"Chú Đức!" Quang Diệu đứng ở cửa. Vốn trầm tính là thế mà hôm nay anh ta cũng vui mừng ra mặt không thể giấu giếm.
Khu Đức chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đầu, chăm chăm ngắm rặng liễu già bên đê, hít một hơi thật sâu, sau đó quay ra nhìn Quang Diệu, trầm giọng hỏi: "Phán quyết thế nào?".
Quang Diệu nhếch cong khóe môi, "Nói là tội phạm có tiền án, phải phạt nặng, phạt nghiêm. Chú Đức, Nhiếp Nhị bị phán tử hình rồi".
Đầu Khu Đức bỗng nổ bùng một tiếng như có dòng điện xẹt qua, vui mừng cực độ. Trước mắt ông bất chợt tối lại, loạng choạng, Quang Diệu nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy cánh tay ông.
Khu Đức nắm chặt tay Quang Diệu, mấy giây sau mới từ từ buông ra, ngăn Quang Diệu đỡ mình tới ghế sô pha. "Tin này chắc chắn chứ?", ông hỏi.
"Chắc chắn. Đám phóng viên truyền hình và báo chí của tỉnh vây chặt cổng Tòa án không giọt nước nào chảy ra được, tối nay chắc chắn tin sẽ đưa. Nhưng chú Đức, nghe nói Nhiếp Nhị đòi kháng cáo."
"Điều này là đương nhiên." Khu Đức trầm ngâm, chầm chậm phân tích, "Nhiếp Nhị một lúc khai ra nhiều người như thế, thái độ nhận tội lại rất hợp tác, có lẽ hắn hy vọng sẽ được giảm án thành tù chung thân. Nhưng, thiết án như sơn, cơ hội của hắn quá thật rất mong manh".
"Chú Đức, vậy Ngụy Kiệt..."
Khu Đức đột nhiên mỉm cười, "Quang Diệu, có những chuyện phải nhìn toàn cục. Ngụy Kiệt dù bị \'song quy\', nhưng vụ án của hắn chắc sẽ phải kéo dài tới nửa năm. Nếu cả hai án cùng đưa ra xét xử, thì ảnh hưởng quá lớn, liên lụy quá rộng".
Quang Diệu liên tục gật đầu, bộ dạng như rửa tai lắng nghe, song câu nói sau của Khu Đức khiến anh ta để lộ "cái đuôi" của mình.
Chú Đức thỉnh thoảng lại nhìn anh ta thăm dò, hỏi: "Tang Cẩu đang ở Tế Tây?".
Tang Cẩu bị Khương Thượng Nghiêu lén lút đưa về Tế Tây, lúc này đã bị bắt, có lẽ giờ đang trong quá trình thẩm vấn. Lương Quang Diệu trong lòng tính toán, chú Đức bao năm sống trên giang hồ, có lẽ tin tức rộng. Câu hỏi này chỉ đơn thuần như bề ngoài của nó, hay còn muốn ám chỉ rằng ông đã biết Tang Cẩu ở Tế Tây từ lâu, phải suy nghĩ thật kỹ.
"Chú Đức, sau khi Nhiếp Nhị bị bắt, cháu có cho một toán người giám sát gần quê Tang Cẩu, nhưng hơn hai tháng không thấy tung tích hắn đâu. Ngoài ra còn có tin trước Tết hắn bị công an tỉnh bên phát lệnh truy nã, sau Tết thì bị bắt. Tin này cháu còn chưa xác nhận, nên không dám báo cho chú."
Khu Đức không biểu hiện gì, ông đang thận trọng đánh giá thành ý qua giọng nói của Quang Diệu. Từ khi Nhiếp Nhị bị bắt, sự kích động và niềm vui ban đầu dần nhạt đi, hơn hai tháng nay trong lòng ông rất phiền muộn. Nỗi phiền muộn ấy cứ bám riết, không thể phủi bỏ được, lúc này biết tin Nhiếp Nhị bị tử hình, dường như nó lại càng nặng hơn.
Đây là bản năng và cũng là một thói quen ông rèn giũa được sau bao năm lưu lạc bên ngoài.
Thạch Đầu làm việc quá sạch sẽ, quá hoàn mỹ. Mở lòng ra tự hỏi, Khu Đức nhớ lại những thay đổi sau khi anh ra tù, mỗi bước đi nhìn thì vô cùng nguy hiểm nhưng thực ra lại rất đỗi vững chãi, mỗi bước ngoặt nhìn như không thể nhưng anh chỉ khẽ giơ tay là tóm được cơ hội.
Căn nguyên của sự lo lắng thấp thỏm đó cứ lớn dần thành nỗi hoảng sợ nơi sâu thẳm trong trái tim ông. Tang Cẩu không chết thì những nỗ lực của ông chính là nuôi ong tay áo.
"Chú Đức?" Quang Diệu tỏ ra quan tâm.
Khu Đức lắc đầu, động tác nhẹ nhàng như đã hết sức lực. Ông hít một hơi thật sâu, trước mặt tối sầm, sau đó ông cố gắng vươn ra để nắm lấy thứ gì đó, người đã ngã nhào xuống đất.
Khu Đức bị hôn mê nặng, sau khi kiểm tra một lượt phải tới tận nửa đêm mới từ từ tỉnh dậy. Ánh mắt ông mơ hồ lướt qua bốn người đứng bên giường, đột nhiên như kinh hãi điều gì đó, ra sức bám vào thành giường chống tay ngồi dậy. Hắc Tử vội vàng đi tới đỡ ông, Khương Thượng Nghiêu đứng bên an ủi. "Chú Đức, chú yên tâm, thím đưa Tiểu Bảo về rồi, sáng mai sẽ đến."
Khu Đức nhìn chằm chằm vào đôi mắt quan tâm của Khương Thượng Nghiêu, tâm trạng phức tạp, vừa như nghi ngờ vừa như bất lực, cuối cùng hai lông mày đang nhíu chặt vào nhau của ông mới từ từ giãn ra, nằm xuống lại nhắm mắt ngủ vùi.
Bác sĩ trực và y tá vào bận rộn một hồi, bốn người mới lần lượt ra khỏi phòng bệnh. Hắc Tử ôm mặt ngồi ở góc ghế sô pha thần thái mệt mỏi buồn bã. Quang Diệu ra sức vỗ vai anh ta, rồi ngồi xuống. Khương Thượng Nghiêu và Bá Long nhìn bộ dạng cố kìm nén nước mắt của Hắc Tử, cùng lúc thở dài.
Chú Đức mới chỉ hơn năm mươi, nhưng đã mắc chứng ung thư gan giai đoạn cuối, chẳng ai có thể ngờ nổi. Khu Đức coi Hắc Tử như con đẻ, chăm sóc dạy bảo, ba mươi năm như một, không cần nghĩ cũng biết lúc này Hắc Tử đau đớn nhường nào.
Phòng bệnh phủ đầy một màu chết chóc, bốn người ngồi im cúi đầu bất động, mỗi người một tâm trạng, chìm đắm vào dòng suy nghĩ riêng.
Chương trình thời sự trên ti vi chiếu cảnh Nhiếp Nhị hai tay bị còng được áp giải vào phòng xét xử, cuộc đời đã không còn hy vọng gì nữa. Ngay sau đó, Khu Đức cũng nhập viện, chẳng biết quỷ môn quan này có qua được hay không. Trong Vấn Sơn nhất thời rộ lên rất nhiều tin đồn, có người nói hai người bọn họ đã phạm tới thần linh, kẻ lại bảo Nhiếp Nhị chính là do Khu Đức ám hại, đây là báo ứng, có người nhắc đến tên Vu béo ngày trước, bất giác thở dài.
Hắc Tử không quản ngày đêm bận rộn suốt mấy tháng, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại xảy ra chuyện này, hết giờ làm, anh ta chạy thẳng vào bệnh viên trông nom chú. Đúng thời gian bận rộn ấy thì cửa hàng cùng hợp tác kinh doanh với Ái Đệ khai trương.
Ngày khai trương, Khương Thượng Nghiêu đích thân đánh xe lên sân bay Nguyên Châu đón Khánh Đệ về Vấn Sơn, rồi lại tới Cục Công an đón Hắc Tử cùng đến thẳng đường Đại Hưng.
Là một trong hai vị chủ nhân của quán trà sữa, Hắc Tử hoàn toàn không biết hơn một tháng nay quán đã bị Ái Đệ làm ra thành hình dạng gì rồi, không thể không tò mò, nên anh ta nghển cổ ngắm nghía khắp nơi.
Xe dừng trước cửa rạp chiếu phim Quang Minh trên đường Đại Hưng, chỉ thấy mọi người đều dừng lại nơi cửa hiệu với tấm biển màu cam bên đường, không biết vây quanh để xem cái gì, đầu người lắc lư, thấp thoáng nghe thấy bên trong tiếng mấy cô gái đồng thanh hô khẩu hiệu, còn kèm cả tiếng vỗ tay.
Cuối tháng Sáu là lúc các trường đang trong kỳ nghỉ hè, trên đường rất nhiều cô cậu học sinh thấy ồn ào náo nhiệt cũng sán vào xem, người vây ngoài cửa quán càng lúc càng đông, tiếng huýt sáo xen lẫn tiếng vỗ tay rầm rầm.
Hắc Tử chau mày, "Ngoan ngoãn kiếm tiền là được rồi, làm cái gì thế không biết? Người đông nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?"
Hắc Tử mắc bệnh nghề nghiệp, bao giờ cũng nhìn mọi việc dưới góc độ của sự an toàn. Khánh Đệ mỉm cười không đáp, chỉ nhìn về phía đám người kia, hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng em gái Khương Thượng Nghiêu liếc xéo người anh em một cái, "Cậu thì hiểu gì? Ngày đầu tiên khai trương phải náo nhiệt ồn ào, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng cho người ta, lần sau người ta mới muốn đến. Việc buôn bán Ái Đệ rất giỏi, cậu đợi đấy mà thu tiền, đừng động tay động chân, nghiệp dư còn đòi lãnh đạo người chuyên nghiệp"
Hắc Tử bị anh nói tới mức nghẹn họng, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này phía đối diện vọng tới một tràng vỗ tay rất kêu, cùng lúc tiếng mấy cô gái hét lên: "Trà sữa yêu thương. Yeah!".
Một lúc sau, tiếng vỗ tay dừng lại, những người đứng xem cũng dần tản ra. Người thì cầm tờ rơi đứng nguyên tại chỗ đọc, người thì mang theo vào cửa hàng. Lúc này ba người mới nhìn thấy Ái Đệ. Cô mặc bộ váy liền màu trắng như váy chơi tennis, tóc đuôi ngựa buộc cao cùng các nhân viên khác của cửa hàng đứng ở cửa phát tờ rơi, tươi cười rạng rỡ, sức trẻ ngời ngời.
Dù mấy ngày nay tâm trạng Hắc Tử buồn thảm, vô cùng trầm uất, nhưng nhìn nụ cười tươi rói ấy, lòng bất giác vui theo.
Khương Thượng Nghiêu ngồi trước vô lăng nhìn dòng chữ trắng nổi bật trên tấm biển nền cam lẩm nhẩm đọc, "Trà sữa yêu thương, Thẩm, Ái, Đệ (1)". Nói rồi anh quay đầu nhìn Khánh Đệ, nhướng mày, hỏi: "Vậy Thẩm Khánh Đệ của chúng ta...".
(1) Trong bản gốc tên quán là “Thâm ái”, phát âm gần giống với “Thẩm Ái”, tên của Thẩm Ái Đệ.
Dù cái tên này công lớn thuộc về Khánh Đệ, nhưng trước giọng điệu trêu chọc của anh, cô đột nhiên nóng bừng hai tai, đỏ mặt mắng, \'\'Đừng vu oan cho em".
Bộ dạng của cô lúc này thật đáng yêu, Khương Thượng Nghiêu chỉ hận đang có vật trở ngại đen sì ngồi lù lù phía sau.
Mặc dù Khương Thượng Nghiêu chẳng hành động gì cả, nhưng ánh mắt nóng bỏng kia như đang vờn nghịch môi cô, rất đỗi yêu thương và gần gũi, mặt Khánh Đệ càng nóng hơn, đẩy cửa bước ra, nói: "Hai anh dừng xe, em vào xem em gái thế nào".
Đường Đại Hưng tấc đất tấc vàng, diện tích cửa hàng của Ái Đệ nhìn thì nhỏ, nhưng vừa sâu vừa dài, một mặt làm quầy tính tiền và tủ lạnh, một mặt đặt tám chín cái bàn.
Lúc này, dãy bàn đã ngồi chật các đôi tình nhân và học sinh. Ái Đệ ôm chặt chị gái, vẻ mặt lúng túng, "Em cứ tưởng tối nay mọi người có thời gian mới đến, nên không dành chỗ, chút nữa anh Khương và anh Hắc Tử biết ngồi đâu?".
Khánh Đệ đi thẳng đến chiếc ghế sau quầy thu ngân ngồi một đầu, "Ngồi đây được rồi, hai người họ cũng chẳng ở lâu đâu, phải vào viện".
Đang nói chuyện, hai người đàn ông kia đã xuất hiện ở cửa, Hắc Tử nhìn đông ngó tây, cười tươi rói, "Không tồi, rất ra dáng. Bà chủ, mang thực đơn ra đây xem có gì ngon không?".
Lời vừa dứt, những người khác ồ lên cười. Ái Đệ lườm anh ta một cái, "Thật quê quá đi. Ở đây có phải nhà hàng đâu, không có menu, đều ghi cả trên tường kia kìa. Còn nữa, muốn ăn bánh ga tô thì tự mình ra tủ lạnh mà chọn".
Hắc Tử vẫn bộ dạng lãnh đạo đi thị sát công việc của cấp dưới, hai tay chắp sau lưng chỗ nào cũng nhòm một chút, khi quay lại cầm theo hai miếng bánh ga tô đưa cho Khánh Đệ, rồi quay đầu nói với Ái Đệ, "Tính vào hóa đơn của anh".
"Thế không được. Ngày đầu tiên khai trương không thể không trả tiền." Khương Thượng Nghiêu móc ra mấy tờ bạc đưa cho em vợ tương lai, "Đại cát đại lợi".
Ái Đệ lập tức cười tươi, "Cảm ơn anh Khương", rồi quay sang nghiến răng nhìn Hắc Tử, "Anh còn là đại cổ đông cơ đấy chẳng hiểu gì cả. Chị, em đi làm đã, lát nữa nói chuyện sau".
"Tiểu nha đầu này giỏi thật." Đợi Ái Đệ đi rồi, Hắc Tử vừa ăn từng thìa lớn vừa khen, ánh mắt nhìn từ trần xuống sàn nhà. Cuối cùng dừng lại trên cặp đùi trắng nõn dưới chiếc váy ngắn màu trắng, "Cũng rất có mắt tuyển người".
Khương Thượng Nghiêu ho một tiếng ra hiệu cho Hắc Tử nghiêm túc hơn, vô tình bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Khánh Đệ. "Đừng vờ nữa, em biết anh cũng muốn nhìn thêm mà", Khánh Đệ thì thầm.
Anh tiện tay đón lấy cái thìa trên tay cô, xắn một miếng bánh trong đĩa ăn, "Đôi chân dài mà anh yêu đẹp hơn chân của bất kỳ ai trên con phố này".
Câu nói đùa đầy ẩn ý, Khánh Đệ nghĩ đến Hắc Tử đang ngồi cạnh, ngại ngùng huých anh một cái, rồi lại thò đôi chân dài mà anh yêu ra đá thêm cái nữa.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Hắc Tử, Hắc Tử buồn chán vò vò tóc, ảo não nói: "Nhìn hai người, tôi thật sự muôn kết hôn".
Nói rồi ánh mắt Hắc Tử lại nhanh chóng nhìn về phía những chiếc váy trắng đứng ở cửa, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu của mình.12»