Cô khẽ cắn môi, nghĩ không tránh được sẽ bị quở mắng. Kết quả, quản lý không tỏ thái độ bất thường, chỉ thúc giục nói: “ Ngây ra đó làm gì, mau lại kia đi”.
Cô ngẩng đầu lên, theo lời quản lý nhìn về phía trước.
Căn phòng bao rộng lớn sang trọng, trên chiếc sô pha to rộng có một người duy nhất đang ngồi. Ánh đèn như những vì sao vỡ vụn, sâu kín rơi trước người anh ta. Hình như anh ta đang uống rượu, dáng dấp lười biếng vùi sâu trong chiếc sô pha. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng, hờ hững nhìn cô.
Tuy là người mới tới nhưng cô biết anh ta là khách mời danh dự của phòng bao này, những người khác chỉ là làm nền mà thôi. Huống hồ, những người khác...Mỗi người trong tay đều ôm một hai cô gái, chơi đùa hết sức náo nhiệt.
Chỉ có anh ta là bên cạnh trống không.
Cô còn đang ngạc nhiên, bỗng nghe anh ta nói: “ Cô lại đây”. Giọng nói trầm thấp mang theo một chút men say.
Cô ngoan ngoãn đi đến trước mặt.
Ánh sáng giao thoa, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ diện mạo của anh ta. Một gương mặt trẻ trung anh tuấn gần như sắc nét, rõ ràng đã say nhưng ánh mắt vẫn thiêu đốt, mang theo hơi thở trong trẻo lạnh thấu xương.
Anh ta duy trì tư thế lười nhác, ánh mắt hơi nheo nheo nhìn cô, sâu trong đáy mắt phảng phất hiện lên một tia cực quang rất nhỏ, bỗng vươn tay đem cô kéo đến trước người.
Sức lực của anh ta không nhỏ khiến cô gần như ngã ngồi xuống. Khoảng cách gần như vậy, có thể thấp thoáng ngửi thấy hương vị lạnh lẽo thấm vào người. Cô khẽ chặn tay trước ngực anh ta, tim đập mạnh, giọng nói run rẩy: “ Ngài...xin hỏi tôi phải xưng hô như thế nào ạ?”. Đây là lần đầu tiên, cô cảm giác hơi thở của mình không được ổn định nhưng không phải vì sợ hãi.
“ Thẩm Trì”. Anh ta khẽ cười, ánh mắt hơi ngà ngà vẫn đang dừng trên mặt cô.
Cô khẽ cắn môi, nâng ly rượu lên định kính nhưng anh thản nhiên lấy ly rượu trong tay cô ra, hơi nhướng mày hỏi: “ Tửu lượng của cô tốt lắm à?”.
Cô lắc đầu.
Anh cười to: “ Vậy thì đừng có uống”.
Buổi tối hôm ấy, anh uống rất nhiều rượu, còn cô từ đầu tới cuối đều chấp hành dùng nước khoáng để tiếp khách. Cuối cùng, bất kỳ ai cũng nhìn ra cô có được sự ưu đãi đặc biệt, một số chị em khác còn tỏ rõ vẻ mặt ghen tị. Nửa đêm, khi rời đi, anh đã uống quá say, tay nhéo nhéo cằm cô, hỏi: “ Có đói bụng không?”.
Chưa từng có ai hỏi cô như vậy, không phải trước đây, mà cả cuộc sống sau này, cũng không ai hỏi cô như thế.
Những vị khách khác muốn đưa cô đi, bình thường chỉ nói một câu: “ Theo tôi ra ngoài ăn đêm đi”.
Giọng nói của anh sau khi say như mang theo hơi cồn nguyên chất mát lạnh, trong ánh đèn lờ mờ tối tăm nhẹ nhàng thu hút cái nhìn của cô. Cô biết anh đã say nhưng ánh mắt vẫn mang lại cho cô cảm giác dịu dàng chiều chuộng mà lần đầu tiên cô được thấy trong đời.
Và ánh mắt ấy, sau khi cô được anh cưng chiều đã không còn nhìn thấy nữa.
Cô thậm chí không biết mình có chỗ nào hấp dẫn anh đến vậy, chỉ biết tất cả giống như một giấc mơ, hơn nữa, đó còn là một giấc mơ vô cùng đẹp.
Trong thời gian đó, số lần anh đến hội sở rất thường xuyên. Thỉnh thoảng uống rượu, đôi khi cùng mọi người đánh bài, gần như đều gọi cô đi theo.
Hàng đêm sau khi hoạt động kết thúc, cô liền cùng anh xuống núi ăn khuya.
Cô dần dần biết được thân phận của anh, bất kể đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng. Cuộc sống của cô đi theo anh như sao quanh trăng sáng, bởi anh cũng hết sức chiều chuộng cô.
Cũng chỉ như thế mà thôi.
Cuối cùng, anh dẫn cô đi ăn, tặng cô những món quà đắt tiền, thậm chí có lúc, cô có thể không phải uống rượu nhưng chỉ như thế mà thôi.
Ai cũng nói anh sủng ái cô nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa có được điều cô muốn, cho dù là một nụ hôn.
Cô mơ hồ biết vấn đề xảy ra rồi lại đoán không được rốt cuộc là vì chuyện gì.
Chỉ có một lần, anh đến hội sở một mình. Kỳ thực, anh đã say bét nhè khi đến hội sở, nửa nằm nửa ngồi như đang ngủ trên sô pha. Cô cầm chiếc khăn ấm bước vào, định lau mồ hôi trên trán. Kết quả cô vừa lại gần, anh đột nhiên cảnh giác mở to mắt.
Rõ ràng là say, ánh mắt vẫn sắc bén như dao, dừng trên mặt cô. Cô lập tức thấp giọng nói: “ Là em”.
Vài giây sau, cô chứng kiến ánh mắt anh trong thoáng chốc dần dần dịu xuống, cuối cùng biến thành ngà ngà, mơ màng không hề phòng bị.
Anh nhắm mắt lại lần nữa, mi tâm hơi cau: “ Khó chịu quá...”.
Giọng anh khàn khàn, trái tim cô nghe mà đau đớn, vội vàng cầm lấy khăn mặt giúp anh lau chùi. Anh đương nhiên thuận theo, để mặc cô hý hoáy.
Sau cùng, lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy để đi lấy nước, bất thình lình bị anh vươn tay giữ lại.
Bàn tay anh nóng hầm hập, lao nhanh ra nắm lấy cổ tay cô, đặt tay cô trước ngực mình. Cô nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh sô pha, cảm thấy khó hiểu, lại dường như buồn cười, giọng nói mềm mại dịu dàng: “ Em đi lấy nước cho anh uống”.
Anh thì thầm đáp: “ Ừ”, mắt nhắm lại như cũ, bàn tay cầm tay cô vẫn không nhúc nhích.
Cô nghi ngờ anh đã không nghe thấy, đành cúi người sát xuống, nói một lần nữa. Nhưng anh vẫn không hề có phản ứng.
Phòng bao yên tĩnh, ánh đèn chiếu rọi xung quanh chiếc ghế sô pha tạo thành những vòng sáng xuyên qua bóng tối. Cô cứ nhìn anh gần như vậy, sâu trong đáy lòng bỗng sinh kích thích, đánh bạo nhẹ nhàng đưa môi dán lên.
Ban đầu, cô vừa muốn hôn vừa muốn lui, dù sao trước kia cô cũng chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ. Nhưng tuyệt đối không thể ngờ, ngay trong thời khắc cô chuẩn bị rời đi thì bỗng bị anh dùng lực giữ lại.
Không biết từ khi nào, đôi mắt anh đã mở một nửa, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt cô. Nhưng vì khoảng cách quá thân mật, cho nên tiêu điểm hơi mơ hồ, tựa như không phải đang nhìn cô.
Cơ thể đang nằm nhoài trên người anh chưa kịp phản ứng cũng đã bị anh chiếm thế chủ động, hôn sâu hơn.
Như người bị mắc kẹt trên sa mạc khô cằn trong một thời gian dài, khi nhìn thấy ốc đảo, anh tham lam chiếm lấy từng chút một đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Môi lưỡi bị tách ra, cô tiếp nhận bàn tay mưa rền gió dữ đang xâm nhập cướp bóc, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu. Cô cảm thấy mình cũng như muốn say, toàn thân như rơi vào một con thuyền nâng giữa sóng lớn, choáng váng nhưng không có sức lực giãy dụa để thoát ra, cứ như vậy để mặc anh không có chừng mực tìm tòi.
Cô biết anh thật sự đã say, bởi vì những lúc tỉnh táo, cho tới tận bây giờ anh chưa từng chạm vào người cô. Mà giờ đây, nụ hôn sâu nhiệt tình này gần như bao phủ lấy cô.
Đến khi cô gần như không thể thở nổi, anh rốt cuộc mới buông cô ra.
Cô thở hổn hển không ngừng, cơ thể như thoát lực, ngay cả những ngón tay cũng mềm oặt. Tác dụng của cồn khiến tim anh đập dồn dập. Cô cứ như vậy cách một lớp vải mỏng, nằm sấp im lặng lắng nghe tiếng tim anh.
Một hồi lâu sau, cô mới có cảm giác các ngón tay anh từ cổ hướng lên đường cong phía trước mơn trớn hai má cô, mang theo sự kiên nhẫn và ôn tồn vô hạn. Cô biết anh vẫn chưa tỉnh, sự va chạm này chỉ như một loại hành động vô thức nhiều hơn.
Cô im lặng nhắm mắt lại.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, giống như một giấc mơ. Nhưng lại không giống nằm mơ. Bởi vì, dù là trong giấc mộng, bản thân cô cũng chưa từng được anh cư xử dịu dàng đến thế.
Cô không kêu một tiếng, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm trong lòng anh. Cho đến khi, những ngón tay ngừng lại trên trán cô, sau đó là một sự im lặng kéo dài.
Giờ đây, cô thật sự không muốn phá tan hình ảnh trong giấc mơ. Cô đã đợi bao lâu như vậy, trái tim trông ngóng lâu như vậy, mới có thể có được giờ phút này quả không dễ dàng gì.
Cho đến lúc hai chân bắt đầu run lên, cô mới theo bản năng khẽ cử động. Nhưng phía sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ. Cô chưa bao giờ thấy anh nói chuyện bằng một giọng ôn nhu như vậy, gọi tên một cô gái.
Có lẽ anh đã quá say nên nói nhanh và nhỏ nên cô nghe không rõ hai từ ấy. Nhưng trong lòng cô mơ hồ biết nhất định đó là tên của một cô gái.
Không phải tên cô. Tên của cô phát âm khác hoàn toàn.
Trong nháy mắt, trong lòng cô phảng phất như trống đánh, trên lưng nổi một lớp mồ hôi.
Một số sự thật không cần phải suy nghĩ quá lâu, đôi khi chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, cô liền hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô từng có một mong ước hèn mọn, ti tiện mà cho rằng, cho dù cùng với người phụ nữ khác chia sẻ tình yêu với người đàn ông kia, là do cô can tâm tình nguyện.
Nhưng cho tới hôm nay, cho đến giây phút này, cô mới hay cho dù nguyện vọng đó có hèn mọn như vậy cũng chỉ là điều ngoài tầm với.
Vĩnh viễn không thể chạm vào.
Không phải cô không đủ tốt, cũng không phải do người khác không đủ tốt. Chỉ là cho dù có sử dụng được thì người phụ nữ trong lòng anh mới là giấc mơ cô vĩnh viễn không thể chạm vào.
“ Nếu đối phương đã có gia đình, vậy em cũng đừng mơ mộng nữa”.
Giọng nói bên cạnh đã kéo dòng suy nghĩ của Tiểu Băng trở lại, Tiểu Băng mỉm cười đáp: “ Chị yên tâm, em hiểu mà”.
Thừa Ảnh trở mình, tự tìm tư thể thoải mái để đi vào giấc ngủ, ngữ điệu vì vậy mà trở nên có chút mơ hồ: “ Chị sợ em rơi vào quá sâu, đến lúc đó sẽ làm hại chính mình”.
“ Không đâu, em đã nghĩ thông suốt. Hơn nữa, cũng đã lâu em không gặp anh ấy”.
“ Vậy à? Có thể anh ta đã có niềm vui mới”. Thừa Ảnh thuận miệng nói.
Tiểu Băng khẳng định: “ Không có khả năng”.
“ Vì sao?”.
“ Em đoán thôi”. Tiểu Băng không muốn nói chuyện nhiều, trùm kín chăn đáp: “ Chị Thừa Ảnh, chúng ta ngủ thôi. Hôm nay chắc chị cũng mệt rồi”.
“ Ừ”. Thừa Ảnh nhắm mắt lại: “ Chúc ngủ ngon”.
Mấy hôm sau, Thừa Ảnh không thấy Tiểu Băng ở lớp yoga, qua điện thoại mới biết cô ấy tạm thời ở nhà dưỡng thương.
“ Bên kia hội sở có gây khó dễ cho em không?”.
“ Không có, chị đừng lo lắng”. Tâm trạng của Tiểu Băng rõ ràng đã được hồi phục, cô nói đùa: “ Chị bắt đầu quan tâm đến em hơn cả chị gái em đấy”.
Thừa Ảnh cũng cười: “ Em giống như Thẩm Lăng, không khác gì em gái chị”.
Lúc ngắt điện thoại, cô lái xe từ tầng hầm ra, đi qua cổng bệnh viện thì nhìn thấy một đám đông cả đàn ông đàn bà đang cầm biểu ngữ màu đỏ trắng, tiếng ồn ào truyền ra rất xa. Cô vội vàng nhìn qua cửa kính xe rồi nhanh chóng đánh tay lái sang đường khác.
Gần đây trong bệnh viện đã xảy ra sự cố. Có một vị bác sĩ vì chẩn đoán nhầm khiến bệnh nhân tử vong, người nhà bệnh nhân đến yêu cầu bồi thường. Kết quả là bệnh viện không đồng ý, vì thế bọn họ đã khởi kiện, đồng thời gây náo loạn bệnh viện. Liên tục trong vòng một tuần đều đứng chắn ở cửa bệnh viện gây thị uy. Thi thoảng có một vài bác sĩ lái xe riêng bị bọn họ hung hăng ngăn lại, thái độ ngang ngược, lời lẽ tục tĩu, không những làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện còn khiến cho mọi người cảm thấy hoảng sợ. Nội bộ bệnh viện đã ban hành thông báo khẩn cấp, nhắc nhở mọi người nên ra vào bằng đường vòng.
Vì việc này mà Thừa Ảnh về nhà muộn hơn so với ngày thường. Xe chạy đến dưới lầu, đèn xe phía đối diện liền hướng về phía cô nhấp nháy hai cái.
Cô bị ánh sáng làm hoa mắt nên tạm thời dừng xe lại. Đối phương cũng vội vàng tắt đèn, một thân hình cao lớn thon dài màu đen đ