một người đàn ông tốt gả đi! Cô cũng không nhỏ, còn không kết hôn, đàn ông tốt sẽ bị người khác chiếm hết! Chúc cô hạnh phúc!”
“Hu hu hu hu!” Thái Bảo Nhi thấy Kỷ Lăng Phong đã đi, nên cho phép mình khóc lớn, đem tất cả những đau khổ không thể nói hóa thành nước mắt.
Kỷ Lăng Phong ngồi trước cửa phòng Thái Bảo Nhi, nghe thấy tiếng khóc đau khổ của cô, cảm giác trái tim như bị người ta hung hăng dậm dưới chân. Cho đến khi hết nghe thấy tiếng khóc, anh mới đứng dậy, nhìn hai bức tranh trong tay một lát rồi nhẹ nhàng đặt ngay cửa, thọt hai tay vào túi quần, đi ra thang máy.
Anh thật sự khó có thể tiếp nhận sự thật như sấm sét giữa trời quang này. Lạc Vân Hải từng nói, thích phụ nữ lớn hơn năm tuổi đồng nghĩa với bệnh yêu mẹ nghiêm trọng. Anh không có bệnh yêu mẹ!
Thái Bảo Nhi, có lẽ trò chơi này không có thắng thua, em yêu tôi, tôi cũng yêu em. Nhưng không phải những người yêu nhau đều có thể đến với nhau. Điều này tôi tin em rõ hơn tôi nhiều. Cám ơn em đã để mắt đến kẻ nghèo như tôi, có phải tôi nên cảm thấy tự hào vì điều đó?
Con gái một của tập đoàn Thái Thị, lại yêu anh, thật có cảm giác thỏa mãn, ha ha.
Kỷ Lăng Phong thấy thùng rác kia như đang cười nhạo anh, bèn tức giận đạp nó một cái. Thật muốn điên rồi!
Quên đi! Phải quên đi! Từ nay về sau sống một cuộc sống bình thường, không còn yêu hận gì nữa! Kỷ Lăng Phong, mày phải trưởng thành lên, không thể luôn là một đứa con nít. Đàn ông có lệ nhưng không dễ rơi, khóc cái gì mà khóc? So với Lạc Vân Hải, mày đúng là không bằng một góc của người ta!
Bệnh yêu mẹ, ha ha, anh có bệnh yêu mẹ, thật tức cười!
Lạc Vân Hải, tôi nguyền rủa anh kiếp sau sẽ cưới một bà cụ!
“Không được! Trừ khi anh đi với tôi tới cục Dân Chính ly hôn!” Cô đã nói rồi mà, chuyện như vậy làm sao đàn ông thắng phụ nữ được! Mới ba ngày thôi đã thấy Lạc Vân Hải đuối rồi, mặc dù cô cũng sắp không chịu nổi.
Lạc Vân Hải bất đắc dĩ nhìn Hạ Mộng Lộ, lật người tiếp tục chiến đầu hăng hái, khóe môi nở nụ cười tà ác, thật giống như đã được gãi đúng chỗ ngứa.
Buồn cười là cô gái này còn tưởng đang nắm chắc phần thắng!
Hai người trừ một ngày ba bữa cơm, cơ hồ chỉ ở trên giường.
Ngày thứ tư, Hạ Mộng Lộ đã mệt giống cá khô, nằm lỳ trên giường không nhúc nhích. Lạc Vân Hải cũng lộ vẻ nửa chết nửa sống. Nhưng cô đã tổng kết được một kinh nghiệm xương máu, chỉ cần cô vừa nói tới hai chữ ‘ly hôn’, chỉ nháy mắt anh đã lên tinh thần, giống như hai chữ đó chính là thuốc thúc tình của anh, khiến giờ cô không dám nói gì hết.
Lạc Vân Hải, đến tột cùng anh là thật không được hay giả? Chẳng lẽ vẻ ngoài mệt mỏi chỉ là giả bộ?
Eo cô sắp đứt rồi! Nhưng đã chiến đấu cho tới giờ phút này, còn ba ngày nữa, cô không thể nhận thua! “Anh còn được không?”
“Nghỉ ngơi một chút sẽ được!” Lạc Vân Hải cười cười, đứng dậy hút thuốc lá.
Hừ, dám so với anh, không biệt tự lượng sức! Không ngừng cầy cấy bốn ngày liên tục, chắc có thai được rồi chứ?
“Đừng có mơ!” Hạ Mộng Lộ ngồi dậy, rút điếu thuốc trong miệng Lạc Vân Hải ra, ném vào gạt tàn, khuyên “Lạc Vân Hải, không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Có đáng để anh cố sống cố chết vậy không? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt! Tôi và anh cũng không phải mỗi người một ngả, tôi vẫn ở đây, nếu anh có bản lĩnh, hãy theo đuổi tôi một lần nữa, cần gì phải liều mạng? Anh cứ nhận thua đi!”
Hạ Mộng Lộ vừa nói xong, bỗng phát hiện Lạc Vân Hải lại tiến vào trạng thái hưng phấn. Trời ơi, đừng vậy mà!
“Không được!” Lạc Vân Hải lật người đè lên Hạ Mộng Lộ, hôn cô một cách hung ác, cao ngạo nhướng mày, “Chỉ cần còn một giọt tinh, tôi cũng không buông tha! Hạ Mộng Lộ, tôi cảnh cáo em, một khi em thua, về sau không được nhắc lại chuyện ly hôn! Hơn nữa còn phải đi đổi tên trên giấy kết hôn thành Lạc Vân Hải!”
Hạ Mộng Lộ nghe vậy sém chút hộc máu. Hừ, đừng mơ tưởng cô sẽ phối hợp!
Lạc Vân Hải vẫn thản nhiên như không. Không ‘làm’ ra con gái thề không bỏ qua!
Ngày thứ năm....
“Két!” cửa phòng ngủ mở ra.
Hạ Mộng Lộ mặc áo ngủ, run lẩy bẩy vịn khung cửa, giọng khàn khàn “Mẹ kiếp! Biến thái!” Cô chưa từng gặp tên đàn ông nào biến thái như anh ta, thật không biết anh ta lấy đâu ra nhiều sức dữ vậy!
Trong phòng, Lạc Vân Hải ung dung mặc quần áo, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, nghe vậy tiến lên nắm chặt cằm nhỏ của Hạ Mộng Lộ trêu ghẹo, “Còn đi nổi không? Tôi không ngại cá một lần nữa! Hay là lấy kỳ hạn mười ngày?” Nếu không do cô quá mỏng manh, anh thật không nghĩ thả cô ra.
Hạ Mộng Lộ nghe vậy, mặt bỗng trắng bệch. Giờ cô vừa nghe tới hai chữ ‘lên giường’ đã thấy da đầu tê dại, cá thêm lần nữa, chắc chắn cô sẽ chết trên giường luôn! Cô không thể làm lành với người đàn ông này, vì không muốn chết trên giường! Thực tế chứng minh cô không cùng ‘cấp bậc’ với anh ta.
“Không cần!”
“Vậy sau này, trước mặt tôi, không được nói ly hôn hay ở riêng gì đó! Mỗi tối cố gắng ‘hầu hạ’ chồng thoải mái, sẽ không thiệt cho em!” Cuộc sống đang càng ngày càng thú vị! Về sau rốt cuộc không cần ngủ một mình nữa! Cha à, bản lĩnh này cha phải học con mới được! Phụ nữ là không thể chiều, phải trấn áp!
Hạ Mộng Lộ nghe vậy siết chặt nắm tay, “Ở riêng!” Cô không thèm mỗi đêm phục vụ tên biến thái này, ai nói đàn ông qua ba mươi sẽ giảm sinh lý? Cô thấy còn rất ‘mạnh’ đó!
Nụ cười trên môi Lạc Vân Hải cứng đờ, đen mặt nhìn Hạ Mộng Lộ, “Đang yên lành, ở riêng làm gì?”
“Lạc Vân Hải, anh đừng nghĩ tôi không biết anh đang có âm mưu gì! Lần này xem như mắt tôi mù, không thấy rõ âm mưu của anh! Tóm lại ngày nào anh chưa cho tôi câu trả lời thỏa đáng, thì đừng mong được sống yên ổn qua ngày!”
“Câu trả lời thỏa đáng? Về cái gì?”
Hạ Mộng Lộ trừng, “Về việc mẹ anh sẽ vĩnh viễn không tới đây gây chuyện, vĩnh viễn không tới giành con với tôi!”
“Hạ Mộng Lộ, em có thấy mình quá đáng lắm không? Đó là mẹ tôi! Hai đứa nhỏ là cháu bà, bà ôm qua chơi mấy ngày có gì đâu? Nếu không chúng ta dứt khoát chuyển về đó, khỏi phải giành, được không?” Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, có lẽ chẳng mấy chốc mẹ anh sẽ tới tận đây thôi.
Hạ Mộng Lộ xoa xoa trán, cảm thấy huyết áp đang tăng vọt bất thường, không còn hơi sức mà cãi, khoát tay nói, “Vậy thì ở riêng!”
Lạc Vân Hải ủ ê nói, “Mẹ tôi giành cháu, có liên quan gì với tôi đâu? Tại sao lại không muốn ở chung với tôi? Tôi mặc kệ, em là vợ tôi, ‘thỏa mãn’ tôi là chức trách của em!”
“Sao? Muốn dùng bạo lực?” Anh dám làm bức bách cô, cô sẽ thiến!
Lạc Vân Hải lạnh lùng đi ra ngoài, “Không thể khai sáng!”
Không thể khai sáng? Hạ Mộng Lộ đột nhiên cảm giác mình đang bị coi thường, tự đưa thân tới cửa cho người ta giày xéo, còn nói cô không thể khai sáng.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa rung trời khiến hai người đồng thời chạy ra. Hạ Mộng Lộ vừa nhìn thấy người đến qua máy camera, liền cười nói, “Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến!”
“Hạ Mộng Lộ, mẹ tôi là người lớn, nói chuyện chú ý một chút!” Lạc Vân Hải kéo cửa ra, nói, “Mẹ......”
“Hai đứa nhỏ đâu?”
Trình Thất không thèm nhìn con trai lấy một cái, chạy thẳng vào phòng khách, đằng đằng sát khí, chỉ vào Hạ Mộng Lộ đang uống nước, hét, “Cháu tôi đâu? Nghe nói cô để cháu tôi sang nhà người khác ở? Hạ Mộng Lộ, sao cô có thể như vậy? Thà rằng ném con sang nhà người ngoài cũng không chịu để đến chỗ tôi?”
Hạ Mộng Lộ cảm thấy tai ông ông. Giọng bà già này thật kinh người, mới sáng sớm đã tới gây sự, bộ cô thiếu nợ bà ta sao?
Hạ Mộng Lộ đắc ý nói, “Không sai! Đưa đến chỗ ba ba của tụi nhỏ......”
“Bốp!”
“Mẹ!” Lạc Vân Hải vừa định tiến lên can, đã bị Lạc Viêm Hành kéo lại. “Mẹ bình tĩnh đi!”
Hạ Mộng Lộ đưa tay sờ mặt mình, nếu không nể bà ta là người lớn, cô đã sớm tát trả một cái rồi! Cô siết chặt nắm tay, giọng nói mang theo âm khóc, “Tại sao đánh tôi?”
“Tại sao? Do cô không xứng làm mẹ của bọn nhỏ! Hạ Mộng Lộ tôi nhịn cô lâu lắm rồi đó! Cô là cái thá gì? Dám khiêu chiến với tôi? Cô đủ tư cách sao? Nếu không nể cô sinh hai đứa cháu cho nhà họ Lạc, bà đây đã sớm đập chết cô!” Chưa từng gặp đứa con gái nào thiếu đánh như vậy. Quá đáng! Con cháu nhà họ Lạc không đưa về nhà, mà dẫn tới nhà người khác, còn ba ba gì nữa? Lẳng lơ!
Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải không tới giúp một tay, thì càng giận, cười cười, đẩy mạnh vào ngực Trình Thất, hét lên, “Bớt ở đây giả bộ hiền lành đi! Tôi không có tư cách? Vậy mấy người có tư cách? Lúc đầu là ai chỉa vào mũi tôi nói vĩnh viễn không thể tiếp nhận tôi? Là ai trực tiếp dẫn người đi, không chừa chút tình cảm nào? Bà già, tôi cho bà biết, Hạ Mộng Lộ tôi không phải là công cụ sinh con cho mấy người! Hơn nữa, mấy người từng nuôi bọn nhỏ một ngày nào sao? Đừng nói với tôi là vì tôi chưa cho mấy người cơ hội! Một mình tôi sinh, một mình tôi nuôi, lúc tôi mang nặng đẻ đau, con trai bà đang ở đâu? Lúc mạng ba mẹ con tôi như chỉ sợi chỉ treo chuông thì anh ta đang ở đâu? Mấy người đang ở đâu? Giờ bọn nhỏ lớn, lại tới giành với tôi? Những năm này là bọn nhỏ làm bạn với tôi chứ không phải con trai bà! Trong lòng tôi, con trai bà chẳng bằng nửa cọng tóc của bọn nhỏ! Lạc Vân Hải là cái thá gì? Được coi là đàn ông sao?”
“Cô.... Cô.......” Trình Thất day day huyệt Thái Dương. Sắp tức chết rồi!