là chẳng may, Cố Nguyên muốn đánh cược ván này với Thượng đế thì sao, cậu cũng sẽ không cho anh ấy cơ hội ư? Ít nhất cậu cũng phải cho anh ta biết sự thật chứ?” Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc, tuy trong lòng tôi luôn có ý bài xích Cố Nguyên, nhưng trong chuyện này, anh ta tuyệt đối là người vô tội.
“Đánh cược với Thượng đế? Cậu và anh ta đi đánh súc sắc là được rồi, tớ đảm bảo anh ta rải lần nào cũng là ngũ nhất. Lâm Tiêu này, cậu có biết bệnh mà tớ mắc là ung thư gì không? Ung thư tử cung. Giờ tớ đang trong thời gian hóa trị và xạ trị, thông qua hóa trị và xạ trị khối tế bào ung thư sẽ teo lại, đợi đến khi chúng teo nhỏ đến mức có thể cắt bỏ đi, thì tớ phải phẫu thuật. Nếu hiệu quả xạ trị tương đối rõ rệt, tế bào ung thư được kiểm soát tốt, tớ chỉ phải cắt bỏ đi một phần tử cung, nhưng cho dù như vậy, chức năng tử cung của tớ cũng không thể mang thai, có điều noãn trứng thì vẫn còn, tớ vẫn có thể tìm người mang thai hộ trứng đã thụ tinh trong ống nghiệm. Nhưng nếu hiệu quả xạ trị không tốt, phẫu thuật cũng không trị tận gốc, nếu tế bào ung thư lan rộng đến giai đoạn II, thì tớ cần phải cắt bỏ các cơ quan của hệ thống sinh sản bao gồm tử cung, buồng trứng, vòi dẫn trứng,… Cậu nói xem, nếu như vậy, dù tớ vẫn sống, Cố Nguyên và tớ, có thể có tương lai gì chứ? Mẹ tớ hồi đó tuy không bị ung thư, nhưng cũng vì không sinh con được, nên cha tớ mới tìm người bên ngoài, sinh ra tớ. Cậu xem, trời cao có báo ứng, chẳng qua ông trời chột mắt, báo ứng ngay vào tớ. Lâm Tiêu, cậu không hiểu nhà Cố Nguyên, gia tộc nhà ấy còn chẳng được bình thường như gia tộc nhà Cung Minh, đều là những kẻ biến thái, dinh thự tấc đất tấc vàng của bọn họ trông thì vàng son lộng lẫy không chỉ một đời, nhưng mãi mãi không thể che đậy được bản chất của bệnh viện tâm thần. Cậu nghĩ xem, nếu tớ gả vào nhà Cố Nguyên, với tư cách một nàng dâu không có khả năng sinh con, tớ có thể sống yên ổn được không?”
Tôi không nói nên lời. Tôi nghe thấy Neil ngồi ở vị trí ghế lái phía trước lại bắt đầu khóc thút thít. Cố Ly đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên sau gáy hắn, dịu dàng vuốt ve. Tôi ngồi bên cạnh cũng không kìm được đã rơi nước mắt, Cố Ly đưa bàn tay còn lại đặt nhẹ nhàng lên mu bàn tay của tôi. Tôi nhìn Cố Ly bình tĩnh, nét mặt của nó điềm nhiên đến mức thậm chí còn như đang mỉm cười, giống như người bệnh ung thư là tôi và Neil, còn nó là hộ lý đang an ủi chúng tôi vậy.
Tôi nằm sấp trên vai Cố Ly, ôm siết lấy nó. Nó thật gầy, xương bả vai ấn vào tôi đau nhói.
Tôi và Neil đồng ý giữ bí mật cho Cố Ly, không đem bệnh tình của nó nói cho bất kỳ ai biết. Có điều với điều kiện trao đổi, tôi bảo Cố Ly đồng ý với tôi một việc, đó là, không được ở trong căn biệt thự trên đường Nam Kinh Tây vắng lặng cô quạnh ấy nữa, tôi hy vọng nó chuyển về căn nhà trước đây của nó, ít nhất mẹ nó có thể ở bên cạnh chăm sóc.
Cố Ly đã đồng ý với tôi. Nó nói cho tôi biết, thực ra cho dù tôi không nói, nó cũng đã chuẩn bị trả lại căn biệt thự này. Tiền thuê căn biệt thự này hằng tháng không phải rẻ, trước khi chưa giải quyết xong khoản thâm hụt lớn ấy, nó cần phải tiết kiệm chi tiêu. Nó thậm chí còn sẵn sàng tâm lý sau này sẽ ăn mặc giản dị như các công nhân.
“Nhưng tớ muốn trước khi trả lại căn biệt thự này, phải để mọi người họp lại lần nữa. Lâm Tiêu, cậu cảm thấy bọn họ có còn đến không?” Nó ngẩng đầu lên trông qua tôi. Từ trong mắt nó, tôi lần đầu tiên đọc được một thứ tâm trạng, thứ tâm trạng này được gọi là “không tự tin”.
“Bọn họ là chỉ ai vậy?” Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì tôi đã đọc hiểu được tâm tư của Cố Ly, nó không thể tầm thường so với bất kỳ ai như thế.
“Tất cả những người đã từng sống trong căn nhà này.” Cố Ly thở dài một hơi, “Bất kể tương lai chúng ta thế nào, sống chết hợp tan hay là chết già không tới thăm nhau, thì chí ít trong quá khứ, chúng ta đã sống với nhau rất vui vẻ, không phải sao?”
“Giản Khê và Vệ Hải đều không còn ở Thượng Hải nữa. Cố Nguyên chắc cũng sẽ không đến.” Tôi ngồi xuống trên chiếc ghế sofa quen thuộc, ánh mắt trông về phía nhà bếp, ở chiếc bàn ăn dài ấy, vô số bí mật đã từng bung ra một cách cuốn hút tựa hoa quỳnh trong đêm sâu, giống như thuốc nổ, có một thứ vẻ đẹp không gì sánh nổi rộ lên trong chớp mắt, chúng tôi vì những bí mật tựa thuốc nổ này mà tranh cãi với nhau không biết bao nhiêu lần, chỉ hận không thể đem đối phương xé thành một cái túi gai rách nát. Tất nhiên cũng có rất nhiều khi nồng ấm, tôi thậm chí còn có thể mơ hồ thấy cảnh Giản Khê đang xới cơm cho tôi, Nam Tương lau đĩa bên bồn rửa bát.
“Thế thì còn có Nam Tương, Cố Hoài, Đường Uyển Như.” Cố Ly nói.
“Còn có Sùng Quang, chị muốn mời anh ấy không?” Neil hỏi Cố Ly, nhưng mắt lại nhìn tôi.
“Tại sao không chứ? Lâm Tiêu yêu anh ta như thế.” Cố Ly nói tỉnh bơ. Tôi biết, nó còn nhớ chuyện tôi ở trong nghĩa trang, sống chết không chịu lấy giúp tóc của Sùng Quang cho nó.
“Thế em và Lâm Tiêu chia nhau đi hẹn họ?” Neil thở dài một hơi, rồi không nói thêm gì nữa.
“Không cần, để chị tự gửi tin nhắn cho họ vậy.” Cố Ly đứng lên, nhìn tôi, rõ ràng là có ý đuổi khéo, “tớ phải đi ngủ đây. Cậu cũng về nhà sớm chút đi.”
“Sùng Quang ra ngoài rồi. Tối nay tớ ở lại đây nhé.” Tôi không dám nhìn vào mắt Cố Ly.
“À, cái đó tùy cậu. Phòng của cậu vẫn đang để đó, chưa ai đụng đến. Chăn gối đều đang trong tủ quần áo, cậu tự lấy mà dùng.” Cố Ly nói xong thì đi thẳng lên lầu.
Dằn vặt suốt cả đêm, cũng đã mệt rũ rồi, tôi chợp mắt trong ánh nắng của ban mai, thoáng chốc đã thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Rèm cửa sổ kéo kín mít, cả căn phòng vẫn tối thui, tôi cũng không biết mấy giờ rồi.
Tôi khoác áo ngủ đi dép lê, bước đến phòng ngủ của Cố Ly. Tôi đẩy cửa ra, khẽ khàng bò lên giường của nó.
Giống như hồi còn ở chung ký túc xá đại học, vô số lần, tôi đã nhẹ nhàng chạy từ phòng mình đến phòng nó, rón ra rón rén chui vào trong chăn, chỉ vì thèm muốn cái cảm giác khoan khoái của nệm giường cao cấp và sự ấm áp của chiếc chăn lông nhung mà nó mua về.
Tôi nằm xuống, nhẹ nhàng kéo một cánh tay đang khoanh lại của Cố Ly qua, rồi kê đầu của mình lên cánh tay nó, thẽ thọt nói với nó: “Xin lỗi nhé.”
Nó chẳng động đậy, cũng chẳng trả lời, nhưng tôi biết nó chưa ngủ.
Mấy giây sau, nó nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, trở người rồi thở dài một hơi trong thinh lặng.
Mùa đông những cây tùng gội tuyết, mùa xuân những con suối kết băng, mùa hạ về trong những cơn mưa cùng tiếng ve huyên náo giữa tàn cây.
Còn mùa thu thì luôn cần mẫn siêng năng đến điểm tô cho thế giới hết lượt này đến lượt khác bằng màu lá rụng, chỗ này tô son, chỗ kia trát hồng, cả thế giới đều hồng hào rực rỡ.
Mỗi năm mỗi tuổi, quang cảnh luôn đi qua rất nhanh.
Màn sương mù của Thượng Hải mỗi lúc một dày, ban ngày mỗi lúc một ngắn, ban mai mỗi lúc một trễ.
Tiếng ve sầu sau cuối của mùa thu, cuối cùng cũng đã trốn sâu vào rừng cây ken dày hun hút.
Cơn oán giận của tôi với Nam Tương và Cố Ly, dường như cũng sâu thêm theo mùa thu, mà dần dần nguội lạnh. Rồi cũng theo đó, lại là niềm nhớ nhung đối với họ. Tôi biết rõ sự oán giận của tôi với Nam Tương chẳng có bất kỳ lý do gì, vốn dĩ đã chẳng có ai quy định nó không được ưu tú hơn tôi, không được sống hạnh phúc, không được thành công trong sự nghiệp. Khi cuối cùng nó đã có cơ hội đứng trên vũ đài rộng lớn nói lời cảm ơn, đáng lẽ tôi phải là người đầu tiên vỗ tay hoan hô, nhưng tôi lại là người đầu tiên phát ra tiếng cười nhạt và phản đối. Còn Cố Nguyên, nếu so với oán giận, thì anh ta càng phải là người nhận được sự đồng tình của mọi người.
Nhưng Cố Ly lại chẳng có thời gian thương hoa tiếc nguyệt như tôi, nó và Neil hai người họ ngày nào cũng vùi đầu trong một núi văn kiện, tra soát và tìm kiếm các loại thông tin hữu dụng và vô dụng, mọi tài khoản cá nhân trước đây của Cố Diên Thịnh đều rất rõ ràng, trong đó chẳng có những ghi chép giao dịch kiểu như liên quan đến khoản tiền lớn đến 70 triệu như vậy, nhưng cũng không loại trừ Cố Diên Thịnh đã đem khoản tiền này chia tách thành rất nhiều khoản giao dịch nhỏ lẻ, có điều nếu như thế, thì việc truy tìm tung tích món tiền ấy càng trở nên rắc rối. Vốn dĩ một cây kim ném vào lòng đại dương, đã rất khó để tìm lại, đằng này lại đem cây kim cắt thành vụn nhỏ, thì càng khó để dò.
Nhưng Cố Ly tin rằng khoản tiền này sẽ không cánh mà bay, nó nhất định đang tồn tại dưới một hình thái nào đó bị mọi người không chú ý đến. Chẳng có ai lại đem 70 triệu ném vào lòng đại dương.
Cố Ly và Neil nghiên cứu đi nghiên cứu lại di chúc của Cố Diên Thịnh để lại, giống như đang đọc một bộ tiểu thuyết trinh thám, mỗi dòng mỗi câu, thậm chí mỗi chữ, họ đều vắt kiệt trí não, giống như đang phá giải một cuốn Mật mã Da Vinci.
Bọn họ loại trừ khả năng ẩn chứa 70 triệu của từng phần di sản một, chẳng hạn chiếc bát gốm hoa men lam mà ông ta để lại cho mẹ Cố Ly, bên trong cũng chẳng thể cất giữ khoản hiện kim 70 triệu, chẳng hạn chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe để lại cho Cố Ly, cũng chỉ có giá trị bốn trăm hai ngươi ngàn đồng mà thôi, cổ phần của công ty rõ ràng minh bạch, không tồn tại điểm nghi vấn nào…
Sau khi họ đã loại trừ từng món từng món một, chỉ còn lại một phần di sản cuối cùng là đáng nghi nhất, đó chính là một lâm trường mà Cố Diên Thịnh đã mua lại trước khi chết, cánh rừng rậm này nằm trong khu lâm nghiệp cấp thành phố ở bãi đông Sùng Minh. Rất nhiều nhà máy bao gồm nhà máy giấy, nhà máy đồ gia dụng, xưởng gia công gỗ, đều có bộ phận quản lý của riêng mình bên trong khu lâm nghiệp cấp quốc gia này. Cố Diên Thịnh đã dùng danh nghĩa cá nhân, mua lại một khoảnh lâm trường nhỏ nằm sát ven biển ở đây, cánh rừng này theo như di chúc, là thuộc về Cố Ly.
Trước khi chưa xảy ra sự việc này, Cố Ly vốn dĩ chưa từng nghĩ phải đi tiếp quản cánh rừng này. Cố Ly vẫn tiếp tục tuyển dụng người giữ rừng mà trước khi chết Cố Diên Thịnh đã tin dùng, tiếp tục canh giữ rừng cây ấy mà thôi.
Trước đề nghị của Neil, tôi và Cố Ly, Neil ba người lại cùng nhau đi một chuyến.
Trước khi chúng tôi đứng ở rừng cây phần lớn là cây khuynh diệp phát triển nhanh ấy, nhìn quanh bốn bề, lại cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Đây là Thượng Hải của năm 2010, không phải châu Âu thời trung cổ, chúng tôi không thể tìm được một hòm báu vật trong đó chứa đầy đồng tiền vàng và đá quý giá trị đến 70 triệu, sau đó còn có một tiên nữ cầm đũa phép thuật xuất hiện nhảy múa cho chúng tôi xem giữa chốn rừng xanh.
“Gỗ của cánh rừng này có thể trị giá 70 triệu sao?” Cố Ly gỡ kính râm xuống, chau mày nhăn mặt nhìn những tán cây đang lắc qua lắc lại trên đầu.
“Đây đều là khuynh diệp tăng trưởng nhanh chuyên dùng làm giấy, 70 triệu? Có được bảy trăm ngàn đã là tốt rồi. Chị cho rằng những cây trồng ở đây đều là huỳnh đàn à?” Neil lật tài liệu khu rừng trong tay ra, rồi không ngừng than thở.
“Vùng đất này ít nhất cũng đáng giá không ít tiền nhỉ? Tuy không nằm ở khu Tĩnh An, nhưng tốt xấu gì cũng là thành phố Thượng Hải mà, nếu có thể đem ra giao dịch ở thị trường bất động sản ấy mà? Nói không chừng sẽ có kẻ thiểu năng nào đó đồng ý mua lại, rồi xây một khu văn phòng hoặc rạp chiếu bóng gì đó ở chốn thâm sơn cùng cốc này thì sao?”
“Cố Ly à, chẳng có ai muốn xây văn phòng ở cái đất này