, anh đã dọn qua ở chung luôn rồi. Cô không chịu về, vậy anh chỉ còn cách qua thường xuyên, dù sao mặt mũi gì đó đã bị mài mòn hết từ lâu. Anh là đàn ông, nhượng bộ là trách nhiệm của anh.
Mẹ Hạ vui mừng nói, “Được!”
Đứa nhỏ này, chẳng những đẹp trai, còn rất khoan dung!
Hạ Mộng Lộ xoa đầu Lạc Đào Đào, nhếch môi cười, thầm nghĩ, chờ sinh con xong, cô sẽ dọn về.
Hai tháng sau.... ......
“A a a a a.... .... Đau quá.... ...!”
Ngoài phòng phẫu thuật, chừng mười người đang chờ đợi trong trong lắng.
Hạ Mộng Lộ nắm thật chặt tay Hạ Nguyệt Đình. Lúc cô sinh Đào Đào và Khanh Khanh cũng không la ghê tới mức này! May mắn mấy tháng nay Lam Băng được Lăng Phong chăm sóc tỉ mỉ đã không quá yếu như trước.
“Chị, sinh con thật đáng sợ!” Hạ Nguyệt Đình cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cô quyết định về sau phải sinh mổ, có sẹo còn hơn đau đến chết do sinh thường.
Kỷ Lăng Phong đi tới đi lui trước phòng phẫu thuật, thấy Thái Bảo Nhi ngồi trên ghế thẫn thờ, bèn lại gần hỏi, “Em sao vậy?”
Thái Bảo Nhi lắc đầu, “Không có gì!”
Cô cũng từng mang thai, đáng tiếc.... ..... Không biết ba mươi hai còn có thể sinh không? Dù đau, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng. Cô thật sự muốn có một đứa con. Một người phụ nữ mà không sinh con thì được coi là phụ nữ sao? Giờ tuổi càng lớn, cô càng muốn làm mẹ.
Kỷ Lăng Phong nhìn thấy dở khóc dở cười, nhưng không nói gì. Xem ra lần đó anh chưa đủ cố gắng nên bụng cô mới không có chút biến đổi nào. Về sau anh phải học tập Lạc Vân Hải nhiều hơn mới được.
Từ sau lần nói chuyện kia, anh đã suy nghĩ rất kỹ, cũng tìm rất nhiều sách nói về vấn đề này. Đàn ông không nhất định cứ ít tiền hơn vợ là đại biểu yếu đuối. Dù vợ có mạnh mẽ tới cỡ nào, phụ nữ vẫn là phụ nữ, vẫn cần được che chở. Nhờ đó các loại áp lực đã biến mất tiêu, mỗi ngày anh đều tràn đầy sức sống, mong chờ tới ngày hẹn với Thái Bảo Nhi.
Kỷ Lăng Phong muốn kết hôn với Thái Bảo Nhi, ai cũng không ngăn được!
“A Hải, rốt cuộc Khâu Nguyên Phượng có tới hay không? Dù thế nào đó cũng là con của cậu ta!” Hạ Mộng Lộ buông tay Hạ Nguyệt Đình ra nhìn Lạc Vân Hải hỏi. Nếu không do mọi người đều nhận ra Lam Băng vẫn không quên được người đàn ông kia, có chết cô cũng không cầu Khâu Nguyên Phượng tới!
Lạc Vân Hải phiền muộn nói, “Đã kêu A Hoàng đi gọi rồi!”
Dù sao cũng là con của Nguyên Phượng, là anh em, tất nhiên anh hi vọng, đứa bé có thể ra đời một cách bình an.
Nhạc Tử Tuyền bất đắc dĩ nhìn về phòng phẫu thuật. Không ngờ qua bảy lần bị Nguyên Phượng làm sảy thai, Lam Băng vẫn có thể mang thai và sinh con. Nếu Lam Băng không còn thù hận thì tốt biết bao? Hai người này, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nhau đây?
Ở cổng bệnh viện, Đông Phương Hoàng kéo Khâu Nguyên Phượng như đang kéo một con trâu, “Cậu nhanh lên! Đợi cậu ấy sinh xong cậu mới tới thì trễ rồi!”
“Trễ thì trễ, có liên quan gì?” Tuy nói vậy, nhưng nếu anh không muốn đi, ai ép được?
Giờ Đông Phương Hoàng đã tin câu nói của Khâu Nguyên Phượng ngày đó. Coi như cô sai, hai người này không có khả năng! Tối đa nhờ có con nên mới bớt căng thôi!
“A a a a!” Tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tục không ngừng.
Hạ Mộng Lộ vừa định đi nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, thì thấy cuối hành lang có một người đang đứng. “Khâu Nguyên Phượng tới!” Cô nhỏ giọng nói với mọi người.
Cả tập thể quay đầu nhìn.
Khâu Nguyên Phượng thọt tay vào túi quần, thản nhiên tiến vào, nhìn về phía phòng phẫu thuật, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, anh đưa tay sờ sờ mũi một cái, xoay người nói, “Nhìn xong rồi, tôi về đây.......”
“Oe oe oe!”
Rốt cuộc, tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại, theo sau đó là tiếng khóc của trẻ con, như pháp lệnh khiến Khâu Nguyên Phượng phải dừng bước.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ ôm đứa bé cười nói với mọi người, “Là một bé gái rất dễ thương, nhưng vì mẹ không quá khỏe mạnh, nên bé rất yếu. Dĩ nhiên, chăm sóc kỹ sẽ tốt hơn, chỉ là.... ...”
“Chỉ là cái gì?” Khâu Nguyên Phượng kích động xoay người, bắt lấy bả vai bác sĩ hỏi.
“Chỉ là khả năng miễn dịch kém hơn những đứa bé khác, rất dễ bị cảm hay bệnh về đường hô hấp. Còn nữa, có lẽ mắt bé sẽ không thấy được, tôi chỉ nói là có lẽ, dù sao bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khẳng định.......”
Hạ Mộng Lộ ngơ người, “Mới ra đời đã biết được bị mù? Bác sĩ, ông đừng làm tôi sợ!”
Bác sĩ, nuốt nước miếng, gật đầu một cái, “Tôi hiểu tâm tình của mọi người, nhưng...... Quả thật....... Cô bé không có phản ứng với ánh sáng. Một tháng sau, nếu bé vẫn không có chút phản ứng nào với ánh sáng, vậy thì có thể chắc chắc trăm phần trăm.”
Khâu Nguyên Phượng rốt cuộc mím môi thả bác sĩ ra, chảy nước mắt nói, “Là giác mạc hay là.......”
“Việc này còn phải kiểm tra kỹ hơn. Giờ người mẹ quá yếu, nếu muốn có sữa, phải chăm sóc mẹ thật tốt, tăng thêm nhiều dinh dưỡng!” Lần đầu tiên ông thấy có phụ nữ mang thai mà sức khỏe lại yếu đến vậy.
Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng được đẩy ra ngoài. Cô nhìn anh chăm chú. Anh bèn cười với cô một cái.
Lam Băng nhắm mắt lại. Giờ cô không còn hơi sức để nghĩ gì khác, chỉ muốn được ngủ. Cô chưa bao giờ yếu tới mức này, lúc này, ai muốn giết cô, cô cũng không có khả năng chống trả.
Sáng hôm sau, Lam Băng mới tỉnh, sau khi biết đứa nhỏ có thể sẽ bị mù, cô cũng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà. Giờ phút này, những hình ảnh ngày xưa cứ như một cuộn phim hiện rõ từng cảnh trong đầu cô. Trước cổng trường, trong rừng cây, ở sân đá banh, khắp nơi đều là bóng dáng của cô và Khâu Nguyên Phượng. Anh giống như một cục mè xửng, luôn bám dính lấy cô, chọc cô cười, giới thiệu cô với bạn bè của anh, còn tự hào nói, ‘Đây là bạn gái của tôi, Lam Băng!’
Sau nữa, chính là hơn sáu năm bị hành hạ không muốn nhớ lại. Bảy sinh mệnh đã chết dưới nắm đấm của anh. Nhưng rốt cuộc cô vẫn sinh ra một đứa.
“Dù nó có thế nào, cũng là con gái của chúng ta, tôi sẽ phụ trách!”
Khâu Nguyên Phượng vào phòng, ngồi cạnh đầu giường. Đây là lần đầu tiên sau hơn sáu năm, hai người ngồi đối diện nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy.
Lam Băng cười nói, “Chúng ta kết hôn đi!”
Khâu Nguyên Phượng thản nhiên gật đầu, “Được!”
Vì đứa bé, bọn họ nên kết hôn.
Ai cũng không cần nói xin lỗi. Cứ thuận theo tự nhiên là được, chịu đựng chịu đựng rồi cũng tới bảy tám mươi tuổi. Nhìn đứa nhỏ lớn lên, che chở nó, cho nó ánh mặt trời ấm áp nhất. Dù nó không nhìn thấy cũng không sao, bọn họ sẽ khiến nó nghĩ nó là một đứa bé bình thường, nếu như giác mạc có vấn đề, vậy bọn liền mỗi người cho nó một con mắt.
Ngoài cửa, Hạ Mộng Lộ trộm nhìn qua khe cửa, không phải cô cố ý nghe lén, chỉ vì vô tình nghe thấy hai chữ kết hôn, nên mới dừng lại. Thật ra bọn họ có thể rất hạnh phúc, chỉ cần nói ra một tiếng xin lỗi. Hai người bị ngăn cách bởi một ranh giới mỏng manh nhưng không ai chịu vượt qua nó mà nắm tay đối phương.
Chỉ một câu xin lỗi đơn giản, nhưng Khâu Nguyên Phượng lại không thể quên các anh em sém bị hại chết, Lam Băng lại không thể quên hơn sáu năm bị hành hạ.
Trước kia Hạ Mộng Lộ luôn cảm thấy hành hạ về thể xác là đau khổ nhất, nhưng giờ cô phát hiện nỗi khổ lớn nhất chính là sự hành hạ về mặt tinh thần. Hai người yêu nhau lại giày vò nhau cả đời, bác Bách và bác Lăng cũng vậy.
Lạc Vân Hải, chúng ta mãi mãi đừng có ngày đó!
“Đứa nhỏ đâu? Ở đâu? Cháu nội tôi đâu?”
Hạ Mộng Lộ nghe tiếng Toa Toa, vội vàng xoay người đỡ bà, “Dì Toa Toa, dì đừng gấp! Hãy nghe con nói, đứa bé giờ rất yếu, đang ở lồng giữ ấm, không thể ra ngoài!”
“À!” Toa Toa gật đầu như giã tỏi, cười tươi như hoa, “Vậy con dâu dì đâu?” Thấy Hạ Mộng Lộ nhìn về phía phòng bệnh, Toa Toa bèn xông vào, “Nguyên Phượng, con trai ngoan, rốt cuộc con cũng chịu sinh cho mẹ một đứa, mẹ rất vui!” Hạ Mộng Lộ chưa kịp ngăn thì người đã đi vào.
Lam Băng thản nhiên nhìn Toa Toa, vẫn không chút phản ứng.
Khâu Nguyên Phương gượng cười kéo Toa Toa ngồi xuống ghế, “Mẹ, không sai! Con sắp kết hôn, mẹ cũng có cháu gái! Cô ấy là Lam Băng, con dâu tương lai của mẹ! Lam Băng, chào mẹ đi!”
“Mẹ!” Lam Băng cũng cười.
Khâu Hạo Vũ bước vào, hết nhìn người này lại nhìn người kia. Kết hôn? “Lam Băng, sức khỏe mẹ Nguyên Phượng không tốt lắm, nên bác sẽ nhờ dì Ma Tử chăm sóc con....... Con thật.... ... Muốn kết hôn?” Mặc kệ trước kia có ân oán gì, ông đều không quan tâm, chỉ cần bọn chúng thật lòng yêu nhau là được.
“Dạ!” Lam Băng cười cười nói.
Vì con gái, cô không thể không kết hôn. Cô không có khả năng chăm sóc đứa bé thật tốt, nếu đã tiếp nhận tiền bạc của Khâu Nguyên Phượng, vậy mắc gì không kết hôn, dù sao với cô, kết hôn hay không đều giống nhau. Không hạnh phúc thì giả bộ hạnh phúc, chỉ cần con gái cô có thể sống vui vẻ, chịu chút uất ức có gì ghê gớm đâu?
“Cậu ta có bắt nạt Lam Băng không? Có nhận sai không?”
“Lam Băng có cảm động đến phát khóc không? Bác sĩ nói cô ấy không thể khóc, sẽ ảnh hưởng xấu tới đôi mắt!”
Hạ Mộng Lộ thẫn thờ nhìn mọi người, hồi lâu mới cười khổ nói, “Hai người họ muốn kết hôn. Không ai nói xin lỗi hết, một người nói kết hôn đi, một người nói được, vậy là xong! Bọn họ lại đi con đường của bác Bạch và bác Lăng!” Nói xong, cô cúi đầu rời khỏi bệnh viện, có lẽ lòng họ không đau, vì họ đã đánh mất trái tim mình rồi. Chỉ có người ngoài thấy khổ sở thay thôi.
Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng mình. Con ngoan, con hạnh phúc lắm đó!
Thái Bảo Nhi, Hạ Nguyệt Đình và Đông Phương Hoàng đều thở dài. Đây là chính là cái gọi là, số mệnh không thể nghịch chuyển sao? Thôi, khúc mắc này, các cô không có khả năng cởi bỏ, cứ tuân theo tự nhiên đi.
Thái Bảo Nhi đi tới cổng bệnh viện, ngắm hoàng hôn cuối ngày, nghe thấy tiếng bước chân, cô cười nói, “Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ kỹ rồi, nói thế nào em cũng là chủ tịch tương lai của tập đoàn Thái Thị, vừa xinh đẹp, hiền thục lại có tiền! Tốt như vậy sao tôi có thể buông tha?” Kỷ Lăng Phong làm bộ, ‘tôi không phải kẻ ngu’, chọc Thái Bảo Nhi.
“Ôi!” Kỷ Lăng Phong đau đớn khom lưng, nói, “Được rồi, được rồi! Anh em yêu! Anh muốn kết hôn với em! Dù em bao nhiêu tuổi, chỉ cần em là Thái Bảo Nhi, tám mươi tuổi anh cũng thích, nghèo rớt mồng tơi anh cũng thích, giàu đến chảy mỡ anh cũng thích, biến thành quái vật anh cũng thích! Vậy được chưa?”
“Vậy còn được! Kỷ Lăng Phong, tới nhà gặp cha mẹ em được chứ?” Thái Bảo Nhi ôm lấy eo Kỷ Lăng Phong.
Ông chồng nhỏ của cô, ha ha, chồng nhỏ!
Kỷ Lăng Phong ngu người, “Họ....... Họ sẽ đồng ý sao? Cha mẹ em thích gì? Anh phải đi mua quà tặng!”
Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, “Mẹ em không có sở thích gì đặc biệt, chỉ cần anh yêu em thật lòng, mẹ sẽ đồng ý. Về phần cha, cha rất thích tranh của thầy Mạc, cho nên cũng rất thích anh!”
“Ha ha, cha em cũng thích vẽ?”
“Đúng vậy, chỉ cần về sau anh vẽ tốt, cha nhất định sẽ tiếp nhận anh!”
Kỷ Lăng Phong nhún vai, “Ok, ngày mai sẽ theo em về nhà! Bảo Nhi, nhà em không bắt anh phải ở rể chứ?”