"Vậy thì tốt, bộ này sao?! Em tin tưởng anh!" Thôi Thục Viện đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn, sau đó liền cúi đầu, trên mặt có một mảnh đỏ ửng khả nghi.
"Cũng sắp kết hôn với anh đến nơi rồi, em còn xấu hổ!" Phác Tuấn Hi nâng khuôn mặt cô lên, ở trên môi cô rơi xuống một nụ hôn thật sâu, cho đến khi cô thở không nổi mới buông ra.
"Ghét!" Thôi Thục Viện lại một lần nữa cúi đầu.
"Tổng giám đốc, anh bảo tôi đặt vé máy bay, đã định xong rồi!" Thư ký đi vào, báo cáo việc vừa rồi Phác Tuấn Hi giao phó.
"Tốt!"
"Tuấn Hi, anh phải đi công tác sao?" Bọn họ ngày mai sẽ phải đính hôn, tại sao lúc này anh lại ra nước ngoài?
"Ừ, anh muốn đi Trung Quốc xem tình trạng ở chi nhánh công ty một chút, bên kia xảy ra chút vấn đề, anh nhất định phải đi. Chờ chúng ta đính hôn xong, anh lập tức sẽ đi." Chi nhánh công ty của bọn họ ở thành phố O xảy ra một chút chuyện, nếu như không đi xem, anh thật không yên lòng.
"Có thể không đi được không?" Thôi Thục Viện hình như sợ, sau khi anh đến thành phố O, sẽ nhớ tới chuyện gì.
"Không thể không đi, nếu như không đi, anh thật sự không yên tâm! Em đừng lo, anh nhất định sẽ trở về trước hôn lễ của chúng ta." Bữa tiệc đính hôn của bọn họ là vào ngày mai, mà hôn lễ sẽ được tổ chức vào đúng một tháng sau.
"Nhưng mà. . . . . ." Thôi Thục Viện còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Phác Tuấn Hi đã đưa ra một ngón tay, điểm lên trên môi cô.
"Thục Viện, em yên tâm! Đợi đến sau khi trở về nước, anh nhất định sẽ hồi tưởng lại quá khứ của chúng ta. Anh không muốn tình trạng như hiện nay, không có một đoạn ký ức trước kia, như vậy anh cảm thấy, trong lòng rất trống vắng, giống như thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng. Em nhất định cũng hi vọng, anh có thể nhớ lại những ngày tháng vui vẻ trước đây của chúng ta, đúng không? Cho nên đợi đến lúc anh trở lại, anh nhất định sẽ cố gắng nghĩ lại thật tốt đem nhũng đoạn ký ức trước kia kéo trở về." Đến bây giờ, anh chỉ biết là, tên của anh là Phác Tuấn Hi, là tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế. Mà người phụ nữ trước mắt nay là vị hôn thê của anh - Thôi Thục Viện. Mà nguyên nhân anh mất đi trí nhớ, là bởi vì khi anh trở lại từ Trung Quốc, ở trên đường từ sân bay trở về nhà đã xảy ra tai nạn, hôn mê năm ngày năm đêm mới tỉnh lại.
"Nhưng mà, em không muốn anh đi!" Trong lòng Thôi Thục Viện mãnh liệt có cảm giác, sau chuyến đi này anh dường như sẽ không bao giờ trở lại nữa.
"Anh hiểu rõ em đang lo lắng cái gì, nếu như không phải anh từ Trung Quốc trở lại đây cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ trên đường về nhà. Nhưng mà anh cũng không thể ngày ngày đều xảy ra tai nạn xe cộ. Em cũng biết, anh qua là đang lo lắng chuyện xảy ra trong công ty, nếu như em vẫn không yên tâm vậy thì theo anh đi đi, như thế nào?" Anh cũng không nhẫn tâm để cô lo lắng cho mình.
"Em có thể đi cùng sao?" Thôi Thục Viện nhìn anh, thật hi vọng, có thể đi cùng với anh.
"Em ngày ngày buồn bực ở nhà, cũng chưa được đi chơi dâu đó, chúng ta cùng đi Trung Quốc. Đi khắp nơi chơi một vòng, coi như là du lịch trước trăng mật hôn nhân, em cảm thấy thế nào?" Trong anh thoáng hiện lên rất nhiều địa điểm, còn có một ngôi biệt thự rất đẹp, hình như là nơi bọn họ đã từng đi qua.
"Tốt!" Thôi Thục Viện mỉm cười gật đầu một cái, rúc vào trong ngực anh.
*
Tống Tâm Dao được chị Diêu dìu từ trong bệnh viện làm xét nghiệm kiểm tra thai ra ngoài, liền muốn đi siêu thị, xem một chút có thể mua ít quần áo cho bọn nhỏ hay không, hiện tại thời tiết cũng đã dần ấm lên, cần mua cho bọn nhỏ quần áo mới. Mặc dù đi dạo phố thật sự rất mệt mỏi, nhưng mà cô lại cảm thấy hạnh phúc. Nhìn bọn nhỏ mặc những bộ quần áo do chính mình chuẩn bị, cô liền cảm thấy hạnh phúc. Đặc biệt là thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của bọn nhỏ, nhìn thấy bọn chúng mặc những bộ đò mới kia mà vui vẻ hưng phấn, cô lại cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại.
"Vô cùng cảm tạ mọi người đã tới tham dự bữa tiệc đính hôn của tôi và Thục Viện . . . . . ." Khi hai người vừa đi qua bảng điện tử ở quảng trường, một âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn truyền vào tai Tống Tâm Dao.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên màn hình, chồng của cô đang kéo một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi đứng ở trên đài.
Phía dưới phụ đề rõ ràng viết: Thôi Phác kết thân, chúc mừng tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế - Phác Tuấn Hi cùng thiên kim của Thôi thị - Thôi Thục Viện đính hôn.
Cô khó mà tin được, người đàn ông này, lúc nào thì biến thành Phác Tuấn Hi, cô sẽ không nhận lầm, chính là người mình yêu, hình dạng thế nào, cô vĩnh viễn đều không thể nào nhận lầm. Nếu như anh ta thật sự là Phác Tuấn Hi, tại sao anh ta có thể có một đôi mắt màu tím nhạt?
Cho dù Cung Hình Dực có hóa thành tro, cô cũng không thể nào nhận lầm, trên thế giới này, nếu quả thật có người giống người, nhưng mà không thể nào ngay đến cả âm thanh giọng nói cho đến thân hình cũng giống nhau như vậy!
"Cô chủ!" Chị Diêu cũng cảm thấy kỳ quái, cô ở Cung gia cũng đã rất nhiều năm, người đàn ông trên TV kia rõ ràng chính là cậu chủ của nhà họ, tại sao trong lúc bất chợt đã biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế rồi hả ?
"Chị Diêu, đây không phải là thật, có đúng không?" Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười trong ti vi kia, có chút khó mà tin được, tất cả những gì hôm nay mình đã chứng kiến.
"Cô chủ!" Chị Diêu cũng không biết mình phải nói những gì, bởi vì cô cũng nhận ra, người đó chính là cậu chủ của bọn họ mà.
"Không thể nào là thật, không thể. . . . . ."
"Cô chủ. . . . . ." Chị Diêu vội ôm lấy Tống Tâm Dao đang ngã xuống.
Chuyện này, đối với cô thật sự là đả kích quá lớn, cậu chủ của bọn họ rõ ràng là đi Hàn Quốc công tác, tại sao đột nhiên biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế ở Hàn Quốc.
"Mau gọi xe cứu thương, làm phiền mọi người giúp tôi gọi xe cứu thương!" Chị Diêu vừa nhìn thấy có người vây lại, vội vàng cầu cứu.
Tống Tâm Dao không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm giác đầu vẫn luôn vang "ong ong", trong đầu còn thoáng qua hình ảnh anh ôm một người phụ nữ khác trong ngực, còn có cả một màn anh đính hôn cùng người phụ nữ đó nữa.
Anh thật sự có thể tuyệt tình như vậy sao? Đi Hàn Quốc mà có thể biến thành một thân phận khác, để cho mình biến thành Phác Tuấn Hi cưới một người phụ nữ khác sao?
Anh thật sự không cần cái gia đình này của bọn họ nữa sao? Không cần con, không cần cô nữa sao?
Hay là bởi vì, căn bản là đã không còn yêu cô nữa? Nhìn cô nâng cao bụng xấu xí nên không chịu nổi?
"Cô chủ, cô tỉnh rồi hả, cô chủ!" Chị Diêu thấy cô có chút động tĩnh, vội vàng kêu.
"Chị Diêu, đây là ở đâu?" Tống Tâm Dao mở hai mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đều là màu trắng, còn có cả mùi thuốc gay mũi .
"Phu nhân, nơi này là bệnh viện." Chị Diêu đỡ cô dậy, để cho cô gối cao hơn một chút.
"Vì sao tôi lại ở trong bệnh viện?" Cô nỗ lực hồi tưởng một lát, sau đó tựa vào trên gối đầu, liền không lên tiếng.
"Cô chủ, cô đừng như vậy." Chị Diêu thấy nước mắt bên khóe mắt cô, vội mở miệng an ủi.
"Dao Dao. . . . . ." Vợ chồng Tống Hàm Quân sau khi nhận được điện thoại, liền chạy tới bệnh viện.
"Chị Diêu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao đang khỏe mạnh như vậy lại ngã đến bất tỉnh chứ?" Triệu Tâm Nguyệt kéo chị Diêu qua, hỏi vội.
"Bà Tống, tôi theo cô chủ đến siêu thị, nhưng mà ở trong siêu thị lại nhìn thấy cậu chủ!" Chị Diêu cũng không biết phải nói thế nào.
"Không phải là nó đã ra nước ngoài rồi sao? Trở lại là chuyện tốt làm sao lại đột nhiên té xỉu, Dao Dao té xỉu, vậy còn cậu ta đâu?" Triệu Tâm Nguyệt cũng không rõ chuyện này là như thế nào.
"Cô chủ thấy cậu chủ ôm người phụ nữ khác, còn đính hôn cùng người phụ nữ kia." Chị Diêu nói rất nhỏ, hình như là sợ Tống Tâm Dao sẽ nghe được khiến cô càng đau lòng hơn.
"Cái gì?" Triệu Tâm Nguyệt có chút kích động, Cung Hình Dực yêu Tống Tâm Dao như vậy làm sao có thể đính hôn cùng người phụ nữ khác, chuyện này có chút kỳ lạ.
"Hai chũng tôi nhìn thấy ở trên TV. Cậu chủ đính hôn cùng với một người phụ nữ tên là Thôi Thục Viện." Chị Diêu thở dài một cái, bình thường họ có thể nhìn ra cậu chủ rất yêu thương cô chủ nhưng vì sao chưa ra nước ngoài được nửa tháng đã đính hôn với người phụ nữ khác rồi.
"Dao Dao, trước hết con cũng đừng quá đau lòng, có thể người mà con nhìn thấy kia không phải là Hình Dực. Con phải tin tưởng Hình Dực không phải là người như thế, tình cảm mà nó dành cho con ba mẹ đều đã nhìn thấu. Có thể đó chỉ là người lớn lên giống Hình Dực mà thôi!" Tống Hàm Quân cũng không tin người kia là Cung Hình Dực.
"Cha, con sống với anh ấy nhiều năm như vậy, con sẽ nhận lầm sao? Nếu như bọn họ thật sự không phải là cùng một người, tại sao thân hình, giọng nói, ngay cả tròng mắt đều sẽ giống nhau." Tống Tâm Dao tựa vào trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt .
"Đúng đó! Ông Tống, tôi đã ở cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy, tôi cũng vậy cảm thấy, bọn họ thật sự quá giống nhau, căn bản là cùng một người, dáng dấp đi đứng cũng y như vậy, căn bản là như đúc từ một khuôn. Chỉ là tôi thật không hiểu nổi, rõ ràng là cậu chủ đến Hàn Quốc công tác, tại sao vừa đi, liền thay đổi thành tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế, tên gì mà Phác Tuấn Hi." Chị Diêu càng nói càng tức giận. Bây giờ thật sự không có mấy người đàn ông có thể dựa vào.
"Tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế, hình như ngày mai anh ta sẽ thành phố O, đến lúc đó tôi sẽ đi gặp anh ta, tất cả mọi chuyện liền rõ ràng!" Nếu như quả thật anh ta là Cung Hình Dực, ông nhất định sẽ đánh anh ta một trận, lại dám bắt nạt con gái ông.
"Chị Diêu, giúp tôi làm thủ tục xuất viện." Tống Tâm Dao nghe nói ạnh sẽ đến thành phố O, cho nên cô quyết định phải đi gặp anh, nếu như anh thật sự tuyệt tình như vậy thì cô nhất định cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Cô hoàn toàn có thể cho là anh đã chết rồi. Cô sẽ nuôi các con thật tốt, chuyện trong công ty cô cũng sẽ tìm Dạ Thiên trở về, để cho anh giúp cô một tay, quản lý công ty thật tốt.
"Nhưng cô chủ. . . . . ."
"Đừng có nhưng là, đi làm đi!" Cô không muốn ở lại chỗ này chút nào, cô muốn tra chuyện này thật rõ ràng. Nhất định phải tra rõ, nếu như anh ta thật sự là Cung Hình Dực, cô nhất định sẽ hỏi ngay trước mặt anh rằng tại sao anh lại làm như vậy.
"Được!" Chị Diêu chỉ có thể đồng ý cô, nếu như không để cho cô xuất viện, có thể cô cũng sẽ len lén rời đi, còn không bằng nghe theo cô đi.
*
Bên trong phi trường, ký giả đã sớm bao vây xung quanh, khi bọn họ thấy tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế lại giống Cung Hình Dực như đúc thì bọn họ vô cùng tò mò, rất muốn mau mau hiểu rõ chuyện này.
Nếu như anh ta là Cung Hình Dực thì tại sao đột nhiên lại biến thành tổng giám đốc của Thôi Phác. Hơn nữa còn đính hôn cùng thiên kim của tập đoàn Thôi thị, như vậy Tống Tâm Dao thì thế nào? Hiện tại cô ấy còn có thai. Cô ấy có thể tiếp nhận chuyện như vậy sao? Chắc hẳn cô ấy sẽ không có biện pháp có thể tiếp nhận chuyện như vậy, chỉ là không biết hôm nay cô ấy có hay xuất hiện trong phi trường không.dd
"Bà Cung đến, bà Cung đến rồi!" Một ký giả nhanh mắt lập tức đã nhìn thấy Tống Tâm Dao xuất hiện.
"Vì an toàn của phu nhân chúng tôi, xin mọi người không nên tới gần." Phía sau, vệ sĩ đi xuống bảo vệ cô, bọn họ đã sớm phỏng đoán, ký giả nhất định sẽ ch