trên tóc cài một cây trâm mũi nhọn chĩa thẳng về trước còn hình dáng thì kỳ dị, trông như trên đầu nó đang đội cả tòa tháp Oriental Pearl Tower.
Tôi lập cập dịch đến bên Nam Tương, rồi nghiêm túc hỏi: “Tớ nghĩ nó hạ độc vào trứng ốp la, cậu có thấy thế không?”
Nam Tương lắc đầu, mắt mũi lấp liếm: “Không, nó chỉ tiện tay đã có độc sẵn, đổ thêm một miếng trứng ốp la mà thôi…” Nói xong nó ngoái đầu lại, vừa vò mái tóc bung xõa quyến rũ, vừa trưng gương mặt mềm mại bất kể là ba giờ sáng tinh mơ hay bảy giờ chạng vạng tối vẫn quyến rũ mê hoặc của nó, nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu đi tắm rửa súc miệng đi nhé, giờ cậu như mùi của chiếc ba lỗ cotton của Đường Uyển Như sau khi chơi thể thao xong ra ném vào trong hộc bàn suốt một tuần quên đem về hồi năm thứ ba trung học vậy, sự khác biệt duy nhất giữa cậu và cái áo ấy chính là cậu còn chưa mốc.”
“Vừa mới bảnh mắt, nói chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy tên tớ.” Đường Uyển Như vù một tiếng, xuất hiện ghế sofa giống như một linh hồn, chẳng ai thấy rõ động tác của nó, nó đã xuất hiện trong nháy mắt. Nó nằm nghiêng như tư thế của nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập, cắt ngang tôi và Nam Tương, còn mặc một chiếc áo ba lỗ.
“Nam Tương nói tớ có mùi giống áo ba lỗ của cậu.” Tôi nói ra vẻ đau lòng.
Đường Uyển Như gật gật đầu, vuốt ve mái tóc tôi, rồi nhìn lại Nam Tương, lạnh nhạt nói: “Đã nhiều năm như thế, vẫn là Nam Tương biết khen ngợi người ta nhất, chỉ một câu bâng quơ, cũng khiến mọi người ngọt đến tận cuống họng.”
Tôi và Nam Tương đều bật dậy bỏ đi. Yêu quý sinh mạng, rời xa Uyển Như.
Tiếng dao nĩa liếc vào đĩa sành, nghe âm thanh đó luôn dấy lên cảm giác kinh hãi. Mỗi lần nghe thấy đều khiến da đầu tôi trong chớp mắt săn lại, cảm giác giống hệt như tết cái đuôi sam quá chặt, đến mức sắp kéo tôi thành mắt phượng hoàng đỏ vậy. Những âm thanh giống thế còn có tiếng móng tay cạo vào bảng đen, tiếng thìa sắt quẹt vào bát sứ tráng men, tiếng tay ma sát với bong bóng… còn cả tiếng đọc thơ của Đường Uyển Như nữa.
Tôi và Nam Tương ngồi lặng trước mặt Cố Ly. Chúng tôi nhìn Cố Ly mà trong lòng ngổn ngang suy tư, nó an nhàn thản nhiên, ấn đường sáng loáng, đôi mắt rũ xuống, điềm đạm từ bi, trông như Quán Thế âm đang ăn sáng. Bạn có thể tưởng tượng được không, khiến người ta quá kinh hãi ấy chứ: một con chuột tinh ánh mắt sáng rực rỡ ngồi trên đài hoa sen rũ mắt mỉm cười.
Sau khi Cố Ly ăn hết phần ốp la trước mặt, nó lau lau miệng, rồi bắt đầu buổi răn dạy và quở mắng tôi và Nam Tương. Trong suốt thời gian dài đến mười phút, chẳng có bất cứ khoảnh khắc ngừng nghỉ nào, cũng chẳng có bất cứ sai lầm nào, đồng thời ngữ điệu cân bằng ổn định, không có lên xuống. Riêng với Nam Tương, chủ yếu tập trung vào mấy điểm, ví dụ: “Cậu gặp khó khăn sao không đến tìm tớ? Tìm Lâm Tiêu thì được ích gì? Kể từ hồi đại học, nó ngoài sở trường làm hỏng những việc tớ đã lên kế hoạch chu toàn ra, thì cái được duy nhất của nó cũng chỉ là khi gặp gián có thể liên tục la hét với âm lượng cực lớn, đến mức tiếng thét đó có khả năng dọa lui địch thủ. Chỉ trong tình huống không tìm được thuốc diệt muỗi, cậu tìm nó giúp mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Hay như, “Hơn nữa một trợ lý triển lãm ngắn hạn có gì đáng làm? Đừng nói là ngắn hạn, cho dù là trợ lý chính thức, cũng không phải như Lâm Tiêu, ngày nào cũng đeo giày cao gót đi khắp Thượng Hải để tìm cho ra thứ cà phê ‘có thể pha ra màu tím’, hoặc bật nhạc Jazz cho mấy chậu cây Cung Minh trồng nghe. Có việc nào giống việc của người đâu?” Hoặc ví như, “Lẽ nào tớ không phải là một người thân thiết mà lại ôn hòa? (Nam Tương: “…”) Khi cậu tìm kiếm sự giúp đỡ ở tớ, tớ đã từ chối cậu lần nào chưa (Nam Tương: “…”) Trông tớ lẽ nào giống người cố chấp lạnh lùng không hiểu lý lẽ sao? (Nam Tương: “…”) Tớ sao nào…”
Còn khi đến lượt tôi, lại cực kỳ đơn giản mà tập trung, nếu tổng kết bằng một câu thì có thể khái quát: “Lâm Tiêu này, trí tuệ của cậu chỉ có thể dùng để đi nuôi gà thôi.” Tất nhiên, nó luận chứng từ chính diện, phản diện, trắc diện, nói có sách mách có chứng, nêu sự thực, đưa lý lẽ, cuối cùng nói đến mức bản thân tôi cũng rất tán đồng, nhiều lần nhịn không nổi muốn đứng lên tìm chiếc khăn tay hoa nhỏ màu trắng để trùm tóc lại, sau đó bê một bát gạo đi rắc vào trong ổ gà.
Suốt cả quá trình ấy, Đường Uyển Như cứ như một pho tượng Phật, nặng trình trịch không nói chen nửa lời ngồi bên cạnh Cố Ly. Nó vừa bóc quả trứng luộc, vừa cầm trứng chấm vào tương cà rồi ăn, trông rất là… đặc biệt.
Chính trong khoảng thời gian Cố Ly thao thao bất tuyệt đó, tâm trạng của tôi và Nam Tương càng lúc càng tốt lên. Đôi môi lóng lánh tựa máu tươi của nó, bật tới bật lui bô lô ba la, giống như một đóa hoa ăn thịt người không ngừng phun acid rào rào ra ngoài, còn tôi và Nam Tương thì tắm mình trong màn sương acid đó, trông có vẻ vô cùng hạnh phúc, nét mặt như những đóa hướng dương đang ngước lên đón ánh nắng ban mai ấm áp.
Vì bọn tôi đều quá hiểu Cố Ly, khi nó còn muốn sỉ nhục bạn, khi nó còn muốn dùng những lời mắng nhiếc sáng tạo vô cùng vô tận đủ mọi cung bậc để nhả ngọc phun châu lên người bạn, thì có nghĩa trong lòng nó vẫn xem bạn là người thân nhất. Nếu có một ngày, nó bắt đầu khách sáo với bạn, lễ độ quá mức, giống như con búp bê Nhật Bản đã được lập trình sẵn trình tự lễ nghĩa, nhất cử nhất động đều tỏ ra phù hợp mà không thất lễ, thì có nghĩa nó sắp rời khỏi bạn.
Chính lúc tôi và Nam Tương gần như sắp mừng rơi nước mắt vì trút được gánh nặng, thì Cố Nguyên từ trong phòng bước ra, ánh mắt anh ta nhìn về phía chúng tôi tỏa ra một luồng nhiệt mơ hồ, không mấy trong trẻo, mà vô cùng mập mờ và phức tạp, kiểu ánh mắt này giống như đoạn thi luật không hài hòa bất chợt xuất hiện trong trường cảnh tựa như phim chị em tình thâm của chúng tôi, vậy là, Cố Ly đã ngừng lại, quay đầu qua, mỉm cười trông về phía anh ta.
“Ừ, vậy à, dậy sớm ăn sáng. Anh muốn ăn chút không?” Cố Ly nhìn Cố Nguyên, mỉm cười nhã nhặn mà xinh tươi, đôi mắt lấp lánh dưới lớp trang điểm tinh tế của nó, đang phát sáng tựa những hòn bi ve, thứ ánh sáng của sự trống rỗng.
Tim tôi đột nhiên chùng lại.
Những ngày tháng sau đó, cách cư xử đối đãi lịch thiệp dị thường này của Cố Ly và Cố Nguyên, đều diễn ra liên tục. Thực ra hoàn toàn không thể nói là đối đãi, mà nói chính xác hơn, phải là Cố Ly đã đơn phương cách ly Cố Nguyên ra khỏi thế giới của mình, đồng thời ngày qua ngày, đang cố sức đẩy anh ta ra xa hơn.
Tôi và Nam Tương âm thầm chứng kiến tất cả, có nhiều khi, chúng tôi không sao chịu đựng được thêm nữa muốn đưa tay ra cứu vãn, nhưng chúng tôi luôn ghì cương ngựa trước dốc cao, quay đầu trước sóng cả. Mâu thuẫn của chúng tôi với Cố Ly vừa được hóa giải chưa được bao lâu, cho dù phải tự châm lửa đốt mình, cũng phải đợi chúng tôi mặc xong áo chống cháy đã, nếu không với uy lực của Cố Ly, chỉ trong mấy giây tôi và Nam Tương có thể biến thành một đống tro tàn đựng trong lọ sành rồi.
Có điều, tôi và Nam Tương vẫn là người có lương tri, hơn nữa chúng tôi biết trong chuyện này, thực ra Cố Nguyên chẳng làm gì sai. Diệp Truyền Bình có thể vào ra như phòng khách nhà mình, bình thản điềm nhiên ngồi lên chiếc ghế cao nhất trong Hội đồng quản trị của “M.E”, không phải là lỗi của Cố Nguyên. Tôi tin đằng sau vụ việc kỳ dị này, nhất định đang mập mờ âm hồn của Cung Huân. Cho nên, tôi và Nam Tương đều đã ngấm ngầm lo liệu xong, đợi một thời gian nữa, đến lúc hai đứa chúng tôi an toàn rồi, chúng tôi mới xuất ngựa, để làm trung gian cho hai người họ làm lành với nhau. Những chuyện kiểu này, trong những năm tháng của chúng tôi, thật tình đã làm quá nhiều rồi, xe nhẹ chạy đường quen, hay làm khéo tay, làm đến mức hữu xạ tự nhiên hương. Về phương diện này, nói không phải khoe, tôi và Nam Tương là chuyên gia lành nghề. Cũng như hồi đại học, tạo ra cơ hội khiến họ suy yếu, sinh bệnh, thất bại, tắt máy điều hòa hay đẩy vào hồ nước, chiêu thức xưa phong cách cũ, chẳng qua đổi đối tượng thành Cố Nguyên mà thôi.
Sau mấy ngày mưa dầm liên tục, cuối cùng cũng có một thứ bảy rực rỡ nắng vàng.
Vì đang trong kỳ nghỉ hè, nên cả Thượng Hải đều chật ních người, du khách trời nam đất bắc đều nhân cơ hội trường học nghỉ hè, trước khi triển lãm thế giới kết thúc, đưa con cái cùng đến ngắm một vòng phong cảnh Thượng Hải. Cả khu Ngoại than lúc nha lúc nhúc toàn người là người, xem ra chẳng có khác biệt lớn lắm so với ga tàu mùa giáp Tết. Tâm trạng của Cố Ly lúc này cực xấu, thứ mà nó ghét nhất chính là bọn trẻ con: “Tớ thà thấy du khách đem theo thuốc súng hoặc những bình acid đến tham quan Thượng Hải, còn hơn là đem theo lũ con nít đến, bọn chúng gây thù chuốc oán với Thượng Hải quá nhiều rồi!”
Khu Ngoại Than tấc đất tấc vàng, lúc này đã biến thành thiên đường của bách tính, từ số 1 đến số 27 của Ngoại Than đã từng kiêu hùng giữa bốn phương, lúc này lại như nàng công chúa tuyệt trần chốn cung điện lưu lạc vào dân gian bần hàn vậy, bất cứ ai cũng có thể ngắm nhìn. Bạn xem, thế giới này chính là như vậy. Lên voi xuống chó xoay vòng, cọp có hùng mạnh đến đâu cũng có ngày lọt xuống đồng bằng và bị chó đuổi, phượng hoàng có lộng lẫy đến đâu cũng có thể ngã nhào xuống rừng liễu mờ sương khói biến thành chim sẻ tầm thường.
Phía trước nhà hàng Hòa Bình được trang hoàng như mới, một anh chàng canh cửa mặc áo vest cao cấp đang chau mày sụ mặt, vì du khách kéo đến quá đông khiến cả đại sảnh nhà hàng biến thành Carrefour thời hoang tàn, càng gay go hơn là, những du khách này vào chỉ để chụp ảnh kỷ nhiệm, Carrefour tốt xấu gì cũng còn có doanh thu, còn nhà hàng Hòa Bình lúc này, chỉ hận là không thể đóng cửa được, khách vào cần phải quẹt thẻ ngân hàng trước.
Nhưng thành phố này luôn có cách để chưng ra mặt tàn khốc của nó, Roosevelt Club vừa khánh thành ở số 27 Ngoại Than, cái dòng họ từng làm tổng thống Mỹ này, nay đóng hộ khẩu ở đây, trên sân thượng của đỉnh tòa nhà được xem là lớn nhất Ngoại Than, đang giăng một tấm lưới lọc “Phí hội viên mười tám vạn”, cho nên, bạn vẫn có thể ở Ngoại Than trong thời gian đỉnh cao du lịch này, ngồi cô độc một mình trên sân thượng dưới ánh mặt trời rực rỡ, cúi xuống ngắm nhìn dòng sông Hoàng Phố, nhìn các kiểu kiến trúc kỳ lạ như thể ma quái ở phía đối diện đang lấp la lấp lánh, rồi cảm thán sao mà cô đơn đến thế.
Chính trong ngày cuối tuần rực rỡ nắng vàng như vậy, Nam Tương đã quyết định đi sửa mái tóc của mình. Đây có thể nói là thời khắc lịch sử, vì trong ký ức của tôi, kể từ hồi cấp ba, Nam Tương chưa từng đụng đến chiếc phướn gọi hồn đen láy óng ả này của nó. Nếu không phải nó đồng ý với sự sắp xếp của Cố Ly, quyết định vào làm biên tập mỹ thuật trong “M.E”, thì tôi tin trước khi nó tao nhã ngủ trong nấm mồ kia, mái tóc này vẫn sẽ đi theo nó trong từng chiến dịch chinh phục đàn ông.
Vì quyết định này, tôi và Cố Ly cùng Đường Uyển Như, đều cùng nhau vui vẻ tiến lên. Đường Uyển Như thì khỏi nói, bất kể hoạt động nào không vi phạm hiến pháp quốc gia, nó đều “vui vẻ tiến lên”, chúng tôi không cần lo lắng nó sẽ từ chối, thứ chúng tôi lo lắng chỉ là nó có “vui vẻ quá mức” hay không thôi. Nhưng Cố Ly suy nghĩ một hồi rồi cũng “vui vẻ” đồng ý, về điểm này tôi và Nam Tương lại càng bất ngờ. Nhưng trong lòng tôi b