Từ khi mới sinh ra, tôi đã biết đến Diệp Tử Ôn rồi, nghe mẹ nói người đầu tiên nhận tôi từ trong tay cô y tá không phải là cha cũng không phải là ông nội, mà là Diệp Tử Ôn! Mà khi đó anh mới 7 tuổi.
Tất nhiên tôi hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện mà mẹ nói, dù sao hồi đó còn quá nhỏ, toàn khóc là khóc, còn có thể nhớ được cái gì.
Nhưng mà tôi còn nhớ hồi đó tôi không hề thích anh như bây giờ, thậm chí còn có phần chán ghét, vì anh luôn thích bắt nạt tôi, thích giật giật bím tóc của tôi khiến tôi òa khóc.
Bác Diệp là đồng đội với ba tôi, cùng ở một đại viện, mà Diệp Tử Ôn và anh trai tôi từ bé đã có quan hệ rất tốt, nghe mẹ Diệp nói hai người thường đổi quần mặc chung nhau.
Tôi là con gái duy nhất của hai nhà, người lớn hai nhà tất nhiên là rất chiều chuộng tôi, có điều cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ đó chính là Diệp Tử Ôn, từ nhỏ anh đã thích bắt nạt tôi, chuyện thời thơ ấu tôi đã không còn nhớ được rồi, nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng sâu nhất chính là chuyện năm 5 tuổi tôi bị anh đẩy xuống ruộng.
Tôi nhớ sinh nhật năm đó mẹ mua cho tôi cái váy rất đẹp, có tay bồng, khi đó tôi vẫn luôn nằm mộng làm công chúa, cho nên khi nhận được bộ váy đó rất vui vẻ, chạy nhảy trong sân một lúc lâu, thậm chí còn chạy đến khoe khoang trước mặt mẹ Diệp ba Diệp, tất cả mọi người đều khen tôi xinh đẹp.
Cả nhà chỉ lòi ra Diệp Tử Ôn nói tôi mặc bộ váy kia trông giống hệt cái chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình, xấu xí chết đi được.
Nghe xong tôi liền tức giận, bĩu môi trừng mắt nhìn anh thật lâu, phải biết rằng tôi muốn làm công chúa, mới không phải công chúa xấu xa, bởi vì chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình xấu chết đi được, mặt mũi méo mó.
Còn nhớ lúc ấy tôi trừng mắt nhìn anh đến hai mắt đều đau, xót đến mức chảy cả nước mắt, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi chạy đi.
Tôi chưa về nhà ngay, mà là một mình chạy đến bờ đồng ruộng hờn dỗi, cảm thấy váy bồng trên người mình không đẹp, giận dỗi lấy tay vò vò làn váy.
Cũng không biết có phải là mẹ Diệp thấy tôi tức giận mới bảo anh đến dỗ tôi hay không, lúc tôi đang ngồi trên bờ ruộng, miệng thì mắng anh thì anh tới, đầu tiên là nói xin lỗi tôi, sau đó nói hôm nay là sinh nhật tôi, sớm đã chuẩn bị quà tặng cho tôi rồi.
Vừa nghe đến anh nói có quà cho tôi, những không vui vừa rồi liền giảm đi một nửa.
Có quà cho tôi hả, tôi hỏi anh, tuy là vẫn bĩu môi, giọng điệu không tính là tốt lắm, nhưng là lòng tôi đã tràn đầy mong đợi ‘quà tặng’ trên tay anh, dù sao có người tặng quà lúc nào cũng tốt.
Anh cười toe toét, còn cố ý bảo tôi trở về với anh rồi đưa cho tôi, tôi sao mà bằng lòng được, tưởng là thật sự anh đang giấu đồ tốt gì, một mực muốn quà trên tay anh, không nói hai lời tiến lên kéo tay anh, sau đó khi tôi nhìn rõ trong tay anh chính là con giun thì tôi sợ hãi tức khắc kêu lên, vô thức lùi ra sau, sau đó liền ngã ngồi xuống cái ruộng, khắp người toàn bùn và nước, bỗng chốc khóc to lên.
Tuy là sau đó anh không ngại bẩn cõng tôi về nhà, cũng bị ba Diệp và mẹ Diệp dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng mà tôi vẫn vì chuyện này mà hận thù anh suốt hai năm.
Về sau rốt cuộc là vì cái gì mà tôi đối với anh thay đổi nhỉ, cái này phải nói đến năm tôi tám tuổi.
Có một ngày giờ tan học tự tôi về nhà, ở cổng trường gặp phải nam sinh cùng lớp mà tôi ghét nhất, Trương Tiểu Cường, sở dĩ ghét cậu ta, đó là bởi vì cậu ta giống Diệp Tử Ôn, ỷ vào mình ngồi sau tôi cứ thích giật giật bím tóc của tôi, đôi khi còn cố tình chọc chọc tôi, kết quả là tôi coi cậu ta là nam sinh thứ hai bị tôi ghét, tất nhiên thứ nhất ghét vẫn là Diệp Tử Ôn.
Trương Tiểu Cường nói muốn đưa tôi đến công viên gần trường học, nói ở đó hôm nay làm ảo thuật, chơi vui lắm, rất nhiều người đi qua xem, nói xong cũng không đợi tôi đồng ý, kéo tôi muốn đi về phía công viên.
Thật ra thì trưa nay tôi cũng nghe người khác nói rồi, nhưng vì ghét Trương Tiểu Cường, cậu ta nói thế tôi lại không muốn đi nữa, hơn nữa cậu ta còn ép kéo tay tôi đến đau cả lên.
Tôi hất tay cậu ta ra, nói ta muốn về nhà, căn bản không có hứng thú với ảo thuật gì đó.
Nghe tôi nói như vậy, Tiểu Cường chẳng những không đi ngược lại còn dùng sức nắm tay tôi không ngừng kéo tôi đi xem biểu diễn, tay tôi bị cậu ta kéo đau đến nỗi rơi cả nước mắt.
Chẳng qua là không ngờ tới ở cửa công viên thế nhưng gặp được Diệp Tử Ôn cũng tới xem biểu diễn, lúc này Diệp Tử Ôn đã lên sơ tam(1) rồi, mặc áo sơ mi trắng, lưng khoác cặp sách, cố ý để tóc dài hơn người khác, một bộ dáng côn đồ.
(1) Sơ tam: tương đương lớp 10 ở VN.
Thấy tôi vừa gọi vừa hô, liếc nhìn Trương Tiểu Cường đang kéo tôi, cũng chưa hỏi chuyện gì xảy ra, liền mắt lạnh nhìn Trương Tiểu Cường bảo cậu ta buông tôi ra.
Dù sao Trương Tiểu Cường mới còn là đứa bé, nhìn thấy người lớn hơn mình như vậy, vẻ mặt lại còn hung dữ nữa, sớm đã bị dọa mất nửa mạng rồi, hất tay tôi ra nhanh như chớp chạy đi, nhìn cũng không nhìn lại.
Xoa xoa cổ tay bị Trương Tiểu Cường túm đỏ lên, tôi cũng không nhìn anh, liền xoay người chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà bị anh kéo cái cặp sách sau lưng, bảo tôi theo anh đi vào xem biểu diễn ảo thuật, xem xong về nhà cùng anh.
Ngay lúc đó tôi vẫn rất không thích anh, đương nhiên không hề nghĩ ngợi gì lập tức từ chối đề nghị của anh, còn cố ý làm mặt hề với anh, rồi chạy thẳng đi.
Tôi chạy được một đoạn, khi quay đầu lại không ngờ là anh không đi vào xem biểu diễn mà đi theo tôi. Tôi dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi sao anh lại đi theo tôi.
Anh tức giận liếc trắng tôi một cái, nói để tránh cho lại có thằng bé xấu xa nào bắt nạt tôi.
Tôi bực mình nói không liên quan chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh để ý tới.
Anh buồn cười tiến lên, dùng bàn tay to xoa xoa đầu tôi, suýt nữa thì thì xoa hỏng cả đuôi tóc của tôi, còn nói chúng ta quen biết từ nhỏ, ít nhất tôi là em gái của anh trai tôi, anh và anh trai lại là anh em tốt, tất nhiên cũng coi tôi là em gái.
Tôi trợn mắt nhìn anh một lúc lâu sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng căn bản không hề chú ý tới phía sau là đường quốc lộ, một chiếc xe tải nhỏ (2) đang lao thẳng về phía tôi, tôi sợ đến nỗi hoàn toàn mất phản ứng, chỉ có giật mình nhìn cái xe kia đang chạy ngày càng gần.
(2) Tên tiếng Trung là ‘mianbao che’, mọi người có thể vào đây để xem thêm. http://c.cncnimg.cn/002/648/da0a_2_b.jpg
Ngay vào giây phút cái xe kia đã gần va vào tôi, tôi bị kéo giật lại, khi tôi còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, tôi đã bị đẩy ngã mạnh xuống mặt đất, sau đó trơ mắt nhìn cái xe tải nhỏ kia đâm vào Diệp Tử Ôn.
Sau lại tôi khóc òa lên, tôi sợ anh vì thế mà chết, nếu thật chết rồi, đó là tôi hại chết anh, mặc dù anh đáng ghét, nhưng mà tôi chưa từng muốn anh chết.
Về sau anh được đưa đến bệnh viện, khi ba mẹ cùng ba Diệp chạy tới, anh vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi sợ không đáp được câu nào, tôi sợ bị mắng, ngoài ra còn sợ nếu Diệp Tử Ôn chết thật thì làm thế nào bây giờ.
May mắn là anh không làm sao, nhưng mà chân và tay đều bị gãy xương.
Khi mẹ Diệp hỏi chuyện anh, anh không hề nghĩ ngợi nói lúc mình qua đường không cẩn thận.
Sau đó mẹ hỏi tôi có phải bị hù dọa hay không, ta không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì anh đã cứu tôi, hơn nữa cũng không tố cáo với các ba, các mẹ, hình ảnh anh trong lòng tôi bỗng chốc lớn lên, người vốn là từ cực kỳ đáng ghét thoáng cái biến thành có một chút thích thích.
Vì anh bị gãy xương tay chân mà ở bệnh viện nửa tháng, mà nửa tháng đó vì áy náy, mà tan học là tôi sẽ đến thăm anh, thậm chí còn thường xuyên hơn so với anh trai và ba Diệp, tôi dùng tiền tiêu vặt còn dư lại mua kẹo cho anh ăn, mặc dù anh chưa bao giờ ăn kẹo mà tôi mua, nhưng mà ngày nào tôi cũng mua, tất nhiên những viên kẹo chưa từng được anh ăn cuối cùng đều chui vào bụng tôi.
Cũng không biết là có phải do anh đã cứu tôi hay không mà trong lòng tôi luôn có chút cảm kích và áy náy, tôi bắt đầu thích đi theo sau anh, anh đi đến đâu, tôi cũng đi theo, cứ như là người hầu nhỏ của anh vậy.
Tiếp xúc lâu càng ngày tôi càng phát hiện anh có nhiều ưu điểm, những chỗ đáng ghét hồi trước dần bị những ưu điểm này che mờ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tôi phát hiện anh thật ra là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, có mấy lần anh bị tôi làm phiền, liền cố tình hung ác bảo tôi đừng có đi theo anh, nhưng mà nhờ anh trai, cuối cùng tôi vẫn nắm được thông tin của anh, vài lần kiên trì như thế, anh căn bản là đành chịu tôi, những câu nói hung dữ trước đó không thể thực hiện được câu nào.
Thật ra thì lúc đầu tôi cũng chỉ coi anh là anh trai, không hề có ý nghĩ khác, nhưng mà vào năm tôi mười sáu tuổi, tôi nhìn thấy anh thân mật khoác tay một nữ sinh khác đi trên đường, hai người thậm chí còn ôm hôn thân mật, trong lòng không hiểu sao thấy chua sót và ghen tỵ, lúc này tôi mới ý thức được tình cảm của mình đối với anh không chỉ là tình cảm anh em.
Tôi ghen tỵ với nữ sinh kia có thể khoác tay anh thân mật như vậy, ghét bọn họ ôm nhau hôn môi ngọt ngào như thế, ghét anh dùng ánh mắt dịu dàng đó vén tóc lên cho nữ sinh đó.
Chỉ vì hình ảnh kia mà không hiểu sao tôi khóc cả một đêm, hôm sau chạy đi hỏi anh trai, nữ sinh kia là ai, mới biết được cô bé kia là của bạn gái của anh, là học muội của bọn họ, là tài nữ hoa khôi hệ tiếng Trung của bọn họ.
Anh trai nhìn ra suy nghĩ khác thường của tôi, liền hỏi tôi có phải là thích Diệp Tử Ôn rồi không. Tôi không nói chuyện, tay trái cầm tay phải, tôi cũng nghĩ thế, hơn nữa không phải là tình cảm anh em đơn thuần, mà là sự yêu thích của một nữ sinh với một nam sinh.
Anh trai không nói gì, chẳng qua là sờ sờ đầu của tôi, xoay người rời đi.
Tôi trở về phòng suy nghĩ kỹ lâu, cuối cùng quyết định muốn đi tỏ tình với Diệp Tử Ôn, lúc ấy tôi nghĩ, ít nhất tôi và Diệp Tử Ôn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên , dù nói thế nào cũng có ưu thế khoảng cách.
Cho nên tôi cố ý mặc váy ngắn, sau đó chạy đến Diệp gia chờ anh, từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối, lại từ mười giờ đợi đến mười hai giờ, rốt cuộc anh khẽ hát bài hát trẻ em đi vào trong viện, vẻ mặt tươi roi rói, tôi đoán anh vừa mới chạy đi hẹn hò với nữ sinh kia, trong lòng thầm nghĩ nữ sinh kia thật không biết xấu hổ thế mà lại hẹn hò với con trai muộn thế mới về, lại hoàn toàn đã quên bản thân mình đã muộn thế này cũng chưa về nhà.
Hiển nhiên là anh cũng khó hiểu sao muộn thế này tôi còn ở trong viện nhà anh, tôi nói tôi đợi anh cả buổi tối, anh hỏi tôi chuyện gì, tôi ngừng lại, mắt nhìn anh chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt nói cho anh điều mình đã suy nghĩ cả buổi, tôi nói tôi thích anh, muốn làm bạn gái của anh.
Rõ ràng là anh bất ngờ tôi đợi đến muộn thế này lại để bày tỏ với anh, sững sờ nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên cười to lên, tay anh xoa xoa mái tóc tôi cố ý buộc lên vì anh, nói tôi là đứa trẻ tóc còn chưa dài, biết cái gì là thích.
Tôi xấu hổ nhìn anh, tức giận anh không coi chuyện tôi tỏ tình là nghiêm túc, cho nên cũng không để ý muộn thế này rồi liệu có quấy rầy người khác nghỉ ngơi hay không, lớn tiếng quát lên nếu tôi không biết gì là thích thì tôi sẽ không đau lòng khổ sở vì anh có bạn gái, cũng sẽ không cảm thấy tức giận khó chịu vì anh hôn người con gái khác.
Tôi to tiếng bày tỏ định nghĩa yêu thích của mình, mà hoàn toàn không biết phía sau