Phòng giam đặc biệt chẳng có cơm cũng chẳng có nước, chỉ có sự yên tĩnh vô tận khiến người ta muốn phát điên. Qua ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt, có thể nhìn thấy ánh mặt trời bị mạng dây điện phân cắt thành những ô nhỏ, thỉnh thoảng từ nơi xa xăm cũng vọng lại một vài âm thanh, phiêu diêu, khó nắm bắt.
Tối hôm ấy Khương Thượng Nghiêu lập tức bị giam vào phòng giam đặc biệt này, cái chết của Thành mặt rỗ không làm nguôi cơn phẫn nộ trong lòng anh, khuôn mặt đầy máu, bỗng khiến anh nhớ lại những ký ức cũ... vào thời khắc Cảnh Trình vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, trước mắt anh là một màn sương mù đỏ quạch. Anh hết lần này tới lần khác gầm lên: "Vào đây", những nắm đấm điên cuồng nhằm vào cánh cửa sắt và vách tường xung quanh mà nện, cứ như Nhiếp Nhị của Vấn Sơn đang đứng trước mặt mình. Khi sức lực cạn kiệt, nỗi lo lắng cho Nhạn Lam lại giày vò khiến tinh thần anh như muốn nổ tung, anh xếp bằng ngồi trong góc phòng bắt đầu ra sức nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Đoạn ký ức về sau anh không nhớ rõ, tối hôm đó phải đứng ở tư thế lái máy bay quá lâu, đầu óc trong tình trạng máu dồn lên não anh hành động hoàn toàn theo bản năng, đầu tiên là vì căm hận, sau thì vì ra sức giằng co nên đơn thuần đấy chỉ là ham muốn được sống một cách thú tính. Khi anh bị đưa đi thẩm vấn anh cũng mô tả như thế: Tôi không biết, tôi chỉ biết khi ấy nếu tôi không phản kháng thì người chết sẽ là tôi, dao lam ở đâu ra tôi hoàn toàn không biết gì.
Thành mặt rỗ bị một mảnh dao lam mỏng như tờ giấy cứa vào cổ họng.
Người giết chết Thành mặt rỗ là Lương Chí Dũng, một cái tên rất bình thường, vừa bị bắt giam vì tội trộm cắp được mấy ngày. Một người thâm trầm ít nói.
Khi cảnh sát xông vào phòng giam số chín, anh ta điềm tĩnh như không lau máu trên mặt mình, ném hung khí đi, giơ tay lên cao úp mặt vào tường chịu trói. Trong lúc thẩm vấn, anh ta cũng rất thẳng thắn, khi mới vào anh ta bị tên tù cầm đầu sai đàn em đánh đập, giết chết Thành mặt rỗ chẳng qua là mượn loạn báo thù mà thôi. Về mảnh dao lam đó, nó được găm dưới đế giày của anh ta, anh ta giữ nhằm phòng thân.
Người trong giới đều biết tính chuyên nghiệp của việc cắt cổ. Nếu chỉ là cắt vào cổ họng thì không thể dẫn đến cái chết, quan trọng là phải cắt vào đúng động mạch. Nhưng động mạch ở cổ lại có tính năng tự bảo vệ, khi gặp sự tấn công của những vật bên ngoài sẽ co rút lại tránh né. Tính chuyên nghiệp của việc cắt cổ họng thứ nhất là ra tay nhanh, thứ hai là dứt khoát, thứ ba là thuần thục, chỉ cần một nhát mà cắt đúng vị trí nơi yết hầu. Có điều chẳng ai buồn quan tâm tới chân tướng, chỉ cần có người nhận tội là được, nói trắng ra lần làm loạn trong phòng giam này bị đồn thổi rộng rãi thì chẳng ai được lợi lộc gì, cảnh sát cũng phải ăn cơm để sống.
Sau khi Khương Thượng Nghiêu được thả khỏi phòng giam đặc biệt, lại bị đưa về phòng giam số mười một dãy ba trước kia. Anh Ngưu khi nhìn thấy anh không kìm được nhếch mép cười, tên khỉ gầy tay áp sát vào quần, mặt hờ hững như không nhưng lại giơ ngón tay cái lên, còn những người khác khi nhìn thấy Khương Thượng Nghiêu, lấm la lấm lét thêm vài phần kính sợ.
"Chân nhân không lộ tướng, thì ra chính là đây." Đợi sau khi người cảnh sát đưa Khương Thượng Nghiêu vào phòng giam rời đi, ngón tay cái của tên khỉ gầy gần như bật thẳng lên trước mặt anh: "Một trận mà thành danh!".
Chuyện chống đối trong tù là chuyện thường xảy ra, chống đối được thì công thành danh toại, mà thất bại thì bi thảm vô cùng, chẳng khác gì cảnh chuột cống chạy qua đường, mà số người thành công rất ít.
"Chẳng liên quan gì đến tôi cả, nếu không có người mới vào đó, thì người bị khiêng ra sẽ là tôi." Cổ họng Khương Thượng Nghiêu vẫn chưa khỏi hẳn, lại mấy ngày liền không nói, nên nghe giọng rất kỳ lạ.
"Thế mới gọi là cao thủ chứ! Mới vào chưa được bao lâu, đã lấy một mạng người. Nghe tôi nói này người anh em, thật sự là cậu có liên quan tới bọn Tang Cẩu à? Không giống chút nào!" Thấy vẻ mặt nghi hoặc không hiểu của Khương Thượng Nghiêu, tên khỉ gầy buồn bực: "Không phải cậu?".
"Giết người?"
"Tên họ Lương giờ vẫn đang bị giam trong phòng đặc biệt đó, không phải cậu mua hắn ta? Người trong giới vừa nhìn là biết, án nhỏ thì bị phạt nghiêm, án lớn lại được tha, chỉ là nhằm vào một người. Rõ ràng là trước khi vào đây đã nhận tiền của người ta mà bán mạng.”
Kiểu đãi ngộ vô cùng đặc biệt này nếu không phải là bố già thì không thể hưởng, Khương Thượng Nghiêu có từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra với mình. Sự nghi hoặc luẩn quẩn trong lòng, khiến vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm nghị.
Mấy ngày sau luật sư Nghiêm vào gặp gỡ bàn bạc, khi Khương Thượng Nghiêu bước chân vào phòng đón tiếp, anh vô cùng kinh ngạc, bao nhiêu lo lắng, giày vò mong nhớ suốt những ngày qua, nhất thời xúc động chỉ muốn vứt bỏ mọi kìm nén chạy lên ôm chặt Diêu Nhạn Lam vào lòng mà giữ gìn bảo vệ. Cũng may khi bắt gặp đôi mắt đầy nước của Nhạn Lam, anh như lấy lại được chút lý trí, liếc mắt nhìn người cảnh sát đứng giám sát gần đấy, nhận thấy mình cũng chưa để lộ quá nhiều sơ hở, lúc ấy mới chậm chạp ngồi xuống, đặt hai tay bị còng lên mép bàn.
Đôi bàn tay với những đốt xương thô to của anh đang run rẩy thể hiện tâm trạng của anh lúc này, nếu không phải bị nhắc nhở hết lần này đến lần khác trước khi vào đây, Diêu Nhạn Lam đã muốn òa lên nức nở.
Án hình sự trước khi đưa ra xét xử tuyên án, để ngăn chặn mớm cung, phạm nhân không có quyền được gặp người nhà. Nỗi lo sợ và nhớ nhung suốt mấy tháng nay cuối cùng cũng được giải tỏa, Diêu Nhạn Lam và Khương Thượng Nghiêu cứ như thế im lặng nhìn nhau, ánh mắt đã truyền tải sự vấn vương giữa họ. Ngay cả những khi trả lời câu hỏi của luật sư Nghiêm, anh cũng hơi nghiêng mặt, ánh mắt rơi trên đôi má gầy gò của Nhạn Lam.
Lúc rời đi, Khương Thượng Nghiêu nhìn Diêu Nhạn Lam bằng ánh mắt sâu hun hút, cứ như lần nhìn này sẽ là âm dương cách biệt, anh nhìn bao lâu cũng chưa thấy đủ. "Luật sư Nghiêm, giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới gia đinh mình, còn nữa, tự mình phải bảo trọng, nếu bị ức hiếp... nếu bị ức hiếp có thể tìm chú Đức."
Diêu Nhạn Lam mấy lần nước mắt muốn vỡ ra, nghẹn ngào gật đầu: \'\'Anh cũng bảo trọng".
Đi ra khỏi cửa lớn, Diêu Nhạn Lam cứ mỗi bước lại quay đầu nhìn. Khánh Đệ đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe Jetta vội đi tới đón, hỏi: "Thế nào? Có gặp được không?".
Không cần trả lời, chỉ nhìn những giọt nước mắt trong vui mừng của Nhạn Lam cô cũng hiểu, Khánh Đệ cười thoải mái: "Thế là tốt rồi, yên tâm rồi chứ, lát nữa về nói với cô Khương và cả bà để họ yên tâm".
"Khánh Đệ, cảm ơn em." Diêu Nhạn Lam cảm động.
"Cảm ơn em làm gì, nên cảm ơn luật sư Nghiêm đây, là anh ấy đã mạo hiểm để chị đóng giả làm trợ lý."
Luật sư Nghiêm ngại ngùng đẩy gọng kính nơi sống mũi: "Lên xe đi".
Khánh Đệ thắt dây an toàn: "Luật sư Nghiêm, đã có quyết định chưa?".
Luật sư Nghiêm gật đầu: "Đơn xin phúc thẩm chúng tôi đã trình lên tòa rồi, chỉ đợi đơn được duyệt, chờ ngày mở phiên tòa thôi".
Ba tháng sau, vụ án được thụ lý bởi tòa án nhân dân trung cấp Nguyên Châu. Cơ quan công tố kiên quyết giữ nguyên đơn kiện, bị cáo Khương Thượng Nghiêu không có ý kiến trước những tội mà bên công tố cáo buộc tội danh: Tham gia băng nhóm xã hội đen có tổ chức, đột nhập vào nhà cướp của. Nhưng anh biện giải chưa từng tham gia vào kế hoạch đó, trước đấy cũng chưa từng tham gia vào bất kỳ tổ chức xã hội đen hay có hành vi phạm tội nào khác, nên xin tòa xem xét tình hình cụ thể rồi tuyên án. Song luật sư biện hộ của anh lại cho rằng bên công tố cáo buộc anh vào tội tham gia băng nhóm xã hội đen có tổ chức, đột nhập vào nhà cướp của là không rõ ràng, chứng cứ không đủ.
Sau khi hội ý, bên tòa án đã ra phán quyết cuối cùng, bị cáo Khương Thượng Nghiêu phạm tội tham gia băng nhóm xã hội đen có tổ chức, phạt hai năm tù giam, tội đột nhập vào nhà cướp của, tình tiết phạm tội nhẹ, thái độ nhận tội thành khẩn, phạt năm năm tù giam. Gộp cả hai tội lại, phạt bảy năm tù giam.
Vì phải đi học nên Khánh Đệ không thể đi Nguyên Châu tham dự phiên tòa, buổi tối sau khi nhận được điện thoại xác thực tin tức của luật sư Nghiêm, lẽ ra cô nên có cảm giác nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng bao lâu nay trong lòng, nhưng sao vẫn bất an thế này.
Ái Đệ ngồi sát ngay bên cô, ghé cằm tì lên vai chị, nghe luật sư Nghiêm kể lại phán quyết cuối cùng của tòa án, nó khẽ thở dài.
"Thở dài gì chứ? Mới mấy tuổi đầu."
"Không ạ." Ái Đệ quay đầu vùi mặt vào hõm vai chị, một lúc sau đã thấy cổ áo cô bị thấm ướt bởi nước mắt.
"Tiểu Ái, em đang nghĩ gì?"
Ái Đệ sụt sịt một lúc, buồn buồn nói: "Chị, em chỉ mong luật sư Nghiêm nói xong việc của anh Khương sẽ nhắc tới Cảnh Trình, cho dù Cảnh Trình có bị tuyên án mười năm, hai mươi năm cũng được".
Khánh Đệ cười hờ, nụ cười còn chưa tắt, nước mắt đã rơi.
"Chị, chị đang nghĩ gì thế?"
"Chị à... chị đang nghĩ con người ta sống thật giống một câu nói: Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau (1). "
Cô còn nghĩ đến một câu nói khác nữa.
Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay (2).
(1), (2): Câu thơ trong bài Đoản Ca Hành kỳ 1 (bài hát ngắn kỳ 1) – Tào Tháo
Mùa hè năm 2000, Thẩm Khánh Đệ thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Nguyên Châu như mong ước.
Những chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái, giống như cơn ác mộng mãi không tỉnh dậy được, vươn những chiếc xúc tu dài xấu xí của chúng ra, thâm nhập vào cuộc đời mười tám năm đã qua của cô. Tất cả những con người và sự việc đã qua ấy đều mục nát bẩn thỉu, khiến người ta không thể chịu được.
Nhưng khi bước lên con tàu đi về phía đông, tiếng ma sát giữa bánh tàu và đường ray vang lên, ga tàu Vấn Sơn nhỏ dần nhỏ dần lùi lại phía sau, cho tới khi chỉ còn là một chấm nhỏ xíu trong tầm mắt, thì tất cả những lỗ chân lông trên người Khánh Đệ dường như tỏa ra một niềm vui khó tả.
Nhưng đột nhiên, một ký ức ngủ đông đã lâu từ trong đáy tim bỗng vùng bật dậy thoát khỏi sự trói buộc, Khánh Đệ áp tay lên kính cửa sổ, vội vàng lau đi lớp bụi trên đó, áp sát mắt vào đó nhìn về hướng Vấn Sơn.
... Không biết bắt đầu từ lúc mấy tuổi cho đến ngày hôm nay, em đã từng nói với anh rằng, đi học và rời khỏi nhà là bước đầu tiên trong trình tự thực hiện giấc mơ của em. Em sẽ sống thật tốt, anh cũng thế, phải sống thật tốt đấy.
Khánh Đệ làm đúng như những gì cô đã hứa, ở Nguyên Châu cô sống như cá gặp nước. Học phí được miễn hoàn toàn vì cô cam kết sau khi tốt nghiệp sẽ về nông thôn dạy ba năm, việc học hành đối với cô rất nhẹ nhàng, sau giờ học cô còn đi làm thêm. Chi phí sinh hoạt của cô không nhiều, tiền kiếm được không chỉ tiết kiệm để sau này cho Ái Đệ đi học, mà còn gửi một chút vào tài khoản của người nào đó trong nhà tù ở Dã Gia Sơn.
Chưa đến hai tháng, cô nhận được một tấm thiệp xinh đẹp do người bạn học cấp ba Đàm Viên Viên gửi, chị Chu - biên tập viên của tạp chí tuổi mới lớn mà cô thường hay viết thư qua lại, gửi thiệp chúc mừng cô thi đỗ đại học, còn gửi kèm cả một bức thư ngắn đặt hàng bài viết của cô.
Khánh Đệ lại cầm bút sau một thời gian dài lãng quên, tận dụng chút thời gian eo hẹp, bắt đầu viết tản văn và tiểu thuyết về tuổi thanh xuân. Món tiền nhuận bút đầu tiên được gửi đến, cô vui mừng khôn xiết, nhưng chẳng có ai