r/> Khánh Đệ nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy em gái đang đứng ở cửa, cười tươi cúi người chào khách.
"Kết hôn cũng được, để chú Đức vui vẻ." Khương Thượng Nghiêu nói.
Khánh Đệ nghe vậy bất giác thấy buồn, trừng mắt nhìn anh, thì thầm cảnh cáo, "Anh em các anh, không được phối hợp bắt nạt em gái em".
Khương Thượng Nghiêu mỉm cười, sững lại giây lát, rồi cúi đầu áp sát tai Khánh Đệ giải thích, "Hai anh em với hai chị em, sau này sinh con cũng giống như người một nhà, tình cảm vui vẻ lại sâu sắc, anh càng nghĩ càng thấy không có gì tốt hơn nữa".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, ai ngờ suy nghĩ dưới vẻ bề ngoài ấy lại lang thang tới tận nghìn năm sau. Khánh Đệ biết mình nhỡ miệng, cãi cọ với người "mặt dày" như anh không có cơ hội thắng, đành trừng mắt lườm một cái, sau đó cười, "Em nghĩ kỹ rồi, đúng là rất thú vị".
Người ra kẻ vào, buôn bán khá tốt, ăn bánh xong, Hắc Tử vẫn thấy Ái Đệ chưa xong việc, lẩm bẩm thiếu kiên nhẫn, "Bận tới mức này, đứng cả ngày chân sưng hết rồi?".
Khương Thượng Nghiêu lập tức nháy mắt với Khánh Đệ, ý bảo Hắc Tử đang xót em gái cô, Khánh Đệ nhìn cô em gái đang bận rộn tươi cười, rồi quay sang cười với Khương Thượng Nghiêu.
Chú Đức bị ung thư gan giai đoạn cuối, không cần phải phẫu thuật nữa, bác sĩ đề nghị đưa vào điều trị định kỳ. Hai ngày nay tinh thần khá hơn một chút, chú Đức kiên quyết đòi về, rất kiên quyết. Hắc Tử ngồi một lúc, nhớ ra còn phải tới bệnh viện, muốn đi mà lại không nỡ. Khương Thượng Nghiêu vỗ vai bạn, nói: "Cuối tuần người đông, mấy ngày nữa hãy tới. Khánh Đệ, anh đưa em về khách sạn trước, rồi cùng Hắc Tử vào viện xem sao".
Trước khi đi, Ái Đệ chạy đuổi theo, nói với Hắc Tử, "Buổi tối tính toán xong, em sẽ gọi điện báo cáo với anh".
Hắc Tử sững lại, sau đó toét miệng, "Hằng ngày phải báo cáo là đúng rồi, đừng quên đấy".
Giọng điệu hách dịch khiến Ái Đệ giơ chân đá "không khí" về phía Hắc Tử một cái khi anh ta quay người đi. Như cảm nhận được điều gì đó, Hắc Tử vội quay người, Ái Đệ nhanh chóng cười nói: "Vâng, anh là đại cổ đông mà".
Hai người còn lại tay trong tay nhìn nhau cười, chầm chậm bước về phía đỗ xe. Khánh Đệ cảm khái: "Tiểu Ái sau khi ly hôn đã gần như trở về với tính cách trước kia rồi".
"Hắc Tử đúng là người thật thà, tính tình tốt hơn anh nhiều, nếu cậu ta và Ái Đệ có thể thành đôi, em có thể yên tâm."
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận mình khiến người khác không yên tâm rồi?"
Anh siết chặt tay cô, "Anh muốn quá nhiều thứ, vì vậy không thể không đối mặt với các lựa chọn".
Giọng nói tình cảm, ánh mắt thấu hiểu, Khánh Đệ thấp thỏm, hỏi: "Lần này anh lựa chọn gì?".
Khương Thượng Nghiêu cụp mắt, như chìm vào suy nghĩ, đi đến chỗ để xe, mới thở dài, hạ quyết tâm, nói: "Khánh Đệ, nếu có việc cần phải làm, không làm không yên lòng, nhưng làm rồi lại khiến người thân tổn thương, thậm chí có khả năng sẽ thành người xa lạ với mình. Đối mặt với lựa chọn ấy, anh rất buồn".
Khánh Đệ bất giác cắn chặt môi, trầm mặc quan sát anh, lòng ngầm đoán ra được chuyện gì.
Nụ cười của anh hoang mang, "Anh nhớ tới câu nói của em, làm người không nên chi tiết quá, nhưng nếu cả hai phía đều rất quan trọng, anh... thực sự bối rối".
Khánh Đệ nhất thời chẳng biết nên khuyên người yêu thế nào, trong lúc đang ngẩn người thì Hắc Tử tới gần, Khương Thượng Nghiêu mở cửa xe bảo cô vào, bèn đáp: "Nói sau đi, để em nghĩ kỹ đã".
Quay về phòng ở khách sạn, Khánh Đệ lấy quần áo trong hành lý ra. Nhớ tới lời Khương Thượng Nghiêu, cô buồn bã vô cùng. Khánh Đệ thở dài, chuẩn bị thay quần áo đến thăm bà ngoại và mẹ anh, đúng lúc ấy di động đổ chuông.
"Lần trước về không thông báo cho anh, lần này lại định như thế?" Giọng điệu bình tĩnh, hình như còn đang cười.
"Thị trưởng Tần... Bí thư Tần, em mới về chưa bao lâu, đang định chút nữa gọi điện chúc mừng anh."
Ban kỷ luật tỉnh ủy chính thức thành lập tổ chuyên án. Sau khi Ngụy Kiệt bị "song quy", Tần Thạnh nghiễm nhiên được thăng cấp, kiêm bí thư thành ủy thành phố Vấn Sơn.
Vừa đến Vấn Sơn, nhậm chức chưa đầy hai tháng, chốn quan trường Vấn Sơn lại đột nhiên xảy ra biến động lớn như thế, Tần Thạnh đúng là đối phó không kịp. Một hòn đá ném xuống gợn ngàn con sóng lăn tăn, những kẻ trước kia "nương tựa" Ngụy Kiệt giờ dần chuyển hướng. Tình thế này, Tần Thạnh có thể hiểu. Bất luận thế nào, trong công tác hằng ngày, anh cảm nhận được áp lực quanh mình hiện nay đã giảm đi khá nhiều so với trước. Việc thúc đẩy phát triển cũng thuận lợi hơn, điều này khiến anh rất vui và càng hiểu thêm câu nói của bố trước đêm anh đến Vấn Sơn nhậm chức: "Công việc ở đó phức tạp, bố chỉ có bốn chữ dành cho con: Từng bước thận trọng".
Thời khắc này, trong lúc bận rộn cuồng loạn có thể nhìn thấy người tri giao, thoải mái đặt phiến đá nặng nề trong lòng xuống, thật sự là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Khánh Đệ hẹn Tần Thạnh cùng đi ăn cơm.
Ngày hôm sau, khi nói với Khương Thượng Nghiêu, anh hoàn toàn đồng ý, còn nói vừa hay có người bạn làm ăn cũng đến Vấn Sơn, có lẽ buổi tối cũng phải đi tiếp. Được một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì, anh hỏi, "Em còn có bạn thân nào mà anh không biết? Bạn học cũ à?".
Phản ứng đầu tiên của Khánh Đệ là định kể với anh chuyện của Tần Thạnh, nhưng sau đó lại thôi. Một là trong điện thoại không tiện nói dài, hai là dù sao cô và Tần Thạnh còn chưa bắt đầu đã vội kết thúc. Kể ra với Khương Thượng Nghiêu chẳng phải càng khiến anh thêm phiền não sao? Cô đành ậm ờ nói: "Là bạn trước kia em quen ở Bắc Kinh, mới được điều đến Vấn Sơn làm chưa lâu".
"Trai hay gái?" Anh lập tức hỏi.
Sự căng thẳng qua giọng nói truyền đến trong điện thoại khiến lòng Khánh Đệ gợn sóng, đành mím môi cười, "Anh ghen à? Em ngửi thấy mùi gì chua chua".
"Khi nào về anh sẽ xử lý em." Có lẽ anh rất bận, nên nói xong câu ấy liền cúp máy.
Gần tối, Tần Thạnh nói tới đón Khánh Đệ, nhưng cô từ chối. Giờ không giống như hồi ở Bắc Kinh, Vấn Sơn là thành phố nhỏ, nhất cử nhất động của anh có lẽ sẽ bị rất nhiều người chú ý. Khánh Đệ không muốn gây ra những phiền phức không đáng có cho anh.
Sự thấu hiểu của cô khiến Tần Thạnh khẽ thở dài, ngay sau đó cố gắng hào hứng nói: "Công viên Hà Loan em có biết không?".
Vấn Sơn dần xuất hiện những người có tiền, nên ngành dịch vụ cũng ngày càng thịnh, không phải nhà hàng thì là các khu vui chơi giải trí, đều cố gắng xây dựng những công trình hào hoa sang trọng hết cỡ, muốn tìm một nhà hàng đặc sắc giống như Phú Xuân Đường ở Nguyên Châu thật không dễ. Ẩm Thủy Cư bên cạnh công viên Hà Loan là nhà hàng duy nhất vừa mắt Tần Thạnh.
Hai tầng, một phần chếch ra ngoài mặt nước, vì thức ăn nơi đây thanh đạm, bài trí trang nhã, nên không hợp khẩu vị nồng đượm của người địa phương lắm, lại chẳng sang trọng hào nhoáng, vì vậy thực khách đa phần là các đôi tình nhân.
Tần Thạnh sớm đã đặt phòng trên tầng hai, hướng ra mặt hồ. Khi Khánh Đệ gõ cửa bước vào, anh đang đứng ngoài ban công dựa vào lan can phóng tầm mắt ra xa.
Nước trong công viên Hà Loan chảy từ sông Tích Sa vào, xung quanh là các đình nghỉ chân xây bằng xi măng, những công trình nhân tạo bình thường nhìn rất hùng vĩ, nay bị bóng tối bao phủ, bỗng trở nên ma mị lạ thường.
Khánh Đệ đứng bên bạn cũ, nhìn ra xa, Tần Thạnh bỗng lên tiếng: "Nhìn cũng không tệ lắm, không đến nỗi như em nói".
"Mỗi người mỗi cách nhìn." Khánh Đệ nhấp một ngụm trà tổng kết.
Anh nghe vậy thì mỉm cười, thực sự thích mối quan hệ hiện tại của họ, không chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, mà chỉ bằng lời lẽ ngắn gọn, song lại rất đỗi hợp nhau.
"Ăn cơm thôi." Anh giúp cô kéo ghế ngồi, "Đến Vấn Sơn sự thay đổi lớn nhất của anh chính là ăn nhiều cơm hơn ở nhà".
"Nghe nói thời gian đầu nhậm chức, Bí thư Tần đã ngao du sơn thủy khắp bốn trấn bảy thôn của Vấn Sơn, ngay đến những vùng núi xa xôi mà xã trưởng còn chưa tới cũng đã in dấu chân anh." Khánh Đệ trêu, "Hiệu quả luyện tập sức khỏe không tồi, hình như anh cao hơn rồi đấy".
Tần Thạnh liếc mắt nhìn cô một cái, "Về đến nhà liền khác ngay, hoạt bát hơn nhiều, biết mỉa móc người khác nữa. Hay vì có chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, tình cảm có kết quả rồi?".
"Người đó của em, anh đã gặp rồi, tính cách thâm trầm, nhưng phẩm chất rất khá, một người đáng để em dựa dẫm."
Khánh Đệ khẽ buông đũa, mắt mở to, nhìn anh chăm chú.
Tần Thạnh lại rất đỗi tự nhiên, nhìn cô hỏi: "Sao? Anh thua cũng phải thua rõ ràng minh bạch chứ, biết đối thủ là người thế nào mới cam tâm tình nguyện được".
Khánh Đệ bất lực cười, "Anh ấy không giống anh, phải vất vả để sinh tồn, anh...".
"Khánh Đệ, nếu em còn tiếp tục nói hộ anh ấy nữa, xin anh đừng làm khó người yêu em, thì thật sỉ nhục anh quá." vẻ mặt Tần Thạnh bỗng trở nên trịnh trọng.
"Em biết anh không phải người như thế, chỉ là em không kìm được."
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thở dài, "Em là người phụ nữ của gia đình, hoặc em quá yêu anh ấy, chính bởi vì anh ấy có thể kích thích bản năng trong em, khiến em muốn bảo vệ chăm sóc".
Bị câu nói của anh đánh trúng tim đen, Khánh Đệ sững lại, rồi cười tự trào/ "Anh đang khen hay chế nhạo em? Từ \'người phụ nữ của gia đình\' này gần đây có thêm quá nhiều nghĩa xấu, nó còn bị xem như thiếu tự tin, nghĩa là sự nhẫn nhịn ngu ngốc".
"Không đúng, bất cứ một sự việc tốt đẹp nào cũng đáng được khen ngợi. Đây là sự tồn tại của chân lý. Còn ý thức người phụ nữ của gia đình cũng không phải sống dựa dẫm như trong tư tưởng nam quyền, cần đặt nó đối lập với tư tưởng độc lập của phái nữ mà tiến hành cân nhắc những được mất thiệt hơn. Đa số tư tưởng vẫn nên dùng phương pháp biện chứng để phân tích sẽ khách quan hơn." Tần Thạnh bỗng dưng nổi hứng thảo luận về học thuật. Nhận ra điều này, anh vội vàng phanh lại, "Thử món xem, đầu bếp giỏi mời đến từ phương Nam đấy, làm rất đúng vị".
Khánh Đệ nghiêm túc quan sát người đối diện, "Đến Vấn Sơn anh cũng có phần khác biệt. Ở Bắc Kinh nhìn anh rất ra dáng công tử, giờ còn thấy có chút sức sống, càng có tình hơn".
"Tính cách nào đáng yêu hơn?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Khánh Đệ hoang mang, "Đương nhiên là bây giờ rồi".