Cô nghĩ ngợi một hồi, nói: “Thế thì phải mượn một cớ gì đó rất hay.”
Anh cười: “Giống như Tiểu Long Nữ lừa Dương Quá… không để cho chàng biết mình sắp chết, nói là mình phải đi đến một nơi khác. Rồi sau đó âm thầm lặng lẽ chết.” Vẻ mặt cô đau buồn: “Như vậy thì hơi tàn nhẫn đối với chính mình.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu là người mình yêu thương thì kiểu lừa như vậy có thể hiểu được.” Ở ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, rồi bị đẩy ra, Hách gia gia cười hì hì nói: “Hai đứa mau chuẩn bị cùng ta đi xem kịch nói.”
Gia Mĩ lắc đầu thở dài nói: “Ông nội anh, tinh lực thật tốt, nên tìm cho lão nhân gia một người bạn già, chứ đừng có làm khổ hai chúng ta như vậy.” Hách Gia Tuấn có vẻ tiếc nuối: “Từ khi bà nội mất ông nội quyết định không lấy người khác nữa. Si tình quá phải không?”.
Cô lặng lẽ gật đầu: “Thật là si tình, nhưng lại tội nghiệp hai chúng ta, sớm biết như vậy đã không cùng anh đến đây.”
Anh cũng tỏ vẻ khổ sở: “Sớm biết như vậy, anh cũng không trở về đây.”
Trong nhà hát kịch, ánh đèn rực rỡ, nhưng người đến xem lại thưa thớt, ít ỏi. Trên sân khấu là mấy diễn viên người nước ngoài không ngừng hát đối, hát vang, không ngừng nhảy múa. Trên sân khấu đang diễn những gì, cô cũng không thật hiểu rõ. Xem ra thì có vẻ như là người phụ nữ bế đứa bé đang làm ầm lên, hình như người đàn ông kia có tình nhân, nhưng cô ấy nhất định không chịu li hôn. Anh ngữ của cô vốn cũng chỉ học qua loa, giờ nghe những thanh âm này, giống như có thứ gì đó ong ong ù ù bên tai. Cô đưa mắt nhìn Hách Gia Tuấn đang ngồi bên cạnh ông nội, anh đang bắt chéo hai chân, giơ lên, hai tay đan vào nhau, ngủ gà ngủ gật.
Cô lại đưa mắt nhìn ông nội ở bên cạnh, xem ra lão nhân gia sức khỏe thật tốt, gương mặt tươi cười, chăm chú yên lặng xem, ánh mắt long lanh ngời sáng. Xem đến chỗ xúc động, còn thể hiện rõ trên gương mặt nét u buồn. Cô lại nhìn Hách Gia Tuấn một lần nữa, anh chàng này, dáng ngủ thật là khó coi. Cô khe khẽ đưa tay khều khều lão Gia Gia, để ông nhìn sang phía Hách Gia Tuấn. Hách gia gia vừa nhìn đã hiểu, liền giơ chân đạp một cái lên chân của Hách Gia Tuấn, anh ta giật mình mở trừng mắt, không dám lên tiếng. Anh đột nhiên đổi chỗ, đến chỗ trống bên cạnh Gia Mĩ ngồi xuống, rồi rất nhanh chóng gục đầu lên vai cô ngủ tiếp. Cô không dám cử động, ngồi thẳng tắp, toàn thân tê cứng. Cô khe khẽ “hừm” lên hai tiếng, nhưng anh chẳng có phản ứng gì, cũng không dám gọi anh tỉnh dậy. Cô cứ phải ngồi như vậy; ngồi thẳng tắp… Không cử động, giống như hóa đá, toàn thân tê dại.
Mấy diễn viên trên sân khấu vẫn say sưa hát, lúc trầm lúc bổng, tráng lệ giống như sóng biển đổ ập xuống, cuộn trào dữ dội. Lại giống như những cơn gió lốc ào ào thổi tới, vô cùng mạnh mẽ. Khí thế ấy, thực khiến người ta vô cùng lo sợ. Tuy cô không biết đã hát đến đoạn nào, nhưng cũng cảm nhận được người phụ nữ đang hát vang kia thật đáng thương, tiếng gào thét khắc khoải, dường như đang muốn biểu hiện một nỗi đau vò xé tâm can.
Cô hôm ấy, cũng đã gọi mẹ mình như vậy… nhưng mẹ cô, cũng giống như người đàn ông kia, từ đầu đến cuối chỉ lặng im không nói, không đáp lời cô.
“Nếu như có kiếp sau… nếu như có kiếp sau…” Hách Gia Tuấn ở trong phòng gào lên, Gia Mĩ cũng bải hoải nằm soài xuống giường, đã cạn kiệt cả sức lực. Nhưng cái thằng cha kia ở trong phòng cứ gào lên mãi, tiếng mỗi lúc một to. Cô cáu giận nói: “Anh đừng hát nữa, hãy nghĩ cách để thoát khói ông nội anh đi.” Mấy ngày qua ở chỗ này, cô rốt cuộc cũng đã hiếu thế nào là cải lão hoàn đồng. Hách gia gia cả ngày lôi kéo cô và anh đi hết chỗ này đến chỗ khác, đi đi lại lại, thực là Hách gia gia tràn đầy sinh lực.
Hách Gia Tuấn không bằng lòng nói; “Không phải anh đang nghĩ cách sao?”.
Cô cáu kỉnh nói: “Cứ gào lên thì có thể nghĩ ra cách sao, em và anh cùng tính.”
Hách Gia Tuấn lại lớn tiếng gào lên: “Nếu như có kiếp sau… ta nhất định không làm cháu nội của ông nữa…”
Nét mặt Gia Mĩ cùng quẫn như sắp khóc, cái thằng cha này, lại mắc phải chứng ngu si đần độn rồi, kiếp sau nhất định đầu thai làm con lợn!
Gia Mĩ nói: “Chúng ta dùng chiêu thức cuối cùng.”
Anh ngừng lại, thôi không hát nữa, không hiểu cô định nói gì nên nhìn cô chằm chằm. Cô cười ra vẻ bí mật gật đầu, chau mày nói: “Tìm lão Thái Thái làm bầu bạn với ông.” Anh mở to mắt, giống như bắt được vàng, vui sướng nói: “Chiêu này thực là hay, sướng (từ này trong tiếng hán đọc là “yu” có nghĩa là vui sướng,) người sướng mình.”
“Ngu người ngu mình?” Gia Mĩ gắng sức trợn mắt nhìn anh: “Đây không phải là chuyện đùa đâu nhé, đó là một việc rất nghiêm túc, nếu như chúng ta gặp được một người phụ nữ nào đó yêu thích ông, thì chẳng phải là chúng ta được giải thoát hay sao.”
Anh vội vàng giải thích: “Không phải là “yu” (từ này trong tiếng Hán cũng đọc là “yu” – Âm Hán Việt là “ngu”, có nghĩa là ngu dốt, ngu đần) trong từ “yu chun” (ngu xuẩn), mà là “yu” trong từ “yu kuai” – âm Hán Việt là “du khoái”, có nghĩa là vui sướng. (Ở đây hai người đang chơi trò đồng âm khác nghĩa).
“Đương nhiên, đây là tuyệt chiêu mà em nghĩ ra đây”. Cô hưng phấn gật đầu: “Anh nhanh đi liên hệ tìm lão Thái Thái đi, một lát nữa gặp nhau ở phòng ăn. Chúng ta từ từ sẽ cho họ gặp nhau ở đấy.”
Anh nghiêm trang hành lễ: “Phu nhân, xin tuân lệnh!”.
Bọn họ tìm được một đối tượng, thật không dễ gì mới lừa được Hách gia gia đến phòng ăn, nhưng lão thái thái trước mặt, thật không ra làm sao cả, thân thể gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, khô cằn nứt nẻ. Những nếp nhăn sâu đến mức tựa hồ như có thể xếp được đầy đồ vào đó. Đặc biệt là thần thái lại có chút bẽn lẽn ngượng nghịu, tuổi tác xem chừng còn lớn hơn cả Gia Gia.
Gia Gia tuy đã già nhưng thần thái vẫn còn rất khí thế chẳng thua gì Hách Gia Tuấn.
“Ông lúc trẻ nhất định rất tuấn tú.” Lão Thái Thái mở miệng nói. Gia Gia khách khí cười đáp lời: “Bà hồi trẻ chắc cũng vô cùng xinh đẹp.”
Hách Gia Tuấn và Gia Mĩ len lén nhìn nhau, đứng dậy định trốn ra ngoài, nhưng Gia Gia nói với vẻ thờ ơ: “Hai đứa ngồi xuống cho ta.” Đây thực là cuộc gặp gỡ đầy mạo hiểm. Hách Gia Tuấn cười nhăn nhó: “Ông nội, cứ từ từ, lần gặp gỡ đầu không được tốt lắm, nhưng những lần sau càng gặp nhiều sẽ càng tốt hơn thôi.”
“Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, đừng động đậy.” Gia Gia thấp giọng nói, nhưng trong ngữ điệu như có ý hăm dọa. Lão Thái Thái cười nói: “Cháu nội của ông cũng thật là dễ nhìn…” Gia Gia gật đầu, thật khó để cho thần thái được tự nhiên: “Chỉ là hơi có chút ngang bướng, nếu được bồi dưỡng có thể trở thành người tài.”
“Anh tìm từ chỗ nào về thế?” Gia Mĩ thấp giọng, nói nhỏ như không thể nhỏ hơn được nữa, cô cùng Hách Gia Tuấn lén lút trao đổi. Hách Gia Tuấn bi phẫn uống trà: “Tìm ở trên mạng, chúng ta chết chắc rồi, nhất định là chết chắc.” Gia Mĩ dùng toàn lực đạp lên chân anh: “Anh đúng là đồ ngu si đần độn, sao không chọn người xinh đẹp hơn một chút”. Hách Gia Tuấn nghiến chặt răng nói: “Ảnh ở trên mạng và người bên ngoài không giống nhau, thật là đáng ghét!”.
“Trên mạng có thể PS, cái anh này thật đúng là đầu lợn!”. Gia Mĩ thấy lão thái thái nhìn cô, cô đành cố nặn ra một nụ cười. Hách Gia Tuấn càng không bằng lòng nói: “Khiến cho bà già này nham hiểm thâm độc, em cho rằng anh là thần à,
chỉ biết ảnh của bà ta qua PS. Trên mạng nói rõ ràng là mới sáu mươi tuổi, tuổi tác này e là quá lớn so với ông nội anh. Mà già như vậy rồi còn tìm người bầu bạn, thật là đáng ghét”
“Chết chắc rồi!” Gia Mĩ vẫn mang nét cười trên mặt nhưng miệng thì lẩm bẩm: “Giờ đây sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi.”
“Đúng vậy.” Hách Gia Tuấn cũng khẽ mỉm cười nhìn lão Thái Thái gật đầu, nhưng trong miệng càu nhàu: “Thật là chẳng có đạo đức.”
“Thế giới loạn hết rồi.” Gia Mĩ than vãn, Hách Gia Tuấn ngao ngán nói: “Chúng ta gặp họa rồi, thật đúng là tạo nghiệt.”
“Vậy thì làm thế nào bây giờ?” Gia Mĩ cười nhăn nhó, Hách Gia Tuấn cũng cười thật khó coi: “Ăn xong bữa cơm này về có thể lại bị giáo huấn đây, chúng ta cùng thống nhất đối ngoại. Đến lúc ấy, không được đem trách nhiệm đổ thừa cho một người nào hết, anh chết, em cũng chẳng có lợi gì.”
“Tập trung ăn cơm đi, người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo.” Gia Gia giận dữ trừng mắt nhìn hai đứa. Hách Gia Tuấn và Gia Mĩ lén lút nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh nói: “Đúng, Gia Gia…”
Gia Gia cười đầy ẩn ý: “Về nhà lại từ từ nói, thời gian còn dài mà.”
Hách Gia Tuấn và Gia Mĩ lại nhìn nhau lần nữa, dị khẩu đồng thanh nói: “Đúng, Gia gia…”
Bọn họ đều có cảm giác như ngày tận thế đã gẩn kề, hừm/ lần này thì nhất định chết chắc rồi!
Không khí trong nhà thật ngột ngạt, giống như người nằm trên giường, bị người khác lấy chăn chùm kín mít ngột ngạt đến mức khó chịu. Gia Mĩ giả vờ như không có việc gì xảy ra, cô điềm nhiên rót một tách trà, trà nóng hôi hổi nên Gia Mĩ không dám uống.
Hách Gia Tuấn cũng bằng chân như vại, thủng thẳng nói: “Ông nội, lần này không hợp ý, chúng ta lại tìm người khác vậy.” Gia Gia không lên tiêng, không ngờ lại bình tĩnh như vậy, Gia Mĩ không nhịn được nói: “Gia Gia, chúng cháu không có ác ý”
Gia Gia lườm nàng một cái, vẫn không nói gì. Hách Gia Tuấn nói: “Ông nội im lặng không phải là vàng.”
Gia Mĩ khe khẽ thở dài, anh chàng này thật là ngốc đến cực điểm. Đến lúc này mà còn nói những lời như vậy, lại gián tiếp muôn chết đây mà. Gia Mĩ thấy Hách Gia Tuấn định nói thêm nữa, liền cướp lời, nói: “Gia Gia trừng phạt chúng cháu thế nào cũng được, chỉ xin ông nói chuyện đi ạ.”
Gia Gia khẽ “hừm” một tiếng, rồi cất giọng khàn khàn: “Gia Tuấn, cháu về phòng trước đi, không có chuyện gì thì đừng có bước ra. Ông có chuyện cần nói riêng với Gia Mĩ.”
Hách Gia Tuấn vội vàng nói: “Ông nội, có chuyện gì? Không cần thừa nước đục thả câu như vậy; chuyện của cô ấy, cháu cũng nhất định phải biết ” Gia Gia trừng mắt nhìn anh: “Lời của ta, cháu đều không muốn nghe có phải không?”
Hách Gia Tuấn hậm hực “Không liên quan đến cô ấy, việc tìm đối tượng cho ông là chủ ý của cháu.”
Sắc mặt ông nội sa sầm xuống, âm u ảm đạm giống như tro tàn, Hách Gia Tuấn thấy vậy, chi còn cách ngoan ngoãn bước lên lầu. Hách Gia Gia thấy không còn ai nữa mới cất lời: “Gia Mĩ này, ta rất yêu quý cháu, cũng thích cháu làm cháu dâu của ta. Nhưng mà… buổi chiều hôm nay, sau khi đi gặp đối tượng về, vừa ra khỏi cửa, mẹ của Gia Tuấn có gọi điện, nói cho ta biết một vài chuyện, đến cháu cũng không biết tình hình như thế nào.”
Gia Mĩ thoáng giật mình, nhưng vẫn cười: “Là chuyện gì vậy ạ?”.
Gia Gia nhìn cô, thấp giọng thở dài nói: “Việc này, cháu có quyền được biết.” Gia Gia đẩy chiếc kính lão lên, sắc mặt rất nghiêm trọng: “Gia Mĩ, ông bà ngoại của cháu vì sao mà chết?” Gia Mĩ hốt hoảng, cúi thấp đầu nói: “Cháu không nhớ rõ, hình như đã mất từ lâu rồi.”
Gia Gia nói: “Là bệnh máu chậm đông, ông bà ngoại cháu đều là những người mắc bệnh này. Ồng ngoại cháu mất do bị xuất huyết trong, còn bà ngoại cháu, chỉ một chút máu chảy, cũng đã cướp đi sinh mệnh của bà. Đó là những điều mà mẹ Gia Tuấn phái người đi điều tra được, nhưng đều không dám nói với Gia Tuấn.”
Gia Mĩ chẳng kịp nghĩ gì, mở trừng mắt, thất thanh hỏi: “Vậy mẹ của cháu…”