Anh sững sờ, chầm chậm quay đầu lại. Thì ra, cô đang ở sau lưng anh, chỉ cách một chút là anh có thể ôm lấy cô. Nhưng anh không thể. Gia Mĩ ngại ngùng lau nước mắt, cười nói: “Thật trùng hợp”
“Đúng thế, thật trùng hợp”. Anh cố gắng mỉm cười, nhưng mắt lại ươn ướt, chỉ muốn bật khóc. Giọng cô nghẹn ngào: “Anh đang khóc vì cái gì?”
Giọng anh run rẩy: “Em khóc vì cái gì thì anh cũng khóc vì thế”
Mắt cô nhắm hờ, buồn bã: “Anh định đi đâu?”
Anh không nói, chỉ hỏi: “Em định đi đâu?”
Cô khẽ lắc đầu: “Em không biết”
Anh gắng mỉm cười: “Anh không biết”
Hai người im lặng, không biết qua bao nhiêu bến, anh mới khẽ hỏi: “Anh liệu có thể…”. Cô ngắt lời: “Em sẽ xuống ở bến sau”. Anh “Ừ” một tiếng, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. “Nếu đến nhà em thì phải đi thêm hai bến nữa”
Cô thút thít: “Em không về nhà”
Anh lo lắng: “Nửa đên em không về nhà lại đi đâu?”
“Anh đừng quan tâm đến em” Cô đáp lại theo thói quen.
Anh như đang nghiến răng: “Trình Gia Mĩ, không có chuyện gì thì hãy ngoan ngoãn về nhà đi. Con gái thật là phiền phức, nửa đêm không về nhà mà lại muốn đi uống say, tìm đàn ông”. Mặt Gia Mĩ như căng ra: “Cái gì, uống rượu say, tìm đàn ông?” Cô tức giận đùng đùng cao giọng nói: “Xin hỏi, giờ là nửa đêm sao? Lại nữa, tôi đi đâu liên quan gì đến anh. Anh là gì của tôi, anh là thá gì?”
Gia Tuấn nghiến răng, mắng khe khẽ: “Đáng kinh tởm”. Anh lẩm bẩm: “Rõ ràng vừa mới chia tay, vậy mà trở mặt như người không quen biết nhanh đến vậy” Gia Mĩ cười lạnh lùng: “Là tôi bỏ rơi anh, đương nhiên có lí do để trở mặt”
Ánh mắt xung quanh hướng về phía anh, anh thấy mất mặt bèn quát: “Cái gì mà cô bỏ rơi tôi chứ, này, là tôi đưa ra ý định chia tay trước? Làm cái gì vậy, đúng là nói năng lung tung”
Cô trợn mắt nhìn anh: “Được, cứ coi là anh bỏ rơi tôi”
Anh nói: “Coi cái gì, vốn dĩ là như thế”
Cô không muốn cãi nhau với anh nữa: “Được, là anh bỏ rơi tôi”
Xe mở cửa, Gia Mĩ lách xuống. Gia Tuấn đi sát theo sau cô, không ngừng khuyên: “Em về nhà đi”. Cô đột ngột dừng bước, khỏi không khách khí: “Anh đi theo tôi làm gì, đừng có bám riết lấy tôi như thế có được không?”
“Anh sợ em làm chuyện hồ đồ” Gia Tuấn nói có tình có lý.
Cô chống nạnh, quay người lại, mắt nhìn thẳng vào anh: “Anh cứ đi theo tôi, tôi mới phạm sau lầm. Chỉ cần anh ngoan ngoãn quay về nhà, tôi sẽ không làm gì cả”. Anh cũng không khách khí nói: “Anh đang quan tâm đến em”
Lòng cô đau xót, nhưng cô vẫn giơ nắm đấm lên quát: “Nếu thật sự quan tâm đến tôi thì anh nên biến mất trước mặt tôi, Anh lẽ nào chưa từng xem ti vi, một khi đã chia tay thế này thì không nên bám riết lấy người ta, ngay cả gặp mặt cũng không cần thiết”
Anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như bốc hoả: “Vì xem ti vi mới biết nữ nhân vật chính thường hay đi uống rượu say, tìm đàn ông để có tình một đêm, cho nên anh phải đi theo em, đến lúc nào em an toàn trở về nhà mới thôi”
“Đồ đểu, tôi không giống như nữ diễn viên chính đó, đây không phải là phim truyền hình” Cô trợn mắt, nhìn anh với ánh mắt đáng sợ “Anh cho rằng, tôi sẽ đi uống say? Tôi chỉkhoong muốn cùng xuống xe với anh, cho nên mới xuống trước”
Anh hỏi: “Em có biết tại sao anh lại chọn bến tàu điện ngầm để chia tay không?”
Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm, nói: “Không biết”
Ánh mắt anh bỗng nóng rực, giống như lửa cháy: “Là để em có thể về nhà dễ dàng”
Cô hơi động lòng, giọng bỗng dịu đi, tất cả những phòng bị đều sụp đổ. CÔ ngập ngừng nói: “Cảm ơn”. Anh lại thấy không quen với kiểu này, giọng run rẩy: “Em sẽ trách anh chứ? Vì cứu em, cho nên anh chọn cách chia tay”
CÔ cúi đầu, buồn bã đến mức chỉ muốn khóc: “Em không trách anh. Em sớm đã hiểu chuyện này không đơn giản. Việc cha đầu thú cũng quá bất ngờ”. Nước mắt anh tuôn rơi: “Nhưng Gia Mĩ, cho dù hai ta phải chia tay, cho dù hai ta phải xa cách hai phương trời cũng không sao. Bởi vì sẽ có một ngày, anh và em sẽ được ở bên nhau. Nếu kiếp này không thể thì kiếp sau, kiếp sau nữa nhất định sẽ bên nhau”. Anh cười, khoé mắt đầu nước: “Chỉ cần tin là có thể được bên nhau, chỉ cần tin là sẽ có kì tích, như vây trong tim anh sẽ có em để sống nốt cuộc đời này”
Cô gần như không thể nó lời nào, sợ nếu cất lời thì nước mắt chảy tràn khắp mặt. Anh lấy hết sức nói: “Trình Gia Mĩ, bây giờ chúng ta chia tay thôi. Từ giờ về sau, chỉ cần để anh biết, em thực sự hạnh phúc là đủ”
Anh nói dứt lời liền quay người bước đi. CÔ không dám cử động, hai chân tê cứng, không thể cựa quậy.
Tại sân vận động trường đại học, anh đứng trên bục, nói lớn trước micro: “Gia Mĩ, anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé”
Trên nền bếp nướp nhỏ khắp nơi. Giong anh hơi mạnh mẽ: “Anh yêu em… thực sự yêu em”
Trước bàn ăn của quán rượu, anh đột nhiên ôm lấy mặt, nhìn thẳng vào mặt cô: “Anh yêu em, thực sự yêu em. Ngoài anh, em không thể đi với ai khác”
………………
Trên hàng lang của bệnh viên, anh khẽ khàng nói: “Anh yêu em… Anh yêu em… Anh yêu em…”
Tại phòng gặp mặt trong tù, anh nói: “Trình Gia Mĩ, cho dù cả đời này bỏ lỡ cũng không sao, kiếp sau, kiếp sau nữa chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau”. Anh gục đầu bào đầu cô, không nén nổi lòng mình, bật khóc. Anh lẩm bẩm: “Anh yêu em”
Tim đau nhói, như có người đang ra sức cắt nó thành nhiều mảnh. Cô ôm lấy ngực, đau đớn đến ngạt thở. Cô quỳ dưới đất, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, bất luận người đi lại trong phòng, chỉ khóc nức nở.
Không thể kìm nén được nữa, cô bật khóc lớn, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Kiếp này, có lẽ là không thể ở bên nhau được nữa.
Nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, mỗi một kiếp tiếp sau nhất định sẽ có được hạnh phúc.
Nhất định có thể!
Liễu Vân không biết nói gì khi gặp mặt Gia Mĩ, đành nói: “Cha cô không giết người”. Gia Mĩ thẫn thờ nhìn cô, dường như không còn sức để cất thành lời. Một loạt những biến cố ập đến bất ngờ, khiến cô không thể chống đỡ nổi, suốt cả ngày như đang chìm vào một cơn ác mộng hỗn độn. Liễu Vân nhìn vẻ không tim của cô liền hoảng hốt nói: “Mỗi ngày cô đều nhốt mình trong nhà không phải vì hiểu lầm cha cô đã hãm hại cô sao? Chiều hôm đó, cha cô rõ ràng là ở với tôi, làm sao có thời gian đi giết người. Người khác không tin ông ấy nhưng cô phải tin, ông ấy là cha ruột của cô”.
Cô lặng người đi, hồi lâu sau mới thốt lên lời. CÔ nghẹn ngào nơi cổ họng: “Tôi không còn sức để tin tưởng bất kỳ ai nữa”. CÔ ngả người ra ghế sô-pha, ôm lấy chiếc gối ôm, mím môi, nước mắt lăn dài: “Rất nhiều chuyện đã không thể trở lại như xưa, ông ấy đã nói rồi, trước giờ chưa từng công nhận tôi là con gái”
Liễu Vân đột nhiên đứng dậy, quỳ trước mặt cô, hai tay không ngừng lắc lắc chân cô: “Tôi cầu xin cô, bây giờ chỉ có cô mới cứu được ông ấy. Chỉ cần cô đi gặp ông ấy, khuyên ông ấy nói ra sự thật, chỉ cần nói ra xem ai đã mua ông ấy là được”
Cô mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như ông ấy không giết người thì tại sao lại tường thuật lại được rõ như vậy? Lại còn diễn lại đúng hiện trường vụ án vừa để con dao trước mặt, ông ta đã nhận ra ngay con dao gây án. Bà nói xem, nếu không giết người thì sao lại biết cái đó?”
Liễu Vân lắc đầu: “Nhưng tôi cũng có nhân chứng vật chứng chứng minh chiều hôm ấy ông ấy ở nhà với tôi”
Lòng cô xót xa: “Bà thực sự có thể chứng minh ông ấy ở nhà hôm đó? Nhưng Dư Giai Lệ rõ ràng nói đã hẹn ông ấy và tôi, sao ông ấy có thể không đi?” Cô liếc nhìn Liễu Vân “bà đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không chấp nhận đâu”
Liễu Vân đau đớn, nước mắt lưng tròng: “Nếu không vì cứu cô, vì tiền thì ông ấy có lí do gì để làm việc đấy. Hà Văn Hiên cho ông ấy một trăm vạn, nói là ông ấy đáng có thứ đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại bảo tôi đừng hỏi. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào nên đành tìm cô”
Cô đỡ Liễu Vân đứng dậy. “Bà cùng tôi đi gặp Hà Văn Hiên”
Chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa. Hà Văn Hiên quay mặt lại, nở nụ cười, trong tay cầm một bó hồng đỏ rực: “Tôi có thể vào trong không?” Cô mở cửa, mặt không biểu cảm: “Mời ngồi”
Hắn đi vào phòng, nhìn thấy Liễu Vân đang ở đó thì hơi sững sờ nhưng vẫn chào như không có chuyện gì: “Thật không ngờ cô cũng ở đây”. Gia Mĩ cười nhạt, mở to mắt nhìn hắn, hỏi: “Đúng là anh đã đưa cho cô ta một trăm vạn chứ?”
Miệng hắn khô cứng, hơi thở trở nên gấp gáp: “Sao cô lại tin những lời nói này?” Hắn cắm hoa hồng vào bình cho cô, tay hơi run run, cuối cùng cũng không chịu nổi bèn cất tiếng nói: “Cô ta nói đúng, cha cô không giết người”
Gia Mĩ thật không thể tin, lòng buồn bực khó chịu: “Vậy tại sao ông ấy lại nói với tôi những lời đó? Tại sao lại biết được rõ hiện trường gây án?” Việc đã đến nước này, hắn chỉ còn cách kể lại tất cả: “Không phải hôm qua cô đã gặp Hách Gia Tuấn sao? Cha anh ta đã đưa ra một trăm vạn để cha cô nhận tội thay. Về việc tại sao cha cô sbieest hiện trường vụ án thì tôi cũng không biết” Hắn cô sgawsng bình tĩnh nói nhưng vẫn run bần bật: “Có lẽ là do ông ta tự đoán ra. Về con dao hung khí tôi nghĩ ông ta chỉ đoán bừa, ai dè lại đúng”
“Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?” Liễu Vân không tin: “Trừ khi ông ấy nhận ra hung thủ, nếu không thì không thể trùng hợp như vậy”
Hắn rót cho mình một cốc nước lọc rồi ngồi ngay ngắn trên ghế Sô-pha, cười gượng: “TRên đời này, vẫn có những chuyện trùng hợp như thế. Chỉ có điều, có người thích phức tạp hoá những chuyện đơn giản”
Từng đoá hồng, mỗi cánh, mỗi bông đều đỏ như vậy, đỏ như mái, đỏ như muốn thiêu đốt mứt ai nhìn vào. Cô nhìn chằm chằm vào bình hoa, chỉ muốn khóc: “Tôi hiểu lầm ông ấy, đúng không? Thực ra ông ấy yêu thương toi, giống như tất cả những người cha khác trên thế gian này” Cô không dám tin người cha mà cô oán hận lại đối xử với cô như vậy.
Hà Văn Hiên gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cô vả khó khăn cúi đầu nói: “Không sai”. Nước vẫn nóng, tay hắn như đang cầm phải lửa, bùng cháy dữ dội, nóng đến mức khiến hắn hốt hoảng. Hắn nói: “Trình Gia Mĩ, kết hôn với anh đi. Anh đã đồng ý với ông ấy, sẽ chăm sóc em cả đời”
Cô hơi bất ngờ, lẩm bẩm một mình: “Chăm sóc tôi cả đời, thì ra, cả con đường sau này của tôi cũng đã sắp xếp rồi”. Giọng cô sững sờ: “Tôi luôn cho rằng, không có ông ta tôi có thể sống tốt. Tôi luôn cho răng người cha đó có hay không tôi cũng không quan tâm. Tôi lúc nào cũng hận ông ta, hận đến mức muốn tự tay dẫn ông ta đến toà án, hận đến mức muốn bóp chết ông ta, nhưng ông ta thực sự đã vì tôi, vì người thân mới đồng ý nhận tội sao? Ông ra vì tôi sao?”
Hà Văn Hiên đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Lấy anh nhé”. Tim hắn đập thình thịch, cả người run lên: “Anh vẫn luôn đợi, đợi đến một ngày em sẽ chấp nhận anh, sẽ cưới anh. Anh sẽ cố gắng, cố gắng đem lại hạnh phúc cho em, cố gắng không khiến em phải sợ hãi nữa”
Ánh mắt hắn trở nên mãnh liệt “Cho dù em yêu người khác cũng không sao, cho dù trái tim em không dành cho anh cũng không sao. Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không khiến em chịu uất ức. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, thế là đủ. Có lẽ chúng ra sẽ không sống đến đầu bạc răng long. Có lẽ sẽ không thề non hẹn biển, nhưng chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi”