ng tiếng động liền cách xa tên đó, chỉ sợ sẽ bị lây bệnh điên. (Sax! Lây bệnh điên ư!!!!!!!!)
Thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng lại có một chiếc lá khô nhẹ bay vào, dụ dỗ một con tiểu thiên ngưu* xinh đẹp ngày hôm qua không cẩn thận bay vào, nó có râu rất dài, vỏ ngoài xanh đen sáng bóng, quả thật khiến cho người ta nhìn thấy liền yêu thích không muốn buông tay....Đương nhiên điều này chỉ đúng đối với Kỳ Nhi mà thôi, các cô nương bình thường nhìn thấy những con côn trùng như vậy hét chói tai còn không kịp sao còn dám động một cái chứ! Cho nên hiện tại Kỳ Nhi đang chêu trọc nó đến vô cùng vui vẻ, dáng vẻ thật sự rất quái dị.
* Thiên Ngưu hay còn gọi là bọ cánh cứng là một loại côn trùng có râu rất dài thường vượt quá chiều dài của cơ thể, có khoảng 20.000 loài trên khắp thế giới. Là một loại côn trùng gây hại.
Chỉ thấy nó giống như không chịu nổi sự quấy rầy của Kỳ Nhi tiểu thư, đột nhiên vỗ cánh, dùng sức bay về phía song sắt sau đó liền ôm chặt lấy, động tác này khiến nàng vui vẻ cười lớn, đứng dậy đi về phía tiểu thiên ngưu, lắc lắc cỏ khô trong tay, khó có được một bạn nhỏ để chơi đùa như vậy, nàng không muốn dễ dàng buông tha cho con tiểu thiên ngưu kia khi đã xông lầm vào cấm địa....
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng đã mệt mỏi mà con thiên ngưu kia cũng dang hết cánh ra nằm như chết cứng trên mặt đất, vốn chân đang cường tráng, bóng loáng giờ chỉ có thể hơi rung rung chứng tỏ vẫn còn hơi thở chưa bị Kỳ Nhi đùa chết. Kỳ Nhi thấy nó đã cố hết sức vui đùa cùng mình cả một buổi sáng liền nhặt nó lên, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ nhỏ trên cao, hơi vận khí, hai chân liền rời khỏi mặt đất bay lên đem nó bình an đưa ra bên ngoài cửa sổ, thấy nó vội vàng bay đi, khóe miệng hơi nhếch lên, chợt nghĩ đến không biết nhóm côn trùng mà nàng nuôi có lớn lên chút nào không? Đã mấy ngày rồi chưa trở về Ngọc Trúc Hiên, nàng rốt cuộc bị nhốt bao ngày rồi? Bốn ngày? Năm ngày? Cái tên Mạc Tịch Thiên đáng ghét ấy cũng không có đến thăm nàng một lần, xem ra là hắn không định thả người, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cho dù muốn chém đầu cũng nên thông báo cho nàng một tiếng chứ, nàng không kiên nhẫn suy nghĩ.
Lẽ ra, Giang Ngư nhận được tin thì cũng nên báo lại chứ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hắn, hiệu suất làm việc đúng là càng ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy còn có thể chống đỡ được ‘Thủy Ngân’ sao? Hắn đến đây nhất định phải nói với hắn mới
được! Nàng dùng gót chân đá vào phiến đá để trút giận, nàng càng ngày càng mất kiên nhẫn, nóng lòng muốn vạch trần bí mật của ‘Huyết Ảnh’, đồng thời cũng ‘hỏi thăm’ tên Mạc Tịch Thiên kia, nhẫn tâm bắt giam nàng nhiều ngày như thế cũng không có đến nhìn nàng một cái, mặc kệ nàng sống hay chết! Nàng càng dùng sức đá một cái vào phiến đá, vươn tay chụp lấy một chiếc lá khô xé nát ra để trút giận!
“Hừ! Từ nay về sau ta và ngươi xem như đối nghịch!” Đồng thời trong danh sách tuyển phu của nàng cũng sẽ không còn ba chữ ‘Mạc Tịch Thiên’ nữa. Nàng căm giận nghĩ.
“Chậc chậc! Thật khủng bố, ai xui xẻo lại đi đối nghịch với muội thế? Ta chia buồn với hắn nha.” Một bóng người chậm rãi đi vào, đắc ý cười nói.
“Giang Ngư! Huynh cuối cùng cũng đã đến, ta còn tưởng rằng huynh chết trên đường đi rồi chứ!” Kỳ Nhi vui mừng nhìn hắn sau lại không vui nói. (Muội độc miệng quá đó!)
Chỉ thấy hắn vẫn dùng bộ dạng gã sai vặt như lần trước, chỉ có điều lần này rất biết ý mà tháo mặt nạ ra, có chút phóng khoáng lộ vẻ bất cần. Nghe thấy lời lẽ khiêu khích của Kỳ Nhi cũng chỉ cười cười, sau đó giả vờ oán hận nói: “Này! Đại tiểu thư. Muội cho rằng Hồn Thiên Bảo có thể ra vào tự do hay sao? Ta phải hao tổn tâm trí, liều mạng tới cứu muội đó! Sao muội có thể nguyền rủa ta chết sớm chứ? Sớm biết sẽ được báo đáp như vậy, ta liền dứt khoát ở lại chỗ của Mộng Nhi nghe nàng dịu dàng, ôn nhu nói chuyện không phải sẽ thoải mái hớn sao?” Hắn cười, đối với cách nói chuyện như vậy của nàng đã sớm quen rồi, hiền dịu mới không phải là Kỳ Nhi mà hắn quen biết.
“Huynh còn dám nhắc đến Mộng Nhi của huynh sao? Nếu không phải do huynh làm trái với lời thề coi trọng cô nương đó thì ta hôm nay phải ở đây sao?” Nói đến chuyện này đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hết giận dỗi.
“Chuyện này có liên quan đến ta với nàng ấy sao?” Hắn nhàn nhạt nói, lấy ra chìa khóa mở khóa sắt, kéo xích đẩy ra cửa sắt, cười nói: “Có thể ra ngoài rồi.”
“Hừ! Đương nhiên có liên quan đến các ngươi!” Nàng hất đầu nói.
“A? Như thế nào?” Hắn có chút ngạc nhiên, nàng ở lại Hồn Thiên Bảo lại có liên quan đến hắn cùng Mộng Nhi?
Nàng ra khỏi phòng giam, nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của hắn lạnh lùng cười, sau đó dùng ngón tay ra sức chỉ chỉ vào ngực hắn, gằn từng chữ: “Ta, không, tố, cáo, huynh!”
Không quan tâm đến phản ứng của hắn, ngẩng cao đầu, ung dung bước lên bậc thang trong đại lao. Dù sao cũng không thể nói cho hắn biết nàng vì truy phu mà đến nha! Tới tận hôm nay phu cũng không truy được lại còn bị bắt giam trong đại lao dưới lòng đất, thật sự là quá mất mặt đi.
“Này, chờ một chút, đừng đi nhanh như vậy chứ, muội muốn đi ra ngoài bố cáo thiên hạ là mình vượt ngục à?”
Kỳ Nhi nghe vậy, mặt liền biến sắc, không cam tâm quay lại trở về bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm hắn.
“Được rồi, đừng có trợn mắt nữa, còn tiếp tục trợn nữa cẩn thận không lọt tròng đấy, xem ra không cần ta ra tay cũng sẽ không có ai nhận ra đại mỹ nữ - Kỳ Nhi tiểu thư nha.” Hắn thừa dịp nhéo nhẹ một cái lên gò má trắng nõn của nàng, cười nói, Kỳ Nhi cũng không chịu yếu thế, vung tay hướng về phía bắp đùi của hắn dùng sức véo một cái—tiếng kêu thảm thiết liền vang lên. “Oái, oái—gãy xương rồi, nhẹ một chút—”
“Hừ! Đừng nói nhảm nữa, còn không mau hành động.” Nàng buông tay, chống eo nói.
Hắn không thể làm gì hơn là xoa bóp bắp đùi đau nhức, chắc chắn là bầm tím rồi! Nhanh chóng lấy ra vài cái bình, lọ linh tinh, hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Nhi bắt đầu động tay.
Không đến một lúc, vốn là dung nhan xinh đẹp dưới bàn tay khéo léo của Giang Ngư liền biến thành một khuôn mặt khác, là một khuôn mặt bình thường gặp một lần quên ngay. Hắn lấy ra một tấm gương nhỏ cho nàng quan sát diện mạo của bản thân, Kỳ Nhi cực kỳ hài lòng gật đầu một cái. “Ừm, kỹ thuật của huynh càng ngày càng siêu nha.”
“Đây, thay bộ quần áo này đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Hắn đưa cho nàng một bộ quần áo của gã sai vặt, cất những bình thuốc dịch dung đi, thúc dục.
“Xoay người lại, đếm đến 20.” Nàng nhận lấy y phục, ra lệnh.
“Cho xin đi, cũng không phải chưa từng thấy qua muội thay y phục, sao phải phiền phức như thế chứ?”
“Xoay—người—lại!” Nàng kiên nhẫn nói.
Không làm gì được, hắn nghe lời xoay người lại, miệng vẫn không ngừng oán giận: “Muội tới đây ở một thời gian rồi mà tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào, nhưng lại học được không ít phép tắc a....”
“Hắc! Bổn cô nương còn muốn xuất giá đó, huynh lại tự động buông tha một mỹ nữ như ta, ta không buôn bán lỗ vốn đâu, sao lại để cho huynh chiếm tiện nghi chứ! Huynh muốn nhìn thì đi nhìn Mộng Nhi của huynh ấy.” Nàng ở phía sau hắn, vừa nhanh chóng thay y phục vừa nói chuyện với hắn.
“Ừ, nói cũng đúng, dù sao muội cũng không có cái gì tốt để nhìn, đã nhìn nhiều năm như thế cũng không khơi dậy được hứng thú của ta, vẫn là Mộng Nhi tốt hơn....” Hai tay hắn khoanh trước ngực, gật gù tỏ vẻ đồng ý. Bỗng nhiên một bên tai bị Kỳ Nhi ở phía sau nhấc lên, đau đến chảy nước mắt. Sao nàng thay y phục nhanh vậy?
“Huynh nói ta không có gì tốt để nhìn ý muốn nói dáng người của ta không đẹp phải không?”
Dưới giọng điệu nguy hiểm của Kỳ Nhi hắn sao dám nói đúng, không thể làm gì khác hơn là chịu đau, cười nói: “Muội hiểu lầm rồi, muội là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, dáng người tuyệt đối là hoàn mỹ, trên cả hoàn mỹ, trên cả hoàn mỹ.....”
Nàng buông tai hắn ra, vừa buồn cười vừa tà ác nói: “Quên đi, chút chuyện nhỏ đó ta cũng không có so đo với huynh....”
Hắn nhăn mặt vuốt bên tai đã mất đi cảm giác, cười khổ nói: “Đa tạ.”
“Không cần cám ơn.” Nàng phất tay một cái, lại nói: “Hôm nào đó nếu ta gặp được Mộng Nhi của huynh, ta sẽ nhớ nói cho nàng biết, huynh đã từng khen dáng người tuyệt mỹ của ta.” Nàng xoay một vòng, giả vờ như rất hài lòng với dáng người của mình.
“Trời ạ, muội muốn hại chết ta à.” Hắn ai oán kêu to. Hắn luôn tin khi nữ nhân ghen là rất đáng sợ. Nếu như Kỳ Nhi thật sự nói những lời đó với Mộng Nhi thì cuộc sống sau này của hắn chắc chắn sẽ không dễ chịu rồi.
Kỳ Nhi nghe thấy hắn kêu lớn như vậy, nhảy dựng lên, vội vàng che đi miệng rộng của hắn, khẩn trương nhìn quanh đại lao một cái, thấp giọng trách mắng: “Đừng có kêu to như vậy chứ, huynh muốn cho người khác biết huynh ở đây sao?”
“Vậy muội.....” Hắn ủy khuất nhìn nàng, ý nói nếu ngươi không buông tha ta, ta sẽ khiến cho đại gia không sống tốt được.
“Đùa với huynh thôi!” Nàng buồn cười nói, nàng phát hiện chỉ cần có chuyện liên quan đến Mộng Nhi, muốn khống chế Giang Ngư thật sự là quá đơn giản.
“Đi thôi, ta cũng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.”
Vì thế, hai người nghênh ngang ra khỏi đại lao, thị vệ trông coi đại lao đã sớm bị Giang Ngư đánh ngất ở bên ngoài cửa, hai người hợp lực khiêng những thị vệ bị hôn mê kia vào trong phòng giam, xem ra phải chờ đến khi thay ca thì mới phát hiện được, đến lúc đó, hắn và Kỳ Nhi đã không còn thấy bóng dáng, không biết đang ung dung tự tại ở đâu nữa! Người của Hồn Thiên Bảo nếu muốn tìm được bọn họ, vậy phải mất khá lâu đấy!
Ở trong phòng nghị sự, các quản sự cấp cao ở khắp nơi đều đến đông đủ, có bảy đại quản sự ở phương Bắc, ba vị quản sự ở phương Nam cùng với Mạc Tịch Thiên.
Không khí nghiêm túc trong đại sảnh khiến cho người ta gần như là hít thở không thông.
Không có biện pháp, đề tài thảo luận lần này làm cho người ta đau đầu nhức óc - là bàn về tổ chức sát thủ ‘Huyết Ảnh’.
Không ai biết nó đến từ đâu, mục đích cùng mục tiêu lần này của chúng sao lại hướng về Hồn Thiên Bảo, trước mắt Hồn Thiên Bảo đã có ba phân đà bị ‘Huyết Ảnh’ tập kích, thương vong rất nhiều. Khiến cho các huynh đệ bên trong bảo vừa đau lòng vừa căm giận, hận không thể đem ‘Huyết Ảnh’ nghiền xương thành tro bụi, vì những huynh đệ của mình báo thù rửa hận! Chẳng qua là cho tới bây giờ, tuy đã phái hết tinh anh nhưng vẫn không thể tra được tung tích hang ổ của kẻ địch, sao không khiến người ta tức giận được chứ.
“Bảo chủ, tiểu nha đầu bị giam ở đại lao kia, thật sự là gian tế do ‘Huyết Ảnh’ phái tới sao?” Bá Thiên là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn hỏi ra miệng, cũng là nghi vấn của các vị quản sự khác.
Bá Thiên hắn mặc dù chưa được gặp vị tiểu cô nương Kỳ Nhi kia nhưng hắn cũng không mấy tin tưởng vào lời đồn trong bảo, bảo chủ phu nhân tương lai sao? Còn không phải là bị giam vào đại lao! Hắn bĩu môi khinh thường, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi sao có bản lĩnh mị nhân chứ? Để cho đại gia khi nhắc đến nàng đều là một bộ dạng nơm nớp lo sợ chứ?
Tất cả mọi người ở đây đều chọn cách thông minh là duy trì trầm lặng.
Mạc Tịch Thiên nhìn lướt qua mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt liền dừng lại trên người Bá Thiên, nhàn nhạt nói: “Chưa