tới muốn buông tay, tôi biết rõ tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, thay vì nói là thích, phải nói là yêu thì đúng hơn.
Nhưng chị dâu nói tình cảm là chuyện hai người, chỉ dựa vào sự nỗ lực và cố gắng đơn phương là không thể, yêu một người là không phải trả giá tất cả vì đối phương, không phải chỉ chiều theo anh ta mà ủy khuất mình, nói vẫn không được đáp lại thì có phải là nên cân nhắc xem có nên buông tay đừng khăng khăng nữa.
Nhưng mà tôi đã thích Diệp Tử Ôn từ lúc tám tuổi đến mười sáu tuổi, rồi đến hiện tại hai mươi lăm tuổi, đằng đẵng mười bảy năm, cái thích đó đã gần như trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, tình cảm gần hai mươi năm, bảo tôi cứ buông tay như thế, tôi thật sự có phần không làm được.
Nhưng mà lời chị dâu nói sau cùng lại khiến tôi thay đổi ý nghĩ, chị ấy nói nếu ngày nào đó Diệp Tử Ôn đưa một người phụ nữ quay về vậy đến lúc đó tôi nên làm gì bây giờ, thật sự là chị dâu hỏi khó tôi rồi, tôi chưa từng nghĩ tới, nếu như lúc nào đó anh thật sự tìm được một người phụ nữ rồi kết hôn rồi, vậy khi đó tôi nên thế nào, tôi vẫn luôn cho rằng ranh giới giữa chúng tôi chỉ là bày tuổi, nhưng chưa từng nghĩ đến giữa chúng tôi còn là một người phụ nữ anh yêu, vậy tôi còn cơ hội nữa không, tôi cố gắng và chấp nhất nhiều năm như thế có phải là một trò cười hay không?
Chị dâu nói cho tôi bảo tôi thử buông tay, ít nhất đừng để mình đuổi theo anh chạy, thích nữa cũng được, nếu như anh thật không cho tôi chút cơ hội nào, vậy cần gì phải gượng ép, bởi vì tình cảm không phải là thứ gì có thể gượng ép được.
Những lời này của chị dâu khiến tôi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cảm thấy chị ấy nói đúng, ít nhất không để cho mình theo sau còn anh chạy, tôi đã đuổi anh chạy mười bảy năm, khoảng cách xa nữa cũng nên đến gần rồi.
Cuối cùng tôi quyết định đánh cuộc một lần, đánh cuộc trong lòng anh có phải có tôi không, đánh cuộc trong lòng anh không phải là không có chút tình cảm với tôi, nếu thắng, tôi nghĩ tôi giành được tình yêu, nếu thua, tôi nghĩ tôi cũng nên thấy rõ những cố chấp và kiên trì nhiều năm qua có thực sự đáng giá hay không.
Cho dù kết quả cuối cùng là một trong hai khả năng trên, tôi nghĩ đối với tôi mà nói đều tốt cả.
Vì ván cược này, tôi nói cho mình bản thân mình phải từ bỏ thói quen gọi điện cho anh, tôi sẽ không chủ động đi tìm anh nữa, cũng không cần tạo cơ hội đi tìm anh, gắng sức biến bản thân mình chỉ coi anh là một người xa lạ bình thường, thậm chí tôi còn cố tình đi ăn cơm, dạo phố với người đàn ông khác.
Nhưng mà lúc đầu thật không quen được, mỗi lần cầm điện thoại là lại muốn gọi điện cho anh, nhiều lần bấm số rồi mới ý thức được vội vàng ngắt đi.
Liên tục một tuần lễ, tôi không hề gọi điện thoại với anh, cũng không thấy gọi cho tôi, trong lòng tôi có chút khó chịu, đoán là có phải một tuần này vì không nhận được điện thoại của tôi mà anh rất mừng rỡ đến ngủ cũng vô cùng ngon.
Đợi mười ngày, anh vẫn không hề tìm tôi đến một lần, tôi nghĩ đã có kết quả đánh cuộc, kết quả là trong lòng anh thực ra không hề có tôi, không hề có chút tình cảm với tôi.
Kết quả này tôi đã đoán trước được, nhưng mà vẫn khiến tôi rất khó chịu.
Tôi cho mình được nghỉ - kỳ nghỉ thất tình, giao lại toàn bộ công việc ở nhà hàng cho quản lý Trương, sau đó một mình xách hành lý đi ra nước ngoài, tôi đi rất nhiều chỗ, những nơi trước đây vì theo đuổi Diệp Tử Ôn mà tôi không không có thời gian đi.
Tôi coi chuyến du lịch này như liều thuốc chữa thương, là mốc đánh dấu cho sự kết thúc tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, sau khi trở về tôi sẽ quên hẳn anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đứng dưới bầu trời xanh lam Hy Lạp, tôi lại một lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn, khi ý thức được thầm mắng mình không có tiền đồ, liền ném cái di động vào biển Ê-giê.
Hành động của tôi dọa tới người Mỹ đứng bên cạnh đang cầm máy ảnh.
Anh ta tiến lên bắt chuyện với tôi, tôi cũng không định phản ứng lại với anh ta, một là tâm tình tôi thật không tốt, một là vì tiếng Anh của tôi rất kém.
Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lại đổi sang dùng tiếng Nhật.
Tôi vừa nghe liền nổi cáu, quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, nói anh mới là người Nhật Bản!
Anh ta sửng sốt, sau đó nói tiếng Trung, thì ra cô là người Trung Quốc.
Tôi không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Chẳng qua là không ngờ rằng tôi và anh ta lại ở cùng một khách sạn, mà trùng hợp thế nào phòng anh ta lại cách vách phòng tôi.
Buổi tối khi tôi đang uống rượu ở quầy rượu thì không ngờ lại gặp anh ta, lần này anh ta không sợ tôi xem thường và lãnh đạm nữa, tiến lên bắt chuyện với tôi, nói anh ta và tôi nhất định là có duyên phận, nếu không thì sao lại gặp nhiều như thế.
Tôi uống một hớp rượu, ở trong lòng cười lạnh phản bác, người nước ngoài nói chuyện duyên phận với tôi, rốt cuộc là anh ta đã học tiếng Trung được bao lâu, rốt cuộc có biết hàm nghĩa của hai chữ duyên phận này hay không.
Mấy ngày sau tôi thường xuyên gặp phải anh ta, dần dần dà dà tôi biết tên anh ta, anh ta tên là Johnson, là một nhiếp ảnh gia, một năm thì một nửa thời gian là cầm máy ảnh đi khắp nơi trên thế giới chụp ảnh.
Tiếng Trung của anh ta không tính là rất tốt, nhưng có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, tôi cảm thấy ở một nước ngoài xa quê có thể gặp được một người nói tiếng Trung với mình, tôi không hề mặt lạnh xua đuổi anh ta.
Thật ra thì chuyến du lịch lần này của tôi căn bản chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là giải sầu, cho nên rời khỏi Hy Lạp tôi cũng không biết điểm đến kế tiếp là ở đâu.
Không có điện thoại mấy ngày nay tôi không hề liên hệ với quản lý Trương rồi, tôi cũng không biết tình hình hiện tại của nhà hàng thế nào rồi, thật ra có làm một việc lâu rồi sẽ có tình cảm, ‘Du Nhiên Cư’ từ sở thích ban đầu giờ đã biến thành sự nghiệp của tôi, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Tôi dùng điện thoại bàn khách sạn gọi cho quản lý Trương, hỏi thăm tình hình gần đây của nhà hàng, quản lý Trương báo cáo lại tiến độ công việc trong khoảng thời gian này, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng trước khi cúp điện thoại, ở bên kia điện thoại dường như ông ta ngập ngừng như có gì muốn nói
Tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại, ghét nhất người ta nói một nửa hoặc là ấp úng nói không ra lời, cho nên tôi liền lạnh giọng hỏi, rốt cuộc ông ta có gì muốn nói.
Thấy tôi tức giận, quản lý Trương không dám ngập ngừng nữa, liền lưu loát nói với tôi gần đây trong lúc tôi vắng mặt Diệp Tử Ôn đến nhà hàng tìm tôi 7 lần rồi, lúc đầu hai ba ngày một lần hoặc là gọi điện thoại hỏi tôi đã về chưa, bây nữa ấp úng nói không rõ ràng, nên ông trực tiếp lưu loát nói tôi không có ở đây , giờ thì ngày nào cũng túc trực ở nhà hàng chờ tôi xuất hiện.
Tôi nghe rồi sửng sốt, có chút không hiểu, không rõ tại sao anh tìm tôi, hơn nữa còn chịu khó tìm như vậy! Không phải là anh ghét nhất bị tôi làm phiền sao? không phải vì tránh tôi làm phiền mà anh đổi số điện thoại sao? bây giờ sao lại tìm tôi?!
Về vấn đề sao đột nhiên anh lại tìm tôi, tôi nghĩ cả đêm, cuối cùng mới ôm thái độ hoài nghi, có lẽ ván bài mà tôi đánh cuộc trước đây tôi đã thắng. Có thể là trong lòng anh có tôi, anh không chỉ có tình cảm anh em với tôi!
Nhưng mà cuối cùng tôi quá nhát gan, tôi chỉ có thể hoài nghi mình có thể thắng, nhưng căn bản không dám khẳng định mình thắng, cho nên lại nghĩ nếu tôi hiểu sai rồi vậy phải làm thế nào? !
Tôi rối rắm giữa trở về hay không trở về, cả buổi tối không hề ngủ ngon.
Ngày hôm sau đeo đôi mắt gấu mèo cùng vẻ mặt bực dọc đi ăn sáng trong đại sảnh khách sạn, vừa vặn gặp được Johnson ăn sáng xong chuẩn bị về phòng.
Johnson nói cho tôi biết kết hoạch chụp ảnh của anh ta ở Hy Lạp đã hoàn thành, hôm nay mua vé máy bay để sáng mai về Mỹ.
Khi nghe anh ta nói phải đi về cái đầu nhỏ của tôi đột nhiên nghĩ ra một phương pháp tài tình.
Tôi hỏi anh ta có kế hoạch làm việc ngay không, anh ta thành thật nói anh có nửa tháng nghỉ.
Trong lòng tôi mừng rỡ, ông trời đang giúp tôi.
Cho nên tôi muốn mời Johnson để anh ta cùng về nước, lấy phong cảnh đẹp của tổ quốc ra dụ dỗ anh ta, chiêu này quả nhiên có tác dụng, anh ta rõ ràng động lòng đến mức chỉ sau một giây đã muốn đi theo tôi về.
Nhưng cuối cùng anh ta từ chối tôi, mà lý do anh ta từ chối là anh ta không đủ kinh phí, Trung Quốc quá lớn, có quá nhiều chỗ muốn đi, anh ta không đủ kinh phí để đi nhiều nơi!
Có một câu nói rất đúng, chỉ cần là vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa!
Cho nên tôi quyết đoán nói với anh ta nếu anh ta muốn đi Trung Quốc tôi có thể bao hết chi tiêu và chi phí của anh ta!
Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn tôi chằm chằm hỏi tôi nói có thật không.
Tôi không chút nghĩ ngợi, liền quyết đoán đồng ý nói còn thật hơn vàng bạc.
Anh ta vừa nghe tôi nói thế, lập tức đồng ý, nói chỉ cần tôi bỏ chi phí anh ta sẽ theo tôi cùng đi Trung Quốc.
Chi phí tất nhiên không thành vấn đề với tôi, nhưng mà tôi có điều kiện, tôi muốn anh ta giả làm bạn trai tôi.
Cuối cùng tôi và Johnson cùng nhau về nước, khi tôi và anh ta ngồi lên xe taxi chuẩn bị đến ‘Du Nhiên Cư’ tôi thấy được tờ báo gần đây ở trên xe, thế mới biết thì ra là trong lúc tôi không có ở đây, anh trai bị Lăng Nhiễm đẩy lên trang nhất!
Chẳng quan tâm gì khác, tôi kéo Johnson đổi đường trở về đại viện, may mắn quan hệ anh trai và chị dâu thoạt nhìn không hề vì chuyện trên báo mà bị sứt mẻ gì.
Tôi cố ý giả vờ ân ái với Johnson trước mặt mọi người, thậm chí cố ý đưa Johnson đi tìm mẹ Diệp cách vách nói chuyện phiếm, nói cho bà biết Johnson là bạn trai của tôi, ngoài ra còn gọi điện thoại nói cho quản lý Trương tôi đã trở lại, bảo nếu ông gặp Diệp Tử Ôn thì chuyển lời nói cho anh tôi đang ở đại viện.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tử Ôn thật sự có ý với tôi, thì anh sẽ đến tìm gặp tôi, nếu quả thật chỉ coi tôi như em gái, vậy có Johnson ở đây, tôi có thua cũng không quá mắt mặt.
Cũng may lần này tôi thắng cuộc, vì ngày hôm sau Diệp Tử Ôn liền vội vàng chạy tới nhà, sau đó vừa vào cửa không nói không rằng liền vung quả đấm đấm vào mặt Johnson, quả đấm kia rất mạnh, đánh vào mặt Johnson khiến mặt tôi cũng thấy đau thay anh ta.
Tôi chưa từng thấy Diệp Tử Ôn như vậy, bình thường ngoài mồm miệng xấu ra ra, chưa bao giờ đánh nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đánh người, cũng là lần đầu tiên anh đánh người trước mặt tôi.
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng tách bọn họ ra, trong lòng mừng thầm, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Johnson, vì tôi mà anh ta tự nhiên bị đánh thành như thế.
Xác định tôi có địa vị trong lòng Diệp Tử Ôn rồi cho nên để trả thù cho Johnson, tôi cố tình đau lòng hỏi anh ta bị đánh có đau không.
Quả nhiên Diệp Tử Ôn tức giận tới mức dậm chân, đột nhiên tôi có loại cảm giác đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
Tôi không hề đắc ý được quá lâu, bởi vì Diệp Tử Ôn giống như là thật sự bị tôi chọc giận không nhẹ, trực tiếp túm tay tôi kéo đi rồi, thậm chí không để cho tôi có cơ hội phản kháng.
Anh lái xe đưa tôi đến một chỗ trống trải, mấy dặm quanh đó đều không nhìn thấy bóng người, anh vặn hỏi tôi chuyện Johnson là thế nào.
Tôi tức giận trước đó anh khiến tôi uất ức như thế, mạnh miệng nói J