Nghe thầy nói vậy, tôi không nhịn được cúi đầu cười: “Giang sơn thay đổi thì lại có người tài xuất hiện, thầy không cần phải nản lòng. Em còn có nhiều việc, em xin phép đi trước”.
“Đi đi”.
“À, phải rồi, sinh viên năm tư bây giờ còn phải nộp tiền phí mượn tài liệu làm luận văn tốt nghiệp không ạ?”. Tôi hỏi thầy.
“Không phải nộp từ lâu rồi, từ sau năm em tốt nghiệp, khi em dẫn đầu mọi người kháng nghị việc nộp phí tài liệu, trường đã không thu phí nữa”. Thầy chủ nhiệm trả lời.
“Em thấy tiền ấy không hợp lý”. Tôi nói một câu, đút phong bì vào túi, rồi đi ra khỏi văn phòng.
“Đi đi, đi đi…”. Từ văn phòng của thầy chủ nhiệm vọng ra tiếng thở dài thườn thượt. Tô Tô thấy tôi đi từ văn phòng ra, lập tức hỏi: “Không sao chứ?”.
“Không sao”. Tôi cười với cô bé, che lấp tâm trạng trong lòng, dẫn cô bé rời khỏi tòa nhà hành chính.
Bước vào con đường nhỏ phía sau tòa nhà D, Tô Tô khoác tay tôi: “Anh Tiểu Mân, buổi dạ hội còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, anh đi dạo cùng em đi”.
“Tô Tô, bây giờ anh mới phát hiện ra, em rất giảo hoạt”. Tôi đi chậm lại, cúi xuống nhìn cô bé, nói.
“Sao lại thế?”. Tô Tô mở to mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.
“Em kéo anh đến đây, không phải là để chứng minh rằng em có bạn trai sao?”. Tôi đưa tay véo nhẹ mũi cô bé, nói.
“Không phải thế! Em chỉ muốn đi dạo cùng anh ở trong khuôn viên trường thôi mà”. Tô Tô nũng nịu giải thích.
“Cái cậu Tam công tử kia là ai vậy?”. Tôi tiếp tục hỏi.
Tô Tô chu môi lại: “Là một anh năm hai, trong đội bóng rổ”.
“Cậu ấy làm sao, đang theo đuổi em à?”.
“Em cũng không biết… Dù sao thì em cũng mới vào trường, vẫn chưa muốn yêu đương gì cả”. Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Tô càng chụm lại. Cô hút hai ngụm trà sữa thơm nồng, kéo tay tôi, ngồi xuống vệ đường, “Anh Tiểu Mân, chúng mình ngồi xuống uống trà đi”.
Bây giờ không phải là giờ lên lớp, không có mấy ai qua lại trên con đường nhỏ này, nên rất yên tĩnh. Cái lán xe sát tường, lác đác mười mấy cái xe đạp, nhìn xuyên qua bóng cây ở phía trên là có thể thấy được bầu trời đêm có điểm vài ngôi sao sáng, không phải là phong cảnh đặc sắc, nhưng cũng có vẻ đẹp riêng.
Tất cả đều không có gì thay đổi, từ khu giảng đường, cái lán để xe cũ kỹ đến hai cái xe đạp rỉ sét không biết đã khóa ở đây bao nhiêu năm… Và dường như ngay cả những cành cây lá cây phía trên cao kia cũng không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ hồi tôi còn học ở đây.
“Anh Tiểu Mân, được ở cùng anh thật vui”. Tô Tô dựa vào vai tôi, nhẹ nhàng thốt lên một câu đầy cảm xúc.
Tô Tô dựa vào tôi, trong đêm tối, chúng tôi không ai lên tiếng, mặc cho những cơn gió nhẹ mơn man thân thể, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc lay động phía trên đầu.
Phía quảng trường dần trở nên sôi động.
“Tô Tô, chúng ta đi thôi”. Ngồi bên đường lặng lẽ nghĩ vài phút, tôi nói với Tô Tô đang ngồi sát bên mình.
“Anh Tiểu Mân, trước đây khi còn học đại học anh đã yêu mấy cô bạn gái?”. Tô Tô đột nhiên hỏi.
“Bốn, năm cô gì đấy, đều không dài”.
“Họ là những người như thế nào?”. Tô Tô tiếp tục hỏi.
Tôi nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Cũng không rõ nữa, khi không ở bên nhau thì rất tốt đẹp, khi ở bên nhau thì lại có nhiều vấn đề nảy sinh”.
“Thế tình yêu đầu của anh bắt đầu từ lúc nào ạ?”. Tô Tô nhìn tôi với ánh mắt long lanh, lại tiếp tục chất vấn.
“Hồi cấp hai, nhưng lúc ấy vẫn chưa biết gì, cũng không tính”. Tôi nhìn cô bé, “Còn em?”.
Tô Tô lắc đầu nguầy nguậy, cười: “Em vẫn chưa yêu bao giờ”.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, tiếp tục nói: “Nếu như em mà tìm thì sẽ tìm người giống như anh Tiểu Mân”.
“Tại sao?”.
“Biết chăm sóc người khác, lại có phong độ. Còn hài hước, mắt nhìn người cũng tốt”.
“Mắt nhìn người? Em làm sao biết mắt nhìn người của anh như thế nào chứ?”.
“Anh và chị Lộ Lộ rất xứng đôi, ừm…, nếu như anh Tiểu Mân thích con gái thì tốt rồi”. Đột nhiên, Tô Tô lại vô tư nói.
“Không đúng, nếu như anh Tiểu Mân mà thích con gái, em chắc chắn sẽ cảm thấy đố kị với chị Lộ Lộ”. Ngay tiếp sau, cô bé lại tự mình bổ sung thêm một câu.
“Trình Lộ chưa từng có bạn trai phải không?”. Tôi nhân cơ hội hỏi cô bé.
“Trước đây đã từng có anh chàng hàng ngày ôm hoa hồng đến trước cổng khu chung cư đợi chị ấy, sau đó bị bốn người bọn em hợp sức đuổi đi. Có lần là một anh chàng Đài Loan cứ đeo bám chị ấy, bị chị Lộ Lộ mắng đến nỗi bỏ chạy. Còn chị Hiểu Ngưng, có khi còn nhận được cả những tấm thiệp do những sinh viên nam trước đây học cùng gửi đến, chị ấy xem xong thì cất đi, không bao giờ trả lời. Nói ra mới thấy, chị Hiểu Ngưng rất ít khi ra ngoài, hầu như chỉ đi về giữa viện nghiên cứu và nhà chị ấy, không có cơ hội gặp gỡ con trai, có lần viện trưởng viện nghiên cứu muốn giới thiệu bạn trai cho chị ấy, cũng bị chị ấy từ chối. Còn chị Linh Huyên, rất có hứng thú tiếp xúc với nam giới nhưng mỗi lần cũng chỉ ăn cơm cùng vài ba lần rồi thôi…”.
Đại khái là lúc trước trầm tư quá lâu, Tô Tô bắt đầu mở máy nói, thao thao bất tuyệt kể về chuyện của ba cô gái ở cùng.
Nói một lúc, cô bé thấy tôi không đáp lời, đột nhiên dừng lại: “Em xin lỗi, anh Tiểu Mân, em lại nói linh tinh rồi”.
Tôi cười đáp: “Không sao đâu, nghe em nói chuyện của mấy cô ấy rất thú vị”.
Tô Tô nghịch ngợm bịt miệng lại: “Em không thể nói thêm nữa, nếu không các chị ấy sẽ trách em”.
Cô ấy lại gần tôi, đưa cốc trà sữa đang cầm trong tay ra phía tôi: “Anh Tiểu Mân, anh nếm thử cái này đi, vừa mới ra, mùi vị rất được”.
Cô bé dường như không ngại việc cốc trà cô đã uống lại đưa cho tôi uống tiếp, đồng thời lấy cốc trà từ trong tay tôi: “Em cũng thử mùi vị cốc anh uống, sao anh không ăn trân châu? Những hạt trân châu đen này cute cực kỳ…”.
Cô bé cứ ríu ra ríu rít nhưng không hề làm tôi cảm thấy phiền, ngược lại làm tôi có cảm giác cô như con chim sẻ nhỏ, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Bên phía quảng trường thư viện, xuất hiện luồng sáng lóa mắt phụt lên trời.
“Dạ hội bắt đầu rồi, anh Tiểu Mân, chúng ta qua bên đó đi”. Tô Tô vội vàng đứng dậy, kéo tôi đi về phía thư viện.
Ở đó đã chật kín người. Trên các cây xung quanh treo đầy bóng bay đủ loại màu sắc, làm cho hoạt động ngoài trời náo nhiệt như hoạt động trong nhà vậy. Tất cả đèn ở các tầng của tòa nhà thư viện đồ sộ đều được bật sáng, trở thành phông nền tự nhiên tuyệt đẹp cho buổi dạ hội quy mô nhỏ này.
Khắp quảng trường bày các loại đồ điểm tâm và hoa quả, cho mọi người tự do lấy ăn. Tôi và Tô Tô tìm khắp xung quanh, cuối cùng cũng tìm được ba người bọn Linh Huyên.
“Sao mà chậm chạp thế? Nếu như không biết trước đây là trường của hai người, còn tưởng hai người bị lạc đường nữa đấy”. Linh Huyên nói với tôi và Tô Tô.
Tô Tô lè lưỡi, cười hì hì, cũng không giải thích gì.
“Sao thế, không đến nỗi nhạt nhẽo phải không?”. Tôi hỏi Linh Huyên.
“Cũng được, lúc nãy bọn em làm một thí nghiệm, đứng tách nhau ra, xem ai được người khác bắt chuyện nhiều nhất”. Linh Huyên cười và nói.
“Kết quả thế nào?”. Tôi vừa cười vừa hỏi.
“Trình Lộ mười hai lần, Hiểu Ngưng mười lăm lần, em thảm hại nhất, chỉ có tám lần”. Linh Huyên cười tít mắt nói.
“Ồ, xem ra chị Hiểu Ngưng được yêu thích nhất rồi!”. Tô Tô chạy tới níu lấy Hiểu Ngưng, “Nhưng chị Linh Huyên cũng đừng thất vọng, chị đeo kính, trông rất điềm đạm, mọi người lại cứ tưởng chị là cô giáo! Chị Lộ Lộ có dáng vẻ của các chị khóa trên, những chàng trai nhát gan không dám bắt chuyện đâu”.
Bùm!
Lại là một đựt pháo hoa màu trắng vụt sáng, hướng sự chú ý của mọi người đến sân khấu được dựng phía trước.
Đèn trong thư viện vụt tắt, trên nóc sáng lên hai chiếc đèn mặt trời năng lượng cao, đan chéo nhau chiếu xuống, thắp sáng khắp cả sân khấu.
Người xem giờ mới nhìn rõ, phía trên có một ban nhạc, đã được sắp xếp ngồi ở đó từ sớm.
“Aaaaaaaa…”. Các cô nữ sinh hò hét tiến về phía sân khấu.
“Ban nhạc Bá Hổ của trường, hát chính là Vạn Lý sinh viên năm tư Học viện Thương mại Quốc tế”. Tô Tô nói với tôi.
“Anh biết cậu ấy”. Tôi gật gật đầu, nắm tay Tô Tô tiến đến gần sân khấu, bọn Linh Huyên cũng đi theo.
Tùng, tùng, tùng, tùng, tùng, tùng…
Một hồi trống rộn ràng vang lên, mở đầu cho buổi trình diễn của ban nhạc. Tôi chú ý đến anh chàng tướng mạo cũng khá ngồi gõ trống, nhưng chưa gặp bao giờ, có lẽ là khi tôi tốt nghiệp rồi thì cậu ta mới vào trường.
Vạn Lý thành lập được ban nhạc Bá Hổ năm ấy cũng có một phần công lao của tôi. Ban đầu, cậu ấy muốn lập ban nhạc, nhưng nói thế nào nhà trường cũng không đồng ý, cậu ấy không có thiết bị cũng không có địa điểm, các thầy cô phụ trách các vấn đề liên quan cậu ấy cũng đã hỏi hết nhưng đều không có tiến triển gì, cuối cùng mới tìm đến tôi.
Tôi thấy cậu này có trình độ khá mà lại có lòng nhiệt tình, nên nhét thêm một tiết mục vào chương trình dạ hội tết Nguyên Tiêu của trường năm đó, sắp xếp cho cậu ấy cùng ban nhạc có cơ hội lộ diện. Sự việc không ngoài dự đoán của tôi, Vạn Lý chuẩn bị hết sức công phu và kỹ càng, sau đó cùng ban nhạc biểu diễn làm chấn động cả hội trường, trở thành tiết mục duy nhất mang lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người đêm ấy.
Hôm ấy, các vị lãnh đạo mà trường được mời đến đều tán dương không ngớt tiết mục của Vạn Lý, đương nhiên, tiếp theo đó việc thành lập ban nhạc của Vạn Lý cũng thuận buồm xuôi gió.
Đến nay tôi đã tốt nghiệp, còn cậu sinh viên năm hai ấy giờ cũng đã học năm tư, ở Học viện Thương mại Hoa Đông tên tuổi nổi như cồn, thậm chí trong thành phố Bình Hải cũng có chút tiếng tăm. Ban nhạc thường đến những quán bar cao cấp biểu diễn, tiếng tăm cũng khá, và cũng vì thế Vạn Lý từng được đài truyền hình phỏng vấn.
Theo tiết tấu cao của nhịp trống dần dần lắng xuống, ghita và bass cùng hòa nhịp, nhưng so sánh thì thấy, biểu hiện của họ không được hoa lệ như nhịp trống ban nãy.
“Tôi từng hoài nghi tôi đi giữa sa mạc, không có bất cứ kết quả gì dù cho chỉ là trong giấc mộng, định giang cánh bay thì gió lại ngừng…”.
Khi Vạn Lý cầm micro bước ra phía trước, tất cả khán giả đều hét ầm lên.
“Hát hay quá”. Trình Lộ đứng cạnh tôi thốt lên một câu. Hiểu Ngưng và Linh Huyên nhẹ nhàng gật đầu, tán đồng với ý kiến của Trình Lộ.
Bên cạnh sân khấu, có người ném ra những que phát sáng. Mọi người đưa tay ra bắt lấy que phát sáng, khua tay theo nhịp bài hát.
Tô Tô cũng nhẩy lên, bắt lấy mấy que phát sáng, tiếp đó vui vẻ chạy lại chỗ tôi, lần lượt phát cho chúng tôi.
“Buổi dạ hội này tiêu tốn không ít tiền”. Trình Lộ cầm que phát sáng được phát miễn phí, lại nhìn những người xung quanh đang tùy ý lấy điểm tâm hoặc hoa quả, nói.
“Đều là Tam công tử bỏ tiền đấy”. Một cô sinh viên không quen lên tiếng nói. Sau đó, theo đà cao trào của ca khúc, cô sinh viên ấy lại vừa nhảy nhót vừa hò hét cùng các bạn của mình. Bạn đang đọc truyện tại: WWW.ThichTruyen.VN
“Biển trời bao la, sau khi đã dũng cảm hãy kiên trì, đập vỡ chiếc khóa của định mệnh. Những người lạnh nhạt, cảm ơn các bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không