ba Diệp và mẹ Diệp vì tôi làm ồn ào mà đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ khi đó anh thật sự là bị tôi dọa rồi, chỉ nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Tôi cũng chẳng quan tâm gì khác, tôi chỉ biết mình rất thích anh, không muốn anh bị nữ sinh khác cướp đi.
Cho nên tôi liền ra một quyết định thật bạo dạn, thừa dịp anh còn chưa phục hồi tinh thần lại, bước lên một bước kiễng mũi chân lên ấn môi mình lên môi anh, vì là nụ hôn đầu tiên, trẻ con không hề có kinh nghiệm, không biết gì cả, chỉ dán lên môi anh một lúc lâu, sau đó đỏ mặt lùi lại, nói anh có nụ hôn đầu tiên của tôi, nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi.
Không đợi anh trả lời, vòng qua anh liền muốn chạy đi, khi chạy đến cửa sân, muốn xoay người nhìn lại anh, lúc này mới để ý tới ba Diệp và mẹ Diệp đứng ở gần đó, hai người dường như đều bị tôi dọa không ít, miệng hé mở như là còn kinh ngạc, vẫn chưa kịp khép lại.
Tôi cũng bị bọn họ dọa không nhẹ, những lời vốn là còn muốn nói với Diệp Tử Ôn bị dọa một cái đã quên cả, xoay người liền chạy về nhà.
Một đêm đó tôi ngủ thật ngon, trực giác tôi cho là làm thế là tốt rồi, nhất định anh sẽ tiếp nhận lời tỏ tình của tôi, sau đó chia tay với nữ sinh kia, vì tôi và anh mới thực sự là ‘ thanh mai trúc mã ’!
Nhưng mà tôi không nghĩ tới chính là bắt đầu từ sau hôm tôi tỏ tình, anh liền cố ý trốn tránh tôi, còn không cho anh trai nói cho tôi biết tin tức của anh, dọa là nếu bán đứng anh thì không phải là anh em gì nữa.
Tôi rất đau lòng, không rõ tại sao anh phải làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi không xinh đẹp sao?
Mấy ngày đó cứ rảnh là tôi lại cầm gương soi, cuối cùng nhìn nhiều cũng thấy mình xấu rồi, sau đó lại quăng cái gương, cái gương vô tội cứ thế bị vỡ nát.
Cuối cùng mẹ không nhìn được nữa, đặc biệt tìm tôi nói chuyện, tôi nghĩ đại khái là bà nghe từ bên mẹ Diệp, nghĩ mấy ngày nay mới quyết định tâm sự với tôi một chút.
Bà nói tôi còn quá nhỏ, bây giờ quan trọng nhất là bài vở, không nên suy nghĩ chuyện linh tinh.
Tôi biết chuyện linh tinh bà nói là chỉ chuyện tôi thích Diệp Tử Ôn, tôi còn đang buồn bã việc Diệp Tử Ôn không hề để ý gì đến tôi, nghe bà nói thế, liền hỏi bà, có phải là vì tôi còn nhỏ, cho nên Diệp Tử Ôn mới từ chối tôi như thế không.
Gần như không hề nghĩ ngợi, mẹ liền gật đầu, nói nhất định là như vậy , nói nam sinh đều không thích nữ sinh ít hơn mình vài tuổi, nói bọn họ thích những nữ sinh xấp xỉ tuổi với họ.
Tôi ngây thơ tưởng đó là thật, còn oán giận mẹ nói gì mà sao lại sinh tôi muộn thế.
Nhưng mà dù mẹ nói với tôi rất nhiều, bảo tôi trước mắt cứ tập trung học tập, nhưng mà tôi vẫn nghĩ tới Diệp Tử Ôn, nghĩ anh đang làm gì, khi nghĩ đến anh ở cùng nữ sinh khác thì trong lòng lại khó chịu và bực bội như con khỉ cào vậy.
Tôi vẫn quen tan học là đến Diệp gia một vòng, nhưng mà không hề gặp mặt.
Trong lòng rất khổ sở, không rõ tại sao anh nhất định phải trốn tôi kỹ như thế, chẳng lẽ anh thật sự thích hoa khôi hệ trung văn của trường như vậy sao?
Khoảng thời gian đó tôi thật không vui, rất không vui, thậm chí tôi còn len lén đến quán mua bia, học người thất tình trên TV mượn rượu tiêu sầu.
Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, mới đầu uống còn khó uống đến muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, vì tôi muốn mượn rượu quên đi những chuyện không vui kia.
Cứ hết một chai lại một chai, tôi từ từ thích ứng với vị rượu, đến khi tôi uống hết cả ba chai đã mua, chính tôi cũng không biết mình đã làm những gì.
Ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình như muốn nứt ra, đau đến mức tôi chỉ muốn dùng tay đập đập.
Mẹ đi vào mắng tôi một trận, thì ra là tôi uống rượu say cả buổi tối vừa ca hát vừa khiêu vũ, khiến cho cả nhà cả đêm chưa ngủ, nhưng mà mắng thì mắng, vẫn nấu cho tôi trà giải rượu, uống rồi quả nhiên đầu thoải mái rất nhiều.
Có lẽ là anh trai nói chuyện tôi say rượu cho anh biết, hôm đó lúc tan học, anh chủ động chờ tôi ở cổng trường, nhưng mà vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không hề có bộ dạng ba lăng nhăng lúc bình thường, tôi nhìn mà có cảm giác sợ hãi.
Anh nói anh có lời muốn nói với tôi, đưa tôi đến công viên gần trường học, chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên, tôi hỏi anh mấy hôm nay đi đâu, anh không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt nhìn phía trước.
Tôi bĩu môi, có chút ủy khuất, hỏi tại sao anh muốn trốn tôi, thật ra thì tôi biết tại sao anh muốn trốn tôi, chẳng qua là không hỏi tôi không cam tâm.
Anh nhìn bầu trời một lúc lâu, xoay đầu lại chăm chú nhìn tôi, sau đó nói anh thật chỉ coi tôi là em gái, bảo tôi đừng tiếp tục những hành động trẻ con kia, anh sẽ không thích tôi.
Khi nghe anh nói điều này, ta thật khó chịu, trái tim như muốn nứt ra, tôi cắn môi, không để cho mình rơi nước mắt, hỏi anh tại sao? Là bởi vì tôi còn quá nhỏ sao?
Anh gật đầu nói phải, giống mẹ, anh nói anh thích người nhiều tuổi hơn tôi. Anh nói anh nhìn tôi lớn lên, tới giờ chỉ coi tôi như em gái.
Tôi không cam lòng, nói tình cảm thanh mai trúc mã mới có thể tốt.
Anh lắc đầu, nói tôi và anh căn bản là không phải là thanh mai và trúc mã vì tuổi tác hai người cách biệt quá lớn.
Tôi rất tức giận, quát to anh, tuổi, lại là tuổi! Hỏi anh, không phải là người ta nói tình yêu không phân biệt tuổi tác sao, tại sao cứ muốn dùng số tuổi để làm cái cớ từ chối tôi.
Anh nhìn tôi thật lâu, sau đó nói một câu đơn giản nhất, hỏi có phải bây giờ tôi có thể thích một nam sinh học tiểu học năm thứ ba hay không.
Tôi không kịp phản ứng anh đang bẫy tôi, không hề nghĩ ngợi liền nói luôn không được.
Sau đó anh cười, nói tôi với anh mà nói chính là tôi không thích nam sinh học tiểu học năm ba.
Tôi có loại cảm giác bê tảng đập vào chân mình, hoàn toàn nói không ra lời phản bác, chỉ có thể thở hổn hển nhìn chằm chằm anh.
‘đàm phán’ đã đạt được kết quả anh muốn, anh cười cười đưa tay xoa xoa đầu tôi, bảo tôi sau này đừng trộm uống rượu nữa.
Tôi còn đang tức giận vì anh bẫy tôi, không vui hất tay anh ra, nói với anh tôi căn bản không muốn làm em gái anh!
Quát xong liền bỏ chạy đi, tôi tưởng là anh sẽ chạy theo tôi về nhà giống như hồi còn bé, nhưng đến khi tôi chạy được một đoạn rồi quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau hoàn toàn không có bóng dáng anh.
Trong lòng tôi thoáng cái ủy khuất dâng lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Khi về đến nhà mẹ và mẹ Diệp đang trò chuyện trong sân, thấy tôi đi vào liền ngừng nói.
Tôi không có lòng dạ nào đoán hai mẹ đang nói gì trước lúc tôi về, trong lòng còn đang khổ sở vì những lời Diệp Tử Ôn nói trước đó.
Không có chào hỏi cũng không nói chuyện đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, ngã xuống giường liền khóc nức nở lên.
Mẹ nói chuyện xong với mẹ Diệp đi vào, thấy tôi nằm lỳ ở trên giường khóc, liền hỏi tôi thích Diệp Tử Ôn đến thế sao.
Tôi uất ức xoay người vùi đầu vào trong lòng bà, khóc nói với bà những gì Diệp Tử Ôn vừa nói với tôi.
Mẹ cũng không nói nhiều, chỉ bảo tôi còn bé, sau này sẽ gặp được người mình thích thực sự.
Tôi đẩy bà ra, có chút tức giận xoay người đi, ghét bọn họ nói tôi còn bé, tôi rất xác định tình cảm của chính tôi, tình cảm chẳng liên quan gì đến số tuổi cả.
Cuối cùng thở dài liền rời đi, tôi không biết hôm đó rốt cuộc mình khóc bao lâu, nhưng mà tôi biết tôi đã khóc ngủ thiếp đi.
Khi ăn điểm tâm đôi mắt của tôi sưng đỏ, ông nội thấy đau lòng, liền thay tôi không đáng mắng Diệp Tử Ôn mấy câu, ngay cả anh trai cũng bị ông mắng.
Ăn xong điểm tâm ba tôi gọi tôi vào thư phòng, ba hỏi tôi có phải thật sự xác định tình cảm với Diệp Tử Ôn như vậy không.
Tôi quả quyết gật đầu, nếu như không thích, tôi đã không khổ sở đau lòng thế này.
Thấy tôi quả quyết như thế, ba cũng không cũng không khuyên can tôi nữa, chỉ nói nếu tôi đã xác định được lòng mình rồi thì hãy kiên trì, đừng vì bị cản trở mà lùi bước, khóc thút thít thế, lại càng không được suy sụp tinh thần bỏ cuộc.
Tôi có chút bất ngờ ba lại nói như thế, không phản đối mà là đồng ý.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, ba tiến tới sờ sờ đầu tôi, nói ông không phản đói tình cảm của tôi dành cho Diệp Tử Ôn, nhưng mà tôi phải đảm bảo tình trạng học tập và cuộc sống bình thường.
Trong nhà có một người thành quân đồng minh của tôi, đột nhiên khí thế đại chấn, giống như là người gần tắt thở được người ta châm mạnh một cái, liền sống lại vậy.
Tôi gật đầu đồng ý với ba, hơn nữa tiến lên ôm ông, tôi nói cảm ơn ông, cảm ơn ông sẵn lòng ủng hộ sự lựa chọn của tôi.
Rời khỏi thư phòng, tôi đã có quyết định, liền đi đến Diệp gia cách vách.
Khi tôi sang, ba Diệp đã đến đơn vị rồi, mẹ Diệp đang quét dọn vệ sinh, thấy tôi có hơi bất ngờ.
Ở phòng khách và phòng bếp tôi đều không nhìn thấy Diệp Tử Ôn, tôi chắc nhất định anh còn đang ngủ, cho nên cũng không quan tâm mẹ Diệp ở phía sau gọi tôi, liền chạy vào phòng Diệp Tử Ôn.
Quả nhiên tôi đoán không sai, anh thật còn đang ngủ, tôi tiến lên một tay kéo chăn của anh ra, tôi không ngờ anh lại đang ngủ trần, toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi bó.
Nhưng mà khi đó tôi căn bản là chẳng quan tâm lúng túng hay xấu hổ gì cả, liền thò tay đánh thức anh.
Anh nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ, hỏi sao tôi lại ở đây, sau đó trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến anh kịp phản ứng, cúi đầu liếc nhìn mình, lại ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó vội vàng kéo cái chăn lên đắp lên trên người mình, lớn tiếng hỏi tại sao tôi lại ở trong phòng anh. (VL: edit đoạn này mà m buồn cười quá, DTO lúc này chẳng khác gì tiểu thư khuê các bị người lạ đột nhập vào phòng, ^_^)
Tôi cúi người nhìn khuôn mặt anh, nghiêm túc nói tôi sẽ tiếp tục thích anh, cho dù anh có muốn thích tôi hay không, tôi sẽ làm theo ý mình cho đến khi anh kết hôn.
Tôi tưởng là anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh lại nhìn tôi hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi tôi có phải là nữ sinh không, sao lại xông vào phòng nam sinh, còn lật chăn, nhìn ** của nam sinh.
Tôi vốn có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn anh đỏ mặt lại thấy thản nhiên rồi, cố ý nói, ngay cả bộ dạng trần truồng của anh tôi cũng đã nhìn rồi, còn có gì ngượng ngùng.
Tất nhiên, cởi truồng là chỉ bức ảnh đầy tháng của anh hồi còn bé.
Tâm tình buồn bực ngày hôm qua lúc này thoáng cái hết sạch cả rồi, người khoan khoái.
Từ đó về sau, tôi vẫn thỉnh thoảng tìm anh, mà anh vẫn luôn cô ý trốn tránh tôi, nhưng mà anh có Trương Lương kế, tôi có quá tường thê (3), dù thế nào cũng gặp được mấy lần.
(3) Trương Lương kế và quá tường thê: Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần thường bày mưu tính kế giúp Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công, cho nên những kế hay thường được gọi là Trương Lương kế.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.
Về sau dường như anh và hoa khôi của trường kia chia tay rồi, tôi không biết nguyên nhân gì, nhưng mà thấy tâm tình anh mấy hôm đó vô cùng không tốt.
Có điều vì cái tin đó mà tôi mừng thầm mấy ngày liền.
Tôi vẫn thẳng thắn nói mình thích anh, vẫn thỉnh thoảng đi tìm anh, thời gian thấm thoát