An Nhiên nhìn ảnh rất vui, quay đầu mỉm cười gật đầu với vị phu nhân kia.
Vị phu nhân kia cũng đi tới, bốn người cùng ngồi một hàng, nói chuyện phiếm một lúc mới biết, thì ra vị phu nhân kia bị bệnh nan y, không còn nhiều thời gian lắm, bà và chồng bà quyết định cùng nhau đi lại những con đường bọn họ từng đi, nghe thế An Nhiên khiếp sợ, lại càng tiếc hận cho bọn họ, vị phu nhân kia như là nhìn ra cảm xúc của An Nhiên, nắm tay cô, lắc đầu nói, giờ bà rất hạnh phúc, suốt chặng đường này được ở cạnh người bà yêu nhất, bà không còn gì để tiếc nuối.
Vị phu nhân kia còn nói, Newyork là chặng cuối cùng của bọn họ, sau đó trở về bọn họ còn phải làm đám cưới, dù đã yêu nhau 30 năm rồi, nhưng vì hồi đó cha mẹ bà không đồng ý, hai người bỏ trốn đi, hôn lễ của bọn họ không nhận được lời chúc phúc của người thân bạn bè, nhưng bà biết hôn nhân của bọn họ rất hạnh phúc, cho nên lần này trở về, dù cuộc sống đã đi đến hồi kết rồi, nhưng bọn họ vẫn muốn bổ sung hôn lễ, để người đời chứng kiến bọn họ hạnh phúc, để tất cả mọi người chúc phúc cho bọn họ.
Cho dù chia tay rồi, trên đường trở về, An Nhiên vẫn còn bùi ngùi nhớ lại câu chuyện của vị phu nhân kia và chồng bà.
Nhìn ra tâm tình của cô, Tô Dịch Thừa đưa tay nắm chặt tay cô, mỉm cười với cô, nói: "bọn họ rất hạnh phúc."
An Nhiên nhìn anh, nghe hiểu ý anh, gật đầu mỉm cười, "ừ bọn họ rất hạnh phúc."
Khi đi ngang qua một cửa hàng áo cưới, An Nhiên không khỏi dừng bước, nhìn áo cưới màu trắng thánh khiết được trưng bày trong tủ kính, không nhịn được ngơ ngẩn nhìn, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói: "vị phu nhân kia mặc áo cưới nhất định rất đẹp."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, lại nhìn áo cưới một chút, nhớ tới dường như mình còn nợ người nào đó một nghi lễ rất quan trọng, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Một đêm này An Nhiên nằm trong lòng Tô Dịch Thừa ngủ không ngon giấc lắm, hơn hai giờ đêm còn chưa ngủ được, một là sắp phải ly biệt, theo như tình hình bình phục của Lâm Tiểu Phân, các cô phải ở lại đây ít nhất nửa tháng nữa, một là không khỏi nhớ tới đôi vợ chồng người Pháp gặp tối qua trên xe buýt hai tầng, hi vọng bọn họ trở về có thể có một hôn lễ lãng mạn, lại được mọi người chúc phúc, hi vọng vị phu nhân kia có thể hạnh phúc lúc cuối đời này.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã rời đi, không nói lời từ biệt, chỉ để lại một tời giấy ở đầu giường cho cô, nói mình phải nhanh kịp giờ bay, thấy cô chưa tỉnh không đành lòng đánh thức cô, ngoài ra còn mang đi hai tấm ảnh chụp tối qua, nói lúc không có cô, ít nhất có thể để anh nhìn ảnh nhớ cô.
An Nhiên nắm thật chặt tờ giấy kia, cầm điện thoại di động muốn gọi cho anh, nhưng mà đã tắt rồi.
Khi An Nhiên có chút cô đơn từ khách sạn đi đến bệnh viện, Lâm Tiểu Phân đã làm xong kiểm tra đi ra rồi, thấy bộ dạng của cô, mặc dù cả người vẫn suy yếu, nhưng nhìn tinh thần không tệ, cười vẫy vẫy tay với cô, nói có đồ cho cô.
"Cái gì ạ?" An Nhiên ngờ vực, nhìn thím Trương đưa một hộp giữ nhiệt cho cô.
An Nhiên lắc đầu, "con không muốn ăn." Thanh âm nghe rầu rĩ, hơi suy sụp.
Lâm Tiểu Phân bật cười lắc đầu, đưa tay lấy sandwich trong hộp giữ ấm ra, đưa cho cô, nói: "cầm lấy, nếm thử xem, con sẽ thích."
An Nhiên bất đắc dĩ, không tiện trái lời mẹ, chỉ có thể gật đầu, nhận lấy sandwich từ tay bà, có lẽ do tâm trạng, rõ ràng chưa ăn gì, nhưng không cảm thấy đói.
Há mồm cắn miếng sandwich, không khỏi trừng lớn mắt, cảm giác rất quen thuộc, mùi vị cũng rất quen.
Lâm Tiểu Phân ngồi trên giường và thím Trương đứng cạnh cùng mấy cô y sĩ đều bật cười, Lâm Tiểu Phân hỏi: "thích không?"
"là là là anh ấy làm đúng không ạ?" An Nhiên cảm động, hốc mắt hơi nóng lên, ăn bữa sáng anh làm hơn nửa năm rồi, tất nhiên cô nếm ra đây là mùi vị Tô Dịch Thừa làm.
Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, cũng cảm thấy vui mừng vì con gái mình tìm được người thật lòng yêu thương, nói: "sáng nay trước khi lên máy bay, a Thừa đặc biệt đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó giao chỗ sandwich này cho mẹ, nói là cho con ăn, đây là nó mượn phòng bếp của bệnh viện làm cho con, Nhiên Nhiên a, con tìm được người đàn ông thật tốt, mẹ mừng cho con."
An Nhiên gật đầu, vừa cười vừa khóc, cầm lấy sandwich ăn một miếng to.
Mấy ngày nay Tô Dịch Thừa bề bộn nhiều việc, không chỉ bận công việc, anh vẫn nợ An Nhiên một hôn lễ, mặc dù lúc đầu An Nhiên nói không muốn có hôn lễ, nhưng mà ở Newyork vào đêm trước khi đi, đứng ở trước cửa hàng áo cưới, anh cảm nhận được cô không chỉ cảm thán cho đôi vợ chồng kia, cô cũng muốn có một hôn lễ thuộc về mình.
Vì thế anh đặc biệt tìm hỏi Lâm Lệ, từ miệng Lâm Lệ mới biết được nguyên nhân tại sao hồi đó cô khăng khăng không muốn tổ chức hôn lẽ, thì ra là cô coi hôn lễ rất thần thánh không gì sánh được, bất khả xâm phạm, hôn nhân có thể được tạo thành từ sự hợp tác của hai người không hề yêu nhau, nhưng hôn lễ phải do hai người thật lòng yêu nhau cùng sánh vai đi tới.
Nhớ lại lúc sự gắn kết của hai người lúc mới gặp nhau, quả thật là phần hí kịch, hồi đó cô nói không cần hôn lễ, mình cũng không nói thêm gì, vì khi đó mình hoàn toàn khác với bây giờ, nếu lúc đầu cô thật sự muốn lễ cưới, anh sẽ cho vì cảm thấy đây là chuyện mà một người chồng nên làm cho vợ mình, nên tôn trọng, nhưng mà cô nói không cần, anh cũng không thèm để ý, giống như lúc ban đầu, lúc lựa chọn kết hôn với cô cũng vì hai chữ — thích hợp!
Nhưng mà bây giờ khác rồi, tình cảm của anh đối với cô không giống như hồi đó, không phải là thích hợp, mà là yêu, bất kể cô có muốn hay không, anh cảm thấy mình nên cho cô một hôn lễ, trong hôn lễ cho cô lời hứa hẹn, đây không phải là sự tôn trọng nên có của một người chồng đối với vợ mình, mà là lời hứa hẹn và tỏ tình của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu nhất.
Cho nên sau khi trở về từ Mỹ, trừ công việc, anh vẫn luôn bận rộn chuẩn bị các nghi thức hôn lễ, hy vọng trong vòng nửa tháng chuẩn bị xong hôn lễ, đến ngày cô về nước, có thể chính thức nắm tay cô lên tấm thảm đỏ, tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người dành cho bọn họ.
Đối với việc anh nói muốn bổ sung hôn lễ, hầu như là nhận được sự ủng hộ của mọi người, Tô gia vẫn luôn cảm thấy thua thiệt An Nhiên một hôn lễ, cho nên lần này Tô Dịch Thừa nói muốn bổ sung, nhận được phiếu thông qua của mọi người. Trước đó Tô Dịch Thừa cũng liên lạc với bên Cố Hằng Văn, nói cho ông biết ý nghĩ và kế hoạch của mình, hơn nữa xin ông phối hợp giữ bí mật cho anh, thật ra thì người cha nào cũng muốn có thể đích thân dắt con gái lên thảm đỏ, sau đó đặt tay con gái mình vào tay người có thể cho cô hạnh phúc, thương yêu chiều chuộng cô cả đời, lúc An Nhiên nói không cần hôn lễ, vì muốn con gái vui, nên bọn họ tôn trọng quyết định của cô, nhưng mà bây giờ Tô Dịch Thừa hứa hẹn muốn bổ sung một hôn lễ cho cô, làm cha, tất nhiên là Cố Hằng Văn không có ý kiến gì, hớn hở đồng ý, cũng giữ bí mật với vợ và con gái mình.
Tất cả tiến hành vô cùng thuận lợi, người nào đó vì muốn lấy lòng anh vợ mình, đứng ra nói toàn bộ sân khấu, đoàn xe hoa đều do cậu ta lo, cũng có người đứng ra chịu trách nhiệm điều khiển chương trình và đội nhạc để chúc mừng bạn tốt.
Một hôn lễ long trọng thế đều bị người khác ôm việc, cứ như vậy, chú rể là Tô Dịch Thừa lại biến thành không có việc gì. Khi Dịch Kiều nói muốn chịu trách nhiệm bao hết lễ phục của bọn họ thì Tô Dịch Thừa từ chối, còn để bọn họ ôm đồm hết thì anh cảm thấy đây không phải là hôn lễ của anh nữa.
An Nhiên cùng Lâm Tiểu Phân đã xác định ngày về, vào hơn tám giờ sáng ngày mai máy bay sẽ hạ cánh xuống Giang Thành, sau khi nhận được tin tức, Tô Dịch Thừa lập tức báo cho mọi người, tính ngày mai hai người Tô Dịch Kiều và Lâm Lệ trực tiếp đến sân bay đón An Nhiên đi trang điểm, sau đó đi đến nơi tổ chức hôn lễ, đến lúc đó Cố Hằng Văn nắm tay cô giao cho anh.
Vừa tưởng tượng thế, khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa cầm lấy giấy tờ trong tay, chuẩn bị hoàn thành công việc hôm nay, ngày mai một lòng một dạ đi đón ‘cô dâu’ của anh.
Đúng rồi, đã quên nói, văn kiện xử lý Tô Dịch Thừa đã được ban xuống rồi, thật ra thì chức vị không thay đổi mấy, chỉ có cái ghế thị trưởng vẫn trống đã do nguyên cục trưởng cục cảnh sát Lý cục trưởng đảm nhiệm, mà Tô Dịch Thừa vẫn là phó thị trưởng Giang Thành, về chuyện dự án khoa học kỹ thuật thành phố thì phân ra cho một vị chủ nhiệm tỉnh cử xuống cùng quản lý, nhưng mà trong văn kiện lần này còn có một mục thuyên chuyển công tác, chính là Tô Dịch Thừa đảm nhiệm chức trách phó thị trưởng đồng thời còn kiêm nhiệm chức cục trưởng cục xây dựng Giang Thành, tiếp nhận vị trí của Đồng Văn Hải trước kia.
Kể từ đó, mặc dù chức vị không thay đổi gì, nhưng phạm vi quyền lực lại lớn hơn, việc cũng nhiều hơn.
Vào lúc Tô Dịch Thừa còn đang phấn đấu làm nốt mấy cái công văn cuối trong tay, thì cửa phòng làm việc được gõ vang, không nghĩ nhiều, tưởng là thư ký Trịnh lại có giấy tờ gì muốn đưa cho anh, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, liền cao giọng nói: "vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tô Dịch Thừa vẫn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn giấy tờ trong tay, vừa nói: "chuyện gì?"
"Ha ha." Đáp lại anh không phải là thanh âm của thư ký Trịnh, mà là một tràng cười thanh thúy, dễ nghe như chuông bạc.
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa vội ngẩng đầu, sau đó bỗng dưng sửng sốt.
Đứng trước mặt anh đâu phải là thư ký Trịnh tục tằng mà rõ ràng là người mình vừa mới nghĩ tới cho cô một hôn lễ đầy bất ngờ vào ngày mai!
An Nhiên cười đứng trước bàn làm việc của anh, nhìn anh, mở miệng nói: "em đã trở về."
Tô Dịch Thừa ngây ngẩn, cả người còn thừ ra, trừ vui mừng, còn có kinh sợ!
An Nhiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, hoàn toàn không có vẻ khôn khéo bình thường, không khỏi cảm thấy buồn cười, ý cười trên mặt càng lớn hơn, nghiêng về phía anh nói: "vẫn còn choáng sao?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, tiếng lên ôm cô vào lòng, ôm thật chặc, không nói lời nào.
An Nhiên cười khanh khách, đưa tay ôm lại anh, nở nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc lâu, Tô Dịch Thừa buông cô ra, nhìn cô, hỏi: "Em không phải là ngày mai mới bay về sao?"
An Nhiên cười loan chân mày, nghiêng đầu nhìn cả người lộ ra tươi cười hỏi: "Kinh ngạc không?"
"Kinh. . . . . ." Anh có thể nói là kinh sợ sao? Này hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh.
"Anh không vui?" An Nhiên có chút nghi hoặc nhìn anh, bộ dáng của anh hoàn toàn không có giống trong tưởng tượng của cô.
Tô Dịch Thừa lắc đầu, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, ở bên tai cô nói: "Anh chỉ là quá cao hứng." Anh làm sao sẽ mất hứng, chỉ quá mức ngoài ý muốn, cùng kế hoạch của anh có chút trục trặc.
An Nhiên cũng cười, đưa tay ôm lấy anh thật chặt, đầu tựa vào lồng ngực của anh, thanh âm buồn bực nói: "Tô Dịch Thừa, em rất nhớ anh."
Đem người trong ngực ôm chặt hơn nữa, cúi đầu hôn tóc của cô, nói: "Anh cũng vậy rất nhớ em."
An Nhiên từ trong ngực của anh lui ra ngoài, nhìn chằm chằm anh, đưa tay nhẹ vỗ về mặt của anh, mắt của anh, mũi của anh, cuối cùng là môi của anh, sau đó hai tay vòng quanh cổ của anh, đưa môi tới chút ít, tự mình kiễng mủi chân hôn lên môi của anh, bốn cánh môi kề nhau trong nháy mắt, thanh âm rù rì từ