"Anh phải ra nước ngoài sao?" Bọn họ kết hôn lâu như vậy, hai người cũng chưa từng tách ra, nhưng mà bây giờ Cung Hình Dực đột nhiên nói cho cô biết, anh phải ra nước ngoài hơn một tháng.
Hơn nữa hiện tại thời gian trở về vẫn chưa xác định rõ ràng sẽ là bao giờ, hơn nữa đứa bé trong bụng cô, cũng sắp đến thời điểm sinh rồi, nếu như anh không thể trở về vậy thì cô phải làm sao? Để cho cô một thân một mình ở trong bệnh viện, khổ sở chờ đợi đứa bé ra đời sao?
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ trở về trước khi con ra đời!" Cung Hình Dực cũng không biết, chuyến đi Hàn Quốc này phải mất bao lâu, lại càng không rõ mình có thể kịp trở về nhìn bảo bối ra đời hay không.
"Thật sao?" Tống Tâm Dao có chút lo lắng, mặc dù anh nói mình có thể trở lại đúng thời gian, nhưng nếu như có chuyện gì xáy ra làm trễ nải thời gian, nếu như anh không kịp về thì sao, cô rất sợ.
Khi cô sinh Điềm Điềm và Tử Dật, anh đều làm bạn bên cạnh cô, nhìn đứa bé ra đời. Thế nhưng đứa bé cuối cùng này, chẳng lẽ anh không thể ở bên cạnh cô sao?
"Ừ! Anh nhất định có thể trở lại kịp lúc, anh còn muốn nhìn thấy các bảo bảo ra đời!" Mặc dù anh nói như vậy nhưng trong lòng Tống Tâm Dao vẫn không khỏi lo lắng, loại lo lắng này rốt cuộc là tại sao, cô cũng không rõ lắm. Nhưng mà cô cứ có cảm giác, lần ra nước ngoài này của anh hình như sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy, khiến cô không thể an tâm.
"Ông xã, anh nhất định phải cẩn thận biết không? Em và bọn nhỏ ở nhà chờ anh!" Tống Tâm Dao tựa vào trong ngực anh. Anh lần này đi chính là hơn một tháng, trong hơn một tháng này, cô thật không biết, cuộc sống của mình sẽ ra sao? Anh vừa rời nhà vẫn chưa tới một phút, cô đã bắt đầu nhớ tới anh. Cô phát hiện mình căn bản là không thể rời bỏ anh.
"Yên tâm đi! Anh chỉ đi công tác thôi mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Nhớ chăm sóc mình, đừng có chuyện gì cũng đều tự mình làm, có chuyện gì cứ để cho quản gia, còn có chị Diêu giúp một tay, bây giờ bụng em đã lớn như vây rồi, anh thật sự không yên lòng!" Chuyến đi Hàn Quốc lần này chủ yếu là đi xem một ít chuyện của Thôi Phác quốc tế ở bên đó. Công ty này mới vừa thành lập không được bao lâu, lại có thể thâm nhập thị trường tốt như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy rất kỳ quái. Lại không tìm được người thích hợp giúp anh đi Hàn Quốc tra chuyện này, anh cũng đành phải tự mình đi. Nếu như đã đi, anh sẽ phải học tập một chút nhiều một chút những trào lưu mới lưu hành ở Hàn Quốc, đến lúc đó lúc trở lại cũng có thể đem những gì đã học được nói cho nhân viên trong công ty biết, để cho bọn họ suy nghĩ thiết kế ra sản phẩm tốt hơn.
"Nhưng mà, trong lòng em luôn có một cảm giác không tốt lắm, dù sao em cũng không biết tại sao. Anh nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, nhất định không thể để cho mình xảy ra chuyện, nếu như anh có chuyện, ạnh muốn em cùng các con phải thế nào? Vì em và các con, nhất định anh phải chăm sóc mình thật tốt, nhất định phải ăn cơm đều đặn, đừng có thức đêm nhiều, mệt thì nghỉ ngơi, đừng có cố chống đỡ." Đối với anh, Tống Tâm Dao vĩnh viễn không yên lòng, đừng có nhìn thấy anh là một đấng mày râu, ở trong thương giới, là nhân vật vô cùng lợi hại. Nhưng anh vĩnh viễn đều không biết phải chăm sóc mình như thế nào. Khi cô không có ở bên cạnh anh, cô nhất định phải ngàn giao phó vạn giao phó, vẫn không thể yên tâm.
"Được! Yên tâm đi! Anh sẽ chăm sóc mình thật tốt. Anh đi thu dọn đồ đạc, em đi nghỉ ngơi đi." Cung Hình Dực đứng lên, đi tới tủ treo quần áo, bắt đầu thu dọn quần áo.
"Em giúp anh!" Cô vẫn nghĩ muốn đích thân giúp anh dọn dẹp. Nếu như không giúp anh chuẩn bị, cô càng thêm không yên lòng.
"Em đi nghỉ ngơi đi, hiện tại em không phải chỉ có một mình, nhanh đi!" Cung Hình Dực nhìn cô nâng cao bụng, còn muốn giúp anh dọn dẹp, vội vàng đỡ cô đến bên giường ngồi xuống.
"Em muốn giúp anh thu dọn! Như vậy em mới có thể yên tâm được!" Tống Tâm Dao đổi tính cố chấp, cô nhất định phải giúp anh dọn dẹp. Thứ gì phải mang, thứ gì không cần mang theo, chỉ có cô tương đối rõ ràng. Anh là đấng mày râu cũng sớm đã nhận sự chăm sóc của cô.
"Em nghỉ ngơi, để cho anh làm!" Cung Hình Dực kiên trì, không để cho cô tự mình làm.
"Nhưng em muốn giúp anh dọn dẹp!" Cuối cùng ở dưới sự kiên trì của cô anh cũng để cho Tống Tâm Dao dọn dẹp, mà Cung Hình Dực luôn đứng bên cạnh cẩn thận chăm sóc cô.
*
Trong phi trường, Tống Tâm Dao kéo thật chặt cánh tay Cung Hình Dực, chính là không muốn buông tay. Càng đến gần lúc anh rời đi, cô lại càng lo lắng, tóm lại là có cảm giác nói không ra lời.
"Không có chuyện gì!" Cung Hình Dực cười an ủi, Tống Tâm Dao có phải lo lắng hơi quá hay không? Kể từ khi anh nói cho cô biết, anh phải ra nước ngoài công tác, cô vẫn luôn không ngủ ngon giấc, mỗi khi đến nửa đêm, liền tựa vào đầu giường ngẩn người.
"Nhưng em vẫn cảm thấy không yên lòng!" Nói thế nào, cô cũng không yên lòng để cho anh đi một mình.
"Anh không đi một mình, em không phải lo lắng. Còn có quản lý bộ phận tiêu thụ đi cùng. Không có việc gì, em đó, lúc này cảm xúc lại như vậy. Bây giờ em là phụ nữ có thai, đừng suy nghĩ quá nhiều, yên tâm, anh rất nhanh sẽ trở lại." Hôn môi cô một cái, đem cô ôm vào trong lòng.
"Nhất định phải coi chừng đấy!" Cô thật sự là không yên lòng.
"Được! Không có chuyện gì đâu! Trở về đi thôi!" , nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
"Em nhìn thấy anh đi lên máy bay sẽ trở về!" Tống Tâm Dao nhìn bóng lưng anh, nhìn anh đi vào rồi, lúc này mới xoay người rời khỏi phi trường.
Khi bọn họ từ từ đi về phía trước, có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đi qua bên người, Tống Tâm Dao có chút ngạc nhiên nhìn cửa ra vào, chị Diêu đỡ cô, nghĩ là cô còn muốn nhìn bóng lưng Cung Hình Dực rời đi.
"Cô chủ trở về đi thôi! Cậu chủ đã lên máy bay rồi!" Chị Diêu đỡ cô. Tống Tâm Dao gật đầu một cái, mặc cho chị Diêu đỡ mình rời khỏi phi trường, chỉ là cách phi trường càng xa, trong lòng cô càng thêm lo lắng.
Trở về nhà, Tống Tâm Dao liền đi về phòng, vùi mình trên giường, xem ti vi. Nhưng chẳng có gì đáng xem, nhìn tới nhìn lui vẫn là những hình ảnh kia, trên TV tới tới lui lui một đôi nam nữ, một khóc một náo. Cũ không thể cũ hơn được nữa. Điều khiển trong tay liên tục ấn nuát đổi kênh, nhưng không dừng lại được ở kênh nào.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ vừa về liền chạy tới phòng Tống Tâm Dao.
"Kỳ Kỳ, về rồi à!" Tống Tâm Dao buồn buồn kêu một tiếng.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Nản lòng, nản chí!" Kỳ Kỳ thấy thế liền đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
"Mẹ có chút lo lắng cho cha con, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy!" Tống Tâm Dao dứt khoát tắt TV đi.
"Mẹ, không có việc gì đâu! Cha chỉ ra nước ngoài công tác thôi mà." Thật ra thì Kỳ Kỳ cũng rất lo lắng cho Cung Hình Dực, nhưng vì để cho Tống Tâm Dao an tâm, nó cũng chỉ có thể an ủi cô.
"Mẹ, con muốn nghe bảo bảo một chút, cảm giác bọn họ có đang động hay không." Kỳ Kỳ cố ý dời đi suy nghĩ của cô.
"Con a a! Khi mẹ mang thai Điềm Điềm cũng có bộ dáng như vậy, Tử Dật có lúc cũng như vậy, hiện tại đứa bé này cũng chính là như vậy, thật đúng là không thay đổi được rồi !" Sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, thời gian trôi qua thực vui vẻ, cùng Cung Hình Dực kết hôn cũng được vài năm rồi, Kỳ Kỳ cũng hơn mười tuổi rồi.
"Mẹ, người ta chỉ muốn cho bảo bảo sớm biết là nó có một người anh trai như thế này thôi mà!" Kỳ Kỳ cười nằm trên bụng Tống Tâm Dao, cẩn thận mà lắng nghe.
"Con a!" Tống Tâm Dao đối với đứa con trai này, có lúc thật sự rất nhức đầu. Nhỏ tuổi như thế mà cả ngày nghĩ này nghĩ kia.
"Mẹ!" Điềm Điềm cũng chạy tới phòng cô.
"Anh trai, anh lại đang nghe âm thanh bảo bảo, em cũng muốn nghe!" Điềm Điềm vừa thấy Kỳ Kỳ nằm trên bụng Tống Tâm Dao liền cởi dép bò lên trên giường, cũng úp sấp trong ngực cô.
"Hai cái đứa này!" Chỉ hy vọng Tử Dật đừng như vậy là tốt rồi.
"Cô chủ!" Chị Diêu ôm Tử Dật xuất hiện ở trong phòng cô.
"Chị Diêu, làm sao vậy?"
"Tiểu thiếu gia khóc rống, nhất định đòi tới phòng cô." Trên mặt Tử Dật, còn có nước mắt.
"Con sâu khóc nhè." Điềm Điềm bĩu môi, có chút bất mãn với Tử Dật. Mỗi ngày đợi đến khi bọn nó trở lại, đều khóc rống, muốn tới tìm mẹ. Hại hai đứa nó cũng không thể ở cùng với mẹ.
"Đặt nó ở đây đi! Chị Diêu, chị đi xem bữa ăn tối đã chuẩn bị xong chưa!" Để chị Diêu đặt Tử Dật lên trên giường xong, liền phân phó chị ấy đi xuống lầu. Chị Diêu đáp một tiếng, sau đó đi xuống lầu dưới.
Tử Dật bò đến bên cạnh Tống Tâm Dao, đem đầu nho nhỏ tựa vào trong ngực cô. Tử Dật cho đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Tống Tâm Dao vẫn luôn không hiểu, vì sao ó lại như vậy. Kỳ Kỳ và Điềm Điềm khi lớn bằng nó, đã sớm mở miệng kêu mẹ, mà Tử Dật cho đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, ngay cả đi bộ cũng không tốt.
Cô và Cung Hình Dực cũng đã dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ lại nói nó không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, chỉ là mở miệng nói chuyện sẽ trễ một chút, còn có đi bộ cũng sẽ chậm một chút so với các đứa bé khác. Chờ sau khi nó thích mới có thể đi tốt được.
"Tử Dật, lại muốn dành mẹ cùng anh trai chị gái." Điềm Điềm bĩu môi, có chút bất mãn.
"Điềm Điềm, các con đều là con của mẹ, mẹ cũng rất thích các con, sẽ không thương ai, không ghét ai nhiều hơn một chút nào, Tử Dật còn nhỏ, con làm chị, sẽ phải nhường cho em. Con xem, ban đầu khi con còn bé, cũng không phải có cái gì anh trai cũng nhường cho con sao!" Ôm lấy Tử Dật, Tống Tâm Dao an ủi Điềm Điềm.
Điềm Điềm có lúc muốn được yêu thương đều oán trách mấy câu, cô cũng đã thành thói quen.
"Mẹ, cha không ở nhà, trong khoảng thời gian này, Điềm Điềm muốn cùng ngủ với mẹ." Điềm Điềm đột nhiên chui vào trong chăn, đề cập yêu cầu của mình với cô.
"Con cũng muốn như vậy!" Kể từ sau khi mẹ kết hôn với cha, Kỳ Kỳ đã không thể ngủ cùng Tống Tâm Dao nữa.
"Y Nha Y Nha. . . . . ." Tử Dật cũng đi theo ồn ào, hình như ba đứa nó đều muốn ngủ cùng với cô.
"Được rồi! Ba người các con đều ngủ cùng với mẹ, nhưng mà không thể tranh nhau muốn nằm cạnh mẹ. Các con phải nằm cạnh nhau, Tử Dật nhỏ nhất nằm bên người mẹ. Mẹ hiện tại có tiểu bảo bảo, cho nên lúc ngủ, các con không thể đá mẹ, biết không?" Vì bảo bảo trong bụng mà suy nghĩ, cô có thể cách bọn họ xa một chút, càng xa càng tốt đi!
"Được ạ! ~" Kỳ Kỳ gật đầu đồng ý, Điềm Điềm cũng gật đầu đồng ý, chỉ có Tử Dật bì bõm đôi câu sau đó như cũ vùi mặt trong ngực Tống Tâm Dao.
Nhìn ba đứa nhỏ, Tống Tâm Dao cuối cùng cũng an tâm một chút.
Công ty Thôi Phác quốc tế tại Hàn Quốc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một người đàn ông đang nghiêm túc xử lý công việc.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần." Người đàn ông ở trước mắt, có một đôi mắt màu tím nhạt , đôi tay đang nghiêm túc gõ chữ trên bàn phím.
"Tuấn Hi, anh sắp làm việc xong chưa?" Một người phụ nữ mặc bộ váy liền thân màu xanh dương nhạt xuất hiện trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Sao em lại tới đây?" Thấy Thôi Thục Viện đi vào, người đàn ông vội vàng buông công việc trong tay, đi tới bên cạnh cô.
"Tới đây hỏi anh chuyện đính hôn a! Em có mấy bộ lễ phục, anh giúp em nhìn xem như thế nào!" Phác Tuấn Hi nhận lấy cuốn album Thôi Thục Viện đưa tới, mở ra nhìn.
"Bộ này em mặc lên nhất định đẹp mắt!" Phác Tuấn Hi ôm Thôi Thục Viện chỉ tay vào một bộ lễ