được, nhưng bác gái vẫn không buông tha, tiếp tục kiên trì, bác trai mới còn sống. Nếu không có bác gái, mọi người đã sớm từ bỏ, đó mới gọi là vợ chồng!”
Anh và đà điểu nhỏ cũng coi như khổ đến cùng cực, chịu hết gió táp mưa sa, hi vọng cuối cùng sẽ được mãi bên nhau, “Chờ đến lúc chúng ta có con, anh sẽ kể chuyện của chúng ta cho bọn nhỏ nghe!”
Hạ Nguyệt Đình mặc kệ Đỗ Vương, “Tôi nói rồi, anh vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn kén chồng của tôi!” Chỉ cần anh có bản lĩnh khiến cô cam tâm tình nguyện, cô sẽ đồng ý, vì cô chưa từng quên anh. Có lẽ có một ngày cô cũng sẽ giống Trình Thất, nếu anh ngã, cô vẫn luôn ở bên chăm sóc anh, sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội lợi dụng, dù như vậy sẽ rất khổ sở, nhưng cũng hơn không có người đáng giá để mình bảo vệ!
Cô không muốn nhiều lắm, chỉ một mái nhà, một người chồng, và một đứa con. Chồng cô mỗi ngày đi làm kiếm tiền, còn cô ở nhà trông con, chờ chồng về.
Đỗ Vương có thể nói ra những lời này, chứng minh anh cũng muốn hướng tới hạnh phúc như vậy. Cô tin anh!
Thôi, cần gì suốt ngày rối rắm trong lòng, rốt cuộc là trong lòng anh, cấp dưới quan trọng hay vợ quan trọng? Nếu thật thương anh, thì phải hi vọng cấp dưới của anh luôn tin phục anh! Những người đang nằm ở đây đều là cấp dưới của anh, chỉ cần anh nói một câu, họ sẽ liều mạng vì anh, cô nên may mắn vì anh có nhiều anh em tốt như vậy!
Được rồi, cô tha thứ anh lợi dụng cô để trị lành cho anh rể. Vì nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy. Thật ra, chỉ cần đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ, thì sẽ thông cảm được. Về chuyện, cô bị đuổi đi, là do anh không ngờ mẹ chị Mộng Lộ sẽ đuổi cô đi, nói trắng ra là chưa đủ chín chắn.
Đột nhiên cô bỗng thấy nhớ cô dượng, và chị Mộng Lộ.
“Tôi sẽ trở thành người đàn ông tốt trong lý tưởng của em! Chờ anh Hải đón chị dâu về xong, chúng ta sẽ đi Bắc Kinh, đi Trường Thành, đi Hương Sơn, xem cố cung!” Đỗ Vương vừa nói, vừa hóa trang cho xác chết, nhưng tại sao càng hóa trang càng khó xem? Trông cứ như yêu quái!
Hạ Nguyệt Đình dừng tay, nhìn Đỗ Vương đang bận rộn hóa trang, trong nháy mắt, tim cô lại đập nhanh lần nữa, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ lời hẹn của chúng ta! Đỗ Vương, chúng ta thật có thể đi tới cuối cùng sao? Anh ưu tú như vậy, có thể hô mưa gọi gió, là người đàn ông độc thân nổi tiếng, còn cô, không có gì cả, thật sự có thể sao?
Bên này, Kỷ Lăng Phong cũng đang thực hiện hứa hẹn của mình, sáng tác không ngủ không nghỉ.
Chỉ là một tòa nhà, vì sao luôn có cảm giác thiếu gì đó?
Kỷ Lăng Phong nhìn bức tranh hoàn chỉnh duy nhất từ trước tới giờ của mình, thầm nghĩ, dù là màu sắc hay phong cách đều giống thầy như đúc, so với một bức giá trị ngàn vạn, cảm giác không khác nhau bao nhiêu, rốt cuộc không vừa ý chỗ nào?
Kỷ Lăng Phong cứ nhìn bức tranh của mình lại nhìn bộ tranh thần quái của thầy Mạc rồi so sánh. Đó là bộ tranh được đặt tên ‘Quỷ ốc mị ảnh’, phong cách vẽ tranh từ trước tới giờ của thầy anh là như ẩn như hiện, không có người chuyên nghiệp chỉ dẫn, chắc chắn sẽ không nhìn ra sự kỳ diệu trong đó.
Đây là bức tranh thầy anh tâm đắc nhất trong đời, là kỷ vật duy nhất thầy để lại cho anh. Anh đã tự hứa với lòng, dù có đói chết, nghèo chết, bị người chém chết, anh cũng không bán bảo vật vô giá đó. Có lẽ là vì thầy anh không chịu bán nên một vài quý tộc và hoàng thất Anh đều ra giá trên trời. Đúng là một đống bệnh thần kinh, đây không phải là thứ có thể dùng tiền để cân đo!
“Rốt cuộc không đúng chỗ nào?”
Kỷ Lăng Phong xoay người, dựa cằm vào cửa sổ, nhìn tòa nhà đối diện dưới trời đêm. Đó là một tòa nhà hình tam giác, cao bốn mươi tầng, trước cửa tòa nhà, có một hàng ngô đồng xanh um tùm, nối liền không dứt. Lúc đầu anh bị thu hút bởi cảnh này mới chọn vẽ, đặc biệt là lúc hoàng hôn, mặt trời bị tòa nhà che giấu đi, chỉ thấy một vùng đỏ rực.
Dù là lúc sáng sớm hay hoàng hôn, anh đều vẽ rất nhiều rất nhiều, nhưng đều bỏ dở nửa chừng. Tất cả đều không đáng giá năm trăm ngàn! Năm trăm ngàn là con số thấp nhất có thể, thấp hơn nữa, anh thật sự không chịu được!
Thầy anh đã từng nói, bức tranh thứ nhất bán ra, nếu không được năm mươi vạn thì đừng bán, thà rằng để tài năng mai một, còn hơn bán ồ ạt, nếu không thành công sẽ rất xa vời.
Thái Bảo Nhi nói bắt đầu bán từ mấy trăm một bức, quả thật rất ngây thơ!
Thái Bảo Nhi..... Kỷ Lăng Phong hút một hơi thuốc lá. Thái Bảo Nhi...... Chỉ còn một chút, một chút xíu nữa thôi là anh có thể tìm ra thiếu sót của mình rốt cuộc là ở đâu. Thái Bảo Nhi....... Thái Bảo Nhi...... Chợt anh trợn to mắt, từ từ nở nụ cười, anh đã biết tại sao anh vẫn không hài lòng về tranh của mình rồi, bởi vì anh không gửi gắm tình cảm vào đó, chẳng qua là cảm thấy đẹp thì vẽ, có linh cảm, nhưng thiếu tình cảm!
Thái Bảo Nhi, em đúng là ngôi sao may mắn của anh!
Kỷ Lăng Phong vứt tàn thuốc, xé bức tranh đã vẽ xong xuống, lấy cọ ra, bắt đầu miêu tả tinh tế những hình ảnh lóe ra trong đầu.
Thật ra lúc đầu anh vẽ tranh, không phải vì tiền, đơn thuần chỉ là yêu thích, bán đi vài bức cũng đủ sống qua ngày, dù cả đời không vẽ được bức nào nổi tiếng cũng chẳng sao. Nhưng giờ anh vẽ vì xe, vì nhà, vì tiền, vì người con gái mình yêu.
Cảm giác có hơi không thuần khiết, nhưng anh không hối hận. Bởi vì..... Thái Bảo Nhi xứng đáng để anh vì cô mà ô uế bản thân. Anh yêu cô!
Hạ Mộng Lộ tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Kỷ Lăng Phong chong đèn vẽ ở ban công, thầm nghĩ, kỳ lạ, mấy ngày nay sao cậu ta lại cố sức như vậy? Là Bảo Nhi thay đổi cậu ta? Hơn nữa còn mặc quần áo thật chỉnh tề, cả đầu tóc cũng không rối bù như trước! Trời! Sức mạnh tình yêu thật ghê gớm, dĩ nhiên, người ngoài sẽ nói là điên cuồng!
Ngày kế, Lạc Vân Hải đeo cà vạt dắt hai đứa nhỏ tới khu vui chơi.
Hai đứa nhỏ? Anh chẳng cảm thấy tụi nó là hai đứa nhỏ, là quỷ thì đúng hơn, biết ứng đối hơn anh nhiều, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, không cần sự đồng ý của anh cũng đã được như ý nguyện.
Lạc Vân Hải trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ đang cúi đầu nhận sai, “Mèo khóc chuột!”
Kỷ Đào Đào rụt rè ngẩng đầu, “Cha, tụi con biết sai rồi, thật!”
“Đúng vậy, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
“Thôi đi!” Anh tin mới là lạ.
Kỷ Khanh Khanh nghĩ thầm, mặt cha đen thui thề này thì dù đến khu vui chơi cũng không vui được. Cha giận là vì hai cậu dụ bà nội để cha dẫn hai cậu đi chơi.
Kỷ Đào Đào nghĩ một chút, nịnh nọt nói, “Cha, tụi con cảm thấy bà nội hiền từ dễ gần, dịu dàng thoải mái, mới thuận miệng nói với bà nội nguyện vọng của tụi con, ai biết bà nội tưởng thật! Tụi con tuyệt không muốn đi chơi, thật đó, cha phải tin tưởng tụi con!”
Bà nội chỉ với hai đứa mới hiền lành dễ gần, dịu dàng thoải mái thôi! Lạc Vân Hải vẫn không nói lời nào, sắc mặt rất khó coi.
“Cha, nếu đã đến rồi, chúng ta cứ thoải mái đi! Về sau tụi con sẽ nói tốt cho cha trước mặt mẹ, tụi con sẽ khuyên mẹ sớm về ở với cha.......”
Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, nói, “Hai đứa cứ ngày ngày ôm mẹ khóc, nói muốn có một em gái, nếu mẹ hai đứa không chịu thì cứ làm ầm ĩ lên!”
Kỷ Đào Đào liếm liếm môi? Em gái? Sinh em gái xong không phải sẽ sống với nhau sao? Cha, cha quá âm hiểm, thật sự xem tụi con là con nít? Định một mũi tên bắn hai con chim?
Kỷ Đào Đào gật đầu nói, “Đồng ý!” Chờ họp phụ huynh xong, ai biết chú là ai chứ?
“Vậy mới là con trai ngoan của cha! Hôm nay cha sẽ điên với hai đứa một bữa! Tới khu vui chơi của thành phố F nào! Đi!” Lạc Vân Hải đạp chân ga, mở nhạc sàn, thấy hai đứa nhỏ tích cực nhảy nhót theo tiếng nhạc, anh cũng huýt sáo theo. Ba cha con cứ vậy điên cuồng vui vẻ trong xe. Có lẽ anh em trong Long Hổ thấy chủ tịch của mình như vậy, không ngơ người mới là lạ!
Ở trước mặt bọn nhỏ, Lạc Vân Hải luôn cố gắng là một người đàn ông bình thường, thay đổi bản thân cho giống với yêu thích của bọn nhỏ, cố gắng không để bọn nhỏ cảm thấy có sự xa cách, nhưng sẽ không quá dung túng, giúp hai đứa nhỏ không e ngại, cũng không quá dính cha. Để bọn nhỏ phát hiện có cha thật tốt, cảm giác ở một chỗ với cha hoàn toàn khác, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, có cha, có mẹ, có những ông bà nội yêu thương chúng.......
Nhà họ Kỷ.
Lần đầu tiên rời bọn nhỏ lâu như vậy, cả đêm Hạ Mộng Lộ không ngủ được, đành nghỉ làm. Giờ công ty đã được thị trường biết tới, Thái Bảo Nhi cũng đã lên làm phó giám đốc, có thể đảm đương một mình, nên có Thái Bảo Nhi ở công ty, cô cũng yên tâm hơn, vừa lúc nghỉ ngơi một ngày.
Không biết bọn nhỏ bên đó thế nào!
“Reng reng.....”
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, khiến người ta không cách nào tập trung được.
Ai mà không biết lịch sự như vậy chứ? Ấn một lần là được rồi, ấn miết không thả làm chi?
Hạ Mộng Lộ chạy ra mở cửa, trách, “Uống nhầm thuốc.... .... Là bà?”
Trình Thất liếc Hạ Mộng Lộ một cái. Dám nói bà uống lộn thuốc? Không biết tôn kính người lớn!
Trình Thất tự nhiên bước vào nhà, theo sau là bốn người đàn ông trông rất giỏi giang. Bà thấy trong nhà lộn xộn, cau mày, ngồi xuống ghế sa lon, đẩy đẩy mắt kính, “Không sai, chính là tôi!” rồi bắt chéo chân, rung đùi, tay dạng rộng để trên sa lon, dáng vẻ rất thoải mái.
Hạ Mộng Lộ thấy kiểu ngồi của Trình Thất đã khinh bỉ, không những lớn tuổi bóc bạc phơ, còn là một người phụ nữ mà tướng ngồi kinh khủng như vậy, trách không được sẽ sinh ra đứa con trai làm người ta ghét, “Bà đến làm gì?” Cô không chỉ không khúm núm, càng không có thái độ tôn trọng, ôm ngực nghiêng người dựa vào ti vi, lạnh lùng nói, “Nếu đến để giành cháu, thì tôi khuyên bà chớ uống phí sức lực!” Mang bốn người tới dằn mặt cô? Giỡn hả?
“Nói gì đó? Không biết lớn nhỏ!” Trình Thất cứ tưởng Hạ Mộng Lộ sẽ quỳ xuống đau khổ cầu xin bà đồng ý, rồi bà sẽ miễn cưỡng chấp nhận, ai ngờ cô dám lên mặt. Hừ!
“Ha ha, thật xin lỗi, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn không thích bà!” Bà ta không thích cô, chẳng lẽ cô còn phải quỳ xuống cảm tạ ân đức? Có mà đầu bị vào nước mới làm vậy!
Trình Thất cảm giác huyết áp của mình đang tăng lên vùn vụt, “Họ là luật sự của tôi, vốn tôi nghĩ nếu cô hợp tác, sẽ mắt nhắm mắt mở để Tiểu Hải cưới cô. Giờ cô đã không biết điều, vậy để tôi nói cho cô biết, từ nay về sau, hãy cút thật xa cho tôi, về phần hai đứa nhỏ, tự chúng tôi sẽ nuôi dưỡng, ký tên đi!”
Hạ Mộng Lộ giận sôi lên, chỉ vào Trình Thất hét, “Bà già đáng ghét! Bà đừng ép người quá đáng! Lúc đầu, tự bà nói tôi và Lạc Vân Hải vĩnh viễn không có kết quả, là các người dẫn anh ta đi, là các người từ bỏ mẹ con tôi, giờ lại tới đòi người? Tôi cảnh cáo bà, nơi này không chào đón bà, lập tức đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Ha ha!” Trình Thất cười lớn hai tiếng, “Báo cảnh sát đi, tôi muốn nhìn xem cục trưởng Lưu sẽ nghe lời tôi hay là nghe lời cô!” Buồn cười, cục trưởng Lưu là cấp dưới của bà đấy!
Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, thái độ phách lối thế này, xem ra quan hệ với cục trưởng Lưu không tệ, chỉ biết Long Hổ có thế lực khổng lồ, không ngờ lại lớn tới mức này, “Hai đứa nhỏ là của tôi, tôi sinh thì tôi sẽ nuôi chúng lớn lên, không có nửa điểm quan hệ với người nhà họ Lạc các ngươi!”
“Thật sao? Vậy được, một mình cô sinh một đứa cho tôi xem thử,