Hà Văn Hiên vừa tỉnh rượu, vẫn còn mặc áo ngủ, cả người đờ đẫn: “Hách thiếu gia, tìm tôi có việc gì?”
Gia Tuấn đẩy mạnh cửa, khẽ nhún vai: “Tôi không có chuyện gì to tát cả, chỉ có điều cách nói này của anh có vẻ không thiện chí. Nếu cảm thấy không tiện tiếp tôi thì tôi sẽ quay lại sau”. Hà Văn Hiên không để ý đến Gia Tuấn, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh kì cọ mặt cho thật sạch. Gia Tuấn liếc nhìn qua cửa phòng, nhíu mày: “Thì ra Hà luật sư giấu phụ nữ trong phòng, chẳng trách tâm trạng không tốt”
Hà Văn Hiên dùng hết sức giũ khăn mặt, rồi gõ cửa phòng ngủ. Người phụ nữ hôm qua mắt lim dim, ngáp dài nói: “Gì thế, em muốn ngủ tiếp”. Hắn lao vào phòng, kéo ả ra khỏi chăn. Mặt hắn vô cảm, trợn mắt nhìn ảnh: “Cút đi”
Ả vẫn chưa hiểu, ngồi thẫn thờ trên giường, không dám nghĩ gì nữa chỉ nói: “Anh nói gì?” Tối qua vẫn còn mặn nồng, sáng nay đã bảo ả cút đi.
Hà Văn Hiên lạnh nhạt: “Tôi cho cô năm phút để biến khỏi đây”
Gia Tuấn cười lớn: “Xem ra hôm nay tâm trạng của Hà luật sư không được tốt”
Người phụ nữ nọ nghiến răng, giận dỗi nhìn hắn: “Anh là đồ đểu”
Hà Văn Hiên không thèm quan tâm đến ả ta, sau khi mặc quần áo xong thì đi khỏi phòng ngủ: “Hách thiếu gia bỗng nhiên tìm đến tôi cuối cùng là có gì muốn chỉ giáo” Gia Tuấn rút thuốc ra, đưa một điếu cho hắn “Tôi nghĩ anh biết chuyện của Trình Minh Lãng”
Hà Văn Tiên nói: “Hách thiếu gia cho rằng đưa cho tôi điếu thuốc này thì tôi sẽ nói tất cả cho cậu?”
Người phụ nữ nọ mặc quần áo xong liền đi khỏi phòng ngủ, chỉ tay vào mặt Hà Văn Hiên “Anh cho rằng nói câu biến đi là có thể đuổi được tôi ư? Anh đừng có nằm mơ” Hà Văn Hiên lấy một tờ ngân phiếu ra, đặt lên tay ả. Ảnh nắm chặt lấy tiền, mỉm cười, trả miếng: “Trình Gia Mĩ? Tôi không biết đó là ai, có điều hình như anh rất thích cô ta, ôm tôi mà anh vẫn luôn mồm gọi cô ta”
Hà Văn Hiên mặt đanh lại: “Cô cút ngay cho tôi”
Người phụ nữ kia tức giận đùng đùng, nhưng không cam tâm liền hôm lên mặt hắn rồi mới đi. Ả còn cười tít mắt nói: “Chào anh chàng đẹp trai”. Hà Văn Hiên hút thuốc, tay hơi run run. Gia Tuấn bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, cả người nằm nhoài trên sô-pha, không nói câu gì. Hà Văn Hiên đuổi khách: “Tôi sẽ không nói đâu, cậu đi đi. Tôi sẽ không nói gì cả”
Gia Tuấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, lười nhác nói: “Dư Giai Lệ chết rồi, cha cô ta phát điên. Gia Mĩ suýt nữa bị cho là hung thủ, nhưng Trình Minh Lãng lại đột nhiên xuất hiện giống như thần hạ thế, biết tất cả mọi chuyện. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Hắn lạnh hết cả mặt, nhưng không nói gì. Gia Tuấn lại nói: “Nhưng mẹ tôi lại biết rõ mọi chuyện, nếu tôi không đoán sai thì nhất định là trong chuyện này có âm mưu gì đó, nói không chừng, cái chết của Giai Lệ là do có người chú ý gây ra”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn”. Hắn bất ngờ bị kích động “Thực sự chỉ là ngoài ý muốn”
Gia Tuấn cười khác thường: “Chỉ một câu ngoài ý muốn mà đã chia rẽ tôi và Gia Mĩ, nếu như chuyện này tôi có thể nuối trôi thì tôi không phải là Hách Gia Tuấn”. Hắn đi đầu mẩu thuốc xuống gạt tàn, “Trình Gia Mĩ có bệnh, nếu cưới cô ta thì sẽ không thể có con. Tại sao cậu lại cố chấp như thế”. Hắn liếc nhìn Gia Tuấn, rồi nói tiếp: “Cậu phải nghĩ cho cả người nhà cậy nữa”. Hắn như đang nói với chính mình: “Trình Gia Mĩ rốt cuộc có gì tốt đẹp?”
Hai mắt Gia Tuấn như bị một làn sương mờ che mất “Nếu cô ấy không tốt, thì sao anh lại đòi kết hôn với cô ấy”
Tim hắn như thắt lại: “Tôi sẽ không cưới cô ta, hôm qua cầu hôn chỉ là chuyện ngoài ý muốn”
Gia Tuấn rên lên: “Ngay cả tiền cũng không cần? Mẹ tôi không phải đã cho anh một khoản tiền sao, để anh cưới Gia Mĩ”
Hai tay hắn nắm vào, đan chặt lấy nhau, chặt đến mức mười ngón tay đau nhói, “Tại sao cậu biết được?”
Gia Tuấn liếc hắn: “Mẹ tôi và anh nói chuyện điện thoại, đúng lúc tôi nghe thấy”. Tim hắn đập thình thịch, “Cậu còn nghe thấy điều gì?” Gia Tuấn có vẻ không nóng vội gì, nói: “Đương nhiên, hai người cho Trình Minh Lãng một trăm vạn, thế nên ông ta mới nhận tội”
Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào hắn: “Anh sai rồi, không phải ông ta. Tôi cho người điều tra, chiều hôm đó có người gọi ông ta, mà chính người đó mới là hung thủ”
Hắn hơi bối rối, ánh mắt như thiêu đốt: “Đây chỉ là phán đoán của cậu”
Gia Tuấn đứng dậy, cười nửa miệng: “Thế ư? Nói chung, tôi sẽ không giúp cho một người như anh, vì tiền mà điều gì cũng làm được”
Hắn nghiến chặt răng, chặt đến mức cả mặt đỏ rần lên. Hắn nói: “Vì câu nói này của cậu, tôi nhất định sẽ cưới cô ta”
Gia Tuấn cười lạnh lùng: “Cứ chờ đấy xem”
Hắn nhìn Gia Tuấn bước ra cửa, mới nghiến răng dùng hết sức hất đổ bàn trà. Hắn nhìn tất cả trong phòng, những gì có thể đập vỡ, hắn đều đập tan tành dưới chân.
Hách Gia Tuấn, hắn rốt cuộc là có gì tốt chứ? Hắn so sách với Gia Tuấn mọi thứ mình có, lúc nào hắn cũng lấy mình ra để so sánh với cậu ta. Hắn thực sự không hiểu mình thua kém Gia Tuấn ở điểm nào. Hôm đó trên du thuyền, Giai Lệ giống như phát điên, bóp chặt lấy cổ hắn, bóp đến mức hắn suýt nữa nghẹt thở. Người con gái đó trong lúc bất ngờ lại có sức mạnh lớn đến thế, đó là nỗi căm hận xuất phát từ sự tuyệt vọng. Cô ta nói cô ta muốn giữ lại cuốn băng ở khách sạn hôm đó, cho dù chỉ là một phần một trăm cô ta cũng không muốn Gia Tuấn nghe được những lời nói đó. Bởi vì cô ta yêu Hách Gia Tuấn.
Hắn làm sao lại đưa cho cô ta cuộn băng đó chứ? Rõ ràng là đang nằm mơ. Hắn cầm bừa một thứ gì đó đánh cô ta nhưng hắn nằm mơ cũng không thể ngờ mình lại cầm con dao gọt hoa quả.
Tất cả, thực sự chỉ là ngoài ý muốn. Hắn không cố ý giết Dư Giai Lệ.
Hắn ra sức đập vỡ đồ đạc, cất tiếng cười lạnh lùng, cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Trình Gia Mĩ lại chạy đến du thuyền lúc đó. Vì tiền đồ, vì trốn tội hắn đã lau sạch dấu vân tay, để Gia Mĩ nắm lấy con dao.
Nhưng sao đó, hắn lại không nỡ để cô ngồi tù. Hắn tìm Trình Minh Lãng, ép ông ta nhận tất cả tội lỗi.
Đúng là không có sơ sở nào, hắn thực sự báo phục tài năng của mình, lỡ tay giết chết một người, lại còn có thể sắp xếp hợp lí mọi thứ, liên đới cả Hách phu nhân, khiến cho Gia Tuấn và Gia Mĩ phải chia tay nhau, lại còn trừ khử Dư tiên sinh và Trình Minh Lãng.
Hắn đúng là một thiên tài!
Bây giờ chỉ còn một bước nữa, chỉ cần cưới Gia Mĩ và cùng cô ra nước ngoài sinh sống.
Vậy là, tất cả có thể bắt đầu lại.
Mặt hắn đầu nước mắt, nhưng hắn bỗng nhiên như bừng tỉnh, hai mắt sáng rực lên. Không sai, chỉ cần lừa Gia Mĩ cũng ra nước ngoài sống, tất cả sẽ bắt đầu lại. Chỉ cần ra nước ngoài, ai cũng không có cách nào làm khó hắn, cho dù sự thật bị phát giác, cho dù âm mưu bị lộ tẩy cũng chẳng sao.
Chỉ cần ra nước ngoài là ổn.
Gia Tuấn bấm chuông cửa, giận đùng đùng, hét lớn: “Trình Gia Mĩ, em mau mở cửa cho anh”. Hồi lâu sau cửa mới mở ra, Gia Mĩ nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn chỉ nói: “Anh và tôi chia tay rồi, chạy đến nhà tôi làm gì?”
Gia Tuấn nghiến răng, giọng tức tối tột độ: “Em sắp kết hôn với Hà Văn Hiên?” Tay anh gõ lên đầu cô, “Nha đầu đáng chết này điên hay sao mà lại kết hôn với thằng cha đó?”
Cô lặng đi hồi lâu mới định thần lại, giận dữ nói: “Sao lại đánh tôi? Tôi kết hôn với ai không phải việc của anh”
Anh giảo mồm, hỏi dồn dập: “Chúng ta vừa mới chia tay, sao em lại có thể tuỳ tiện kết hôn với người con trai khác. Anh nói cho em biết, Hà Văn Hiên vừa mới gọi gái, bị anh bắt gặp”
“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt, “không tin anh, vì tôi sắp kết hôn với anh ta nên anh mới ở đây nói năng lung tung. Tôi cảnh cáo anh, lập tức rời khỏi nhà của tôi” Gia Tuấn giận run người: “Này, Trình Gia Mĩ, anh lừa em lúc nào? Anh vừa đi hỏi hắn một số chuyện, kết quả trong phòng hắn giấy một người phụ nữ. Anh tận mắt nhìn thấy, anh vẫn không tin anh sao?”
Gia Mĩ đẩy anh ra ngoài: “Khi chia tay chúng ta đã nói rồi, cả hai sẽ không gặp nhau nữa. Cho nên sau này, anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi”
Gia Tuấn tức giận tột độ, nhưng sau đó trấn tĩnh lại. Anh nhìn Gia Mĩ với ánh mắt mãnh liệt, rồi sau đó kéo cô ra khỏi phòng, “Gia Mĩ chúng ta đánh nhau, nếu em đánh thắng anh thì tuỳ em quyết định, còn nếu không thắng thì em phải ngoan ngoãn, đừng kết hôn với hắn”
Cô là cao thủ Taekwondo bậc bốn nhưng anh vẫn muốn đánh với cô sao? Anh có phải là muốn bị đánh cho te tua? Cô đe doạ: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là nên buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu”
Gia Tuấn cô sgawsn nắm chặt lấy tay cô, ấn thang máy: “Vẫn chưa đánh, sao em biết là anh không đánh thắng em?”
Thang máy mở ra, Gia Tuấn dùng hết sức ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong, cô vùng vẫy: “Đồ xấu xa”. Anh đột nhiên bỏ tay ra, cô ngã nhào xuống, đau đến mức mông như sưng lên. Hai mắt cô trợn lên, mồm nhếch lên vì đau.
Anh ta dám làm thế với cô, rõ ràng là muốn chết.
Cô không quan tâm đến việc mình đang trong thang máy, cũng chẳng thèm để ý mình đang bị đau, đứng bật dậy, đưa tay đấm thẳng về phía anh. Anh lanh lẹ né sang một bên. Cô hơi sững người, nhưng không thèm nghĩ nhiều lập tức tấn công tiếp.
Cô tấn công thì anh lại né. Đánh một lúc lâu, cô vẫn không đánh trúng anh, sao lại có thể thế được? Trước đây mỗi lần cô muốn bắt nạt anh, anh đều ngoan ngoãn xin tha, nhưng bây giờ, đến một đấm cô cũng không đánh trúng! Anh cười đắc ý: “Em vẫn luôn cho rằng anh vô dụng đúng không? Bây giờ đã thay đổi rồi”
Cô tức giận nghiến răng, cả người đánh về phía anh, hai tay ôm lấy sau gáy anh, hai chân cặp lấy đùi anh, giống như một con mực, hận không thể dùng hết cái vòi của mình quấn chặt lấy người Gia Tuấn. Anh lườm nói: “Đánh không thắng nên chơi xấu hả?”
Cô tức đến phát điên: “Tôi đạt Taekwondo bậc bốn đấy”
Hai tay anh siết chặt lấy eo cô, mặt nở nụ cười: “Taekwondo bậc bốn cũng vô dụng, đánh không thắng thì thua”
Cô ngẩng mặt lên, trợn mắt nhìn anh: “Chỉ trong một ngày sao anh có thể lợi hại như vậy?” Anh bĩu môi: “Anh vẫn luôn lợi hại như thế, ngoài em ra trước nay không ai dám đánh anh”
“Cái gì?” Cô hơi nhắm mắt, nghiến chặt răng. Thì ra, cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc nhất thiên hạ.
“”Vì thế, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa? Anh bảo em kết hôn với ai thì kết hôn, nói em không được phép kết hôn thì không được kết hôn”, anh nghiêm túc nói. Cô giận dữ: “Anh coi em là món đồ của anh? Muốn gả đi thì gả, muốn giữ lại thì giữ, đừng hòng”
Anh chẳng còn cách nào khác, đành nói: “Vậy cũng không nên tuỳ tiện tìm người con trai khác”
“Đánh ghét!” Cô lẩm bẩm mắng, sau lưng anh như có luồn gió mạnh thổi qua, có chuyện không hay, anh vội kêu lên: “Em định làm gì?” Cô liếm môi, rồi cứ nhằm vào vai anh mà cắn, Anh đau đến chảy nước mắt, “Em đúng là đồ chơi xấu, sao không đánh mà lại cắn người”. Anh thử gỡ tay cô ra, nhưng cô lại càng siết chặt, như muốn siếu đứt cổ anh. Anh rên rỉ: “Đừng cắn nữa, Gia Mĩ, nếu cắn tiếp là sẽ chết người đó”
Cô bỏ mồm ra khỏi cổ anh, trợn mắt nhìn, nói: “biết sự lợi hại của em chưa? Xem anh sau này còn dám bắt nạt em không?”
“Anh xin, giờ hãy thả anh ra trước đã” Giọng anh càng nhỏ nhẹ.
Giọng cô cũng dịu đi: “Không cho phép anh sau này đến tìm em nữa, cũng không cho phép anh can thiệp vào việc cưới xin của em”. Anh ch