Mặt trời bắt đầu lên, Khương Thượng Nghiêu nheo mắt đón tia nắng đầu tiên, rồi một hơi thật sâu, buồn bã nói: "Trước kia tôi cũng đoán được những lấp lửng khó nói của anh, tối nay chỉ làm thêm bước nữa để chứng minh thôi. Giờ tôi đang tò mò vì sao ông ta lại làm thế?".
"Cậu định làm gì?"
"Quang Diệu, những việc khác, anh đừng quản nữa."
…
Quang Diệu lấy sim trong di động ra, tiện tay ném vào bồn cầu. Nhìn dòng nước mạnh cuốn thứ đó xuống, bờ vai căng thẳng của anh ta mới nhẹ bớt vài phần, như trút được tảng đá nặng.
…
Dù ngủ lúc mấy gìờ, cứ đến sáu giờ sáng anh ta cũng tỉnh dậy. Có kỷ luật và nguyên tắc mới hy vọng một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ thành công trong việc trở thành một người kinh doanh chuẩn.
Quang Diệu vừa thắt cà vạt vừa nhìn mình trong gương, áo vest giày da, đẹp trai ngời ngời, không ai có thể liên tưởng hình ảnh người đàn ông lúc này với Quang Diệu thời còn lang thang khắp đường khắp chợ Vấn Sơn. Trời biết anh ta đã phải cố gắng thế nào mới thoát khỏi những ánh mắt khinh bỉ, giúp bố mẹ có được sự tôn trọng như trước. Và để thoát khỏi cái nhìn ấy hoàn toàn, thêm một bước nữa, anh ta cần phải lựa chọn như thế.
Giới giang hồ Vấn Sơn sau nhiều năm mưa gió xối xả, thế kiềng ba chân vững chãi nhất cuối cùng cũng sụp đổ. Mấy năm trước việc Vu béo bị đi tù có thể coi là mở màn, còn Nhiếp Nhị bị bắt giống như đẩy sự việc lên cao trào, kẻ cuối cùng... có lẽ sẽ là kết thúc. Anh ta vô cùng chờ mong giờ khắc hạ màn, và sẽ có một khởi đầu mới. Thiên đạo luân hồi, người có khả năng tất nhiên có cơ hội được thể hiện.
Ái Đệ cũng đang nỗ lực để sống. Không còn đặt kỳ vọng về tương lai vào tay người khác nữa, kiểu độc lập bị động như thế có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng có thể khiến người ta đốt lên ý chí của mình.
Cô gọi điện nói với chị, "Em chưa đến xem mặt bằng cửa hàng, cũng chẳng biết cửa hàng quay mặt về hướng nào, anh Hắc Tử đã đưa hai người đến ký hợp đồng, đưa tiền cho em là đi ngay, chẳng cho em kiến nghị câu nào. Trang trí, thuê người, làm giấy phép... Giờ em đang rối tung rối mù đây".
Khánh Đệ thầm nghĩ với tính khí của Hắc Tử thì có lẽ anh ta sợ nhất là mấy việc lặt vặt này, cũng coi như không có ý định khác, vừa hay có thể luyện tập cho em gái tính độc lập. "Anh Hắc Tử giao thiệp rộng, vị trí của cửa hàng mà anh ấy thuê có lẽ cũng chẳng tồi đâu. Nếu anh ấy không muốn quản quá nhiều, em phải làm chủ là đúng thôi."
"Địa điểm rất đẹp, đối diện với rạp chiếu phim. Em đã làm tương đối rồi, hơn nữa việc trang hoàng anh Khương có cho người đến giúp em mua nguyên vật liệu. Em chẳng qua chỉ thấy hơi lạ, nói là hợp tác, vậy mà anh ấy cứ làm như mình là người đầu tư chính? Thôi, không thèm so đo nữa. Nhìn bộ dạng của anh ấy cũng đáng thương, mắt lồi ra, người gầy đi, công việc bận rộn…" Ái Đệ nói mãi, đột nhiên chuyển đề tài, "Chị, hôm qua em gặp mẹ rồi".
"Hướng Lôi tới tìm mẹ à?" Khi việc ly hôn của Ái Đệ được đưa lên Tòa án, bắt đầu vào giai đoạn hòa giải, hai người một là không có nhà, hai là chưa có con, việc phân chia thứ tài sản duy nhất thì chứng cứ cô cũng nắm trong tay. Nhà họ Hướng nghe nói Ái Đệ mời luật sư giỏi nhất Vấn Sơn, thấy không có nhiều hy vọng, bèn mềm mỏng. Hướng Lôi hai ba ngày lại chạy tới nhà họ Thẩm một lần. Mẹ cô vốn chẳng tán thành ly hôn, bị con rể thứ hai bám riết khóc lóc kể khổ, đành tiếp tục khuyên Ái Đệ hồi tâm chuyển ý. Chính vì vậy, trời chưa sáng Ái Đệ đã phải ra khỏi nhà để trốn, cứ thế này, hiệu quả công việc chuẩn bị cho quán trà sữa chắc chắn càng ngày càng cao.
"Hướng Lôi thì có gì ghê gớm đâu?" Ái Đệ thấy công việc làm ăn trước mắt thuận lợi, chẳng cần nhẫn nhịn, nhà chồng với cô mà nói lại càng không đáng nhắc. "Nghe nói bác đến nhà mình, ôm bố vừa khóc vừa mắng."
Từ khi hai chị em Khánh Đệ lần lượt rời khỏi nhà, đặc biệt là lúc Ái Đệ kết hôn, bác gái cô khóc lóc mắng chửi Ái Đệ rằng không biết tốt xấu gì, hai nhà dần dần xa cách. Nghe nói bác gái đến nhà làm ầm lên, chỉ thẳng vào mũi, chửi bố là đồ vô dụng, sau đó khóc lóc không thôi, Khánh Đệ thấy rất tò mò.
Khánh Đệ hỏi em bác gái đã xảy ra chuyện gì, Ái Đệ cười đắc ý, "Anh họ chúng ta ly hôn rồi. Nói ra kể cũng lạ, trước khi kết hôn Ngụy Hoài Nguyên đủ trò phong lưu, chị dâu không phải không biết. Kết hôn bao nhiêu năm việc ai người ấy làm, coi như thỉnh thoảng xông vào nhà bắt gian phu thôi, sao lần này lại kiên quyết đòi ly hôn?".
Thấy chị vẫn như hoài nghi, Ái Đệ lớn tiếng, "Thật đấy, chính bác gái nói. Bảo là đến nhà thông gia cũng lật mặt, kiên quyết ly hôn, chẳng cho họ chút đường lui nào".
"Bố của chị dâu chẳng phải là..."
"Chính thế. Vì vậy bác gái mới chửi bố, nói bố vô dụng, một tay nuôi bố lớn, chỉ biết làm phiền gây rối cho người khác, lúc quan trọng thì chẳng giúp được gì. Chị, chị nói xem có phải nhà chị dâu không thuận mắt với nhà bác gái chúng ta rồi, hay chị dâu đi ngoại tình, gặp được tình yêu đích thực?"
"Ai mà biết chứ?" Khánh Đệ trầm ngâm, "Mặc kệ mấy chuyện ấy đi, hãy làm cho tốt cửa hàng của em".
Ái Đệ vừa nghe đã biết chị gái lại định giáo huấn, vội vội vàng vàng vâng dạ, "Nói cười, nói cười, không nói làm gì có cười? Chẳng phải em cũng chỉ muốn buôn chuyện chút thôi sao? Ai bảo bác gái bình thường toàn liếc xéo người ta? Hơn nữa anh Hoài Nguyên thật đáng đời. Nếu nói báo ứng thì quả báo này quá nhỏ. Được rồi, chị, em sẽ ngoan ngoãn kiếm tiền, sang năm giúp chị nộp học phí".
Thấy em gái nói báo ứng của Ngụy Hoài Nguyên quá nhỏ, cô bất giác nhớ đến hương hồn người trên Dương Cổ Lĩnh. Song, nghe câu cuối cùng, cô lại bị Ái Đệ chọc cho phì cười, "Được, chị đợi em kiếm tiền nộp học phí cho chị".
Đặt điện thoại xuống, Khánh Đệ lặng lẽ suy nghĩ về những tin tức mà em gái vừa kể. Bác gái chỉ có mình bố là ruột thịt, thương yêu bảo vệ nhất, cho dù có oán trách cũng quyết không nỡ buột miệng rủa sả. Lần này phản ứng kịch liệt như thế, có lẽ thái độ nhà thông gia đã khiến bác nổi khùng.
Không hiểu việc tính toán quyền hành đường cong ngõ tắt chốn quan trường, nhưng cô cũng loáng thoáng đoán được ít nhiều. Nhiếp Nhị bị bắt chưa bao lâu, anh họ cô quan hệ mật thiết với hắn như thế giờ bỗng chốc đòi ly hôn, chẳng biết có khúc mắc gì ở giữa hay không? Mà việc Nhiếp Nhị bị bắt, Khương Thượng Nghiêu thừa nhận đã thuận nước đẩy thuyền phía sau, vậy còn anh họ thì sao?
Ái Đệ nói nhà chị dâu không còn thuận mắt với nhà họ Ngụy nữa, dù đây chỉ là lời nói vô tâm, song nghĩ kỹ, cũng có lý. Bố vợ của anh họ cùng người bố mà Khương Thượng Nghiêu quyết không nhận kia là đồng liêu, hành động vạch rõ ranh giới đó có nghĩa là gì?
Khánh Đệ hoảng hốt nhìn về phía cây rau húng đang mọc tươi tốt ngoài ban công, chỉ cảm thấy nơi Vấn Sơn xa xôi, không biết tự bao giờ, Khương Thượng Nghiêu đã lẳng lặng đan cho mình một tấm lưới dày. Nhiếp Nhị và Ngụy Hoài Nguyên, lúc này như con thú săn bị tóm đang giãy giụa trong tấm lưới ấy.
Khi gặp lại Khương Thượng Nghiêu, thái độ điềm nhiên như không của anh khiến Khánh Đệ hoài nghi vô cùng.
Anh đáp máy bay đến Bắc Kinh vào đúng ngày sinh của người yêu, Khánh Đệ vừa ra khỏi giường. Cô nhận chiếc túi nặng trình trịch mà vô cùng tò mò. Nghe nói là quà anh tặng Chu Quân, Khánh Đệ càng thêm nghi hoặc, "Hình như sinh nhật em mà".
"Nhỏ nhen, yên tâm, em cũng có phần trong đó, không chỉ em và Chu Quân, còn của cả Đàm Viên Viên nữa."
Khánh Đệ cười nói, "Chưa đến tháng Mười hai mà, anh định làm ông già noel hay hối lộ thế? Người ta chẳng thèm thứ này của anh đâu, lần trước đã chẳng tỏ rõ thái độ rồi, là bạn thân của em thì phải ủng hộ quyết định của em chứ".
Khương Thượng Nghiêu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha thưởng thức trà người yêu vừa pha. Ánh mặt trời rọi qua tấm rèm cửa sổ che hờ chiếu lên mặt anh, càng tô thêm bộ dạng vui vẻ của anh. Anh cười tươi rói, nói: "Chính vì họ thể hiện quá tốt, nên mới có thưởng".
Đấy là Chu Quân và Đàm Viên Viên hiểu cô, nếu không, Khánh Đệ chẳng thể biết được hôm nay Khương Thượng Nghiêu sẽ có thái độ thế nào.
"Không biết ai mới nhỏ mọn?" Khánh Đệ liếc xéo anh, đặt đồ xuống.
Trời nóng dần, cô mặc chiếc áo sơ mi mỏng cùng váy ngủ ngắn, để lộ cặp đùi thon dài, chân không di chuyển trên sàn nhà. Trên những ngón chân nhỏ xinh có đánh một lớp nhũ màu bạc, lấp lánh đáng yêu. Lúc cô liếc mắt nhìn lại là lúc cúi xuống đặt đồ, cổ chữ V khoét sâu để lộ một đường vòng cung trắng muốt. Khương Thượng Nghiêu không dám nhìn, ánh mắt dịch lên phía trên, chỉ thấy mái tóc ngắn của cô rối tung, lòa xòa quét xuống mặt, chạm vào nơi mà anh đã từng hôn không biết bao nhiêu lần - đôi môi màu hồng phấn.
Thời khắc này, những gì anh nhìn thấy giống hệt cảnh tượng mỗi buổi sáng thức dậy ở Dã Nam trước kia, nhưng rõ ràng vẫn phảng phất điều không giống. Ngoài cảm giác ấm áp ra, trong không khí như chứa đựng thứ gì đó khiến trái tim người ta loạn nhịp.
Anh bỗng cảm thấy chỗ đó của mình căng cứng nhức nhối đến khó chịu, đành từ từ thả đôi chân xuống, đờ người ngồi thẳng trên ghế sô pha.
Khánh Đệ như nhận ra điều gì, có thể là ánh mắt mỗi lúc một nóng bỏng của anh, cũng có thể là bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ trong phòng. Một chùm sáng chiếu lên sàn nhà, ôm lấy nửa người cô. Cô đứng đó nhìn về phía anh, mắt chầm chậm nheo lại.
Khương Thượng Nghiêu không chắc có phải tai cô bắt đầu đỏ hồng lên không, chỉ nghe cô lẩm bẩm hai từ "háo sắc", rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Anh xấu hổ vô cùng, ngồi một lát, mới băn khoăn hỏi: "Anh cách em cả mười trượng, sao háo được?".
Khánh Đệ miệng vẫn đầy kem đánh răng, cầm bàn chải đánh răng xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, nói không rõ ràng, "Anh dùng ánh mắt để... để ấy em", nói xong không đợi anh phản bác, lại nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
Khương Thượng Nghiêu vừa điều hòa xong hơi thở, giờ bỗng như nghẹn lại. Dù da mặt anh cũng dày, nhưng lúc này không thể không cảm thấy xấu hổ.
Anh thầm hoài nghi việc mình mang chiếc Hasselblad trong túi tặng cho Chu Quân liệu có ngu ngốc quá không. Dù sao nếu không có Chu Quân, một người quân tử chính trực như anh sao tối qua đến nỗi phải dùng ánh mắt để... với tấm ảnh trên bìa tạp chí của Khánh Đệ.
Trong điện thoại Chu Quân tình nguyện nói tối sẽ đứng bếp làm món lẩu Tứ Xuyên chính thống. Sau khi Khánh Đệ và Khương Thượng Nghiêu đi siêu thị mua nguyên liệu, buổi chiều một người tắt WangWang để viết bản thảo, một người nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Hơn hai năm nay, Khương Thượng Nghiêu hiếm khi có quãng thời gian nhàn tản thế này. Khánh Đệ viết xong một đoạn, quay đầu nhìn người nằm trên ghế sô pha đang cuộn tròn ngủ từ bao giờ. Cô tắt loa máy tính, lẳng lặng tiến lại sát anh hơn một chút, gần như nín thở ngắm nghía khuôn mặt sớm đã khắc sâu trong tim.
Kể cả lúc ngủ say, hai lông mày anh vẫn khẽ chau lại, chẳng biết ở mỗi tấc nơi vầng trán kia có bao nhiêu trách nhiệm nặng nề không thể êm dịu và bao nhiêu hận thù được tích lũy không sao hóa giải nổi. Cô lặng lẽ ngồi bó gối trên tấm thảm trước đầu ghế sô pha, nhẹ nhàng dùng ánh mắt vuốt ve cung độ dưới cằm và sự ngoan cố giữa đôi lông mày anh.
Yêu anh, thương anh, không khô, không mất, không cô đơn, thứ gắn kết họ với nhau có lẽ là duyên phận của kiếp này.