèn như bờ biển trong đêm tối, như muốn lật đổ thần trí đang lung lay của cô.
Màn đêm ấm áp, phía dưới cô mặc một chiếc váy lông cừu, tay anh nhanh nhẹn mạnh mẽ vén cao làn váy, dọc bên đùi một đường thăm dò lên trên.
Cô gần như không thể nhịn được, thở gấp kêu một tiếng. Anh lập tức liền dùng môi ngăn chặn mọi âm thanh.