i làm sao không ai nhấc máy đây!" Vừa nói, một bên đi qua đi lại.
Một bên Tô Dịch Thừa cười, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay An Nhiên, đưa thay sờ sờ mặt của cô, nói: "Em đi gặp mẹ trước đi, để cho anh tới báo cho ba tin tức tốt này."
Đúng vậy, Lâm Tiểu Phân sau khi trải qua hơn tám tiếng phẫu thuật bác sĩ đã tuyên bố thành công, mặc dù trong lúc đang phẫu thuật không cẩn thận đụng vào một bên mạch máu phức tạp, nhưng mà bởi vì cứu giúp kịp thời, cũng không có nguy hiểm đến tánh mạng.
Lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi tới nói phẫu thuật viên mãn thành công, An Nhiên cơ hồ là cao hứng đến muốn ngất đi, phía trước lo lắng khổng lồ, sau đó đột nhiên tới khổng lồ vui sướng, cái loại vui sướng này làm cho người ta khó có thể đón nhận.
Đợi tiêu hóa hết tin tức tốt kia, An Nhiên trước tiên là muốn gọi điện thoại cho Cố Hằng Văn, chỉ là gọi hồi lâu, hình như cũng không có ai nhấc máy.
An Nhiên có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tô Dịch Thừa, đành gật đầu, đi về phía phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân.
Tô Dịch Thừa cũng không có gọi điện thoại thêm cho Cố Hằng Văn, anh có chút có thể hiểu được tâm tình của Cố Hằng Văn bây giờ, vừa lo lắng, lại khát vọng biết đến.
Kiểm tra số điện thoại của Cố Hằng Văn, rồi trực tiếp viết một tin nhắn ngắn gửi cho Cố Hằng Văn, anh biết, sau khi nhận được tin nhắn, không tới một phút đồng hồ, Cố Hằng Văn cũng sẽ gọi điện thoại lại cho anh.
Quả nhiên đúng như Tô Dịch Thừa dự đoán, tin nhắn gửi đi vẫn chưa tới một phút đồng hồ, chỉ có ba mươi giây, Cố Hằng Văn liền gọi điện thoại tới.
Tô Dịch Thừa cười khẽ nhấc máy, còn chưa kịp chờ Tô Dịch Thừa mở miệng, Cố Hằng Văn liền mở miệng trước tiên nói: "An Nhiên, có thật không? Phẫu thuật thành công có phải không? Mẹ của con không có chuyện gì rồi, có phải hay không?" Liên tiếp hỏi vài vấn đề, mặc dù qua điện thoại, nhưng mà Tô Dịch Thừa có thể nghe ra được ông hiện tại rất vui sướng.
Tô Dịch Thừa cười khẽ gật đầu nói: "Ba yên tâm đi, mẹ mọi chuyện đều tốt, không có gì đáng ngại."
Nghe được thanh âm của Tô Dịch Thừa, Cố Hằng Văn có chút kích động, nói: "A Thừa, con đang ở nước Mỹ?"
"Dạ, gần đây đều đã không còn bận rộn, lo lắng An Nhiên, cho nên con sang đây xem cô ấy." Tô Dịch Thừa coi như là nói chi tiết.
"Được, được, tốt." Cố Hằng Văn liên tục nói mấy tiếng tốt, cả người có chút thả lỏng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, có con ở đấy, ba cũng yên tâm."
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa lộ ra nụ cười, có chút ân cần nói: “Ba, một đêm không ngủ sao, buổi sáng đi ngủ một giấc đi."
"Được, được, được." Cố Hằng Văn hợp với gật đầu, khẩn trương lo lắng một đêm, buổi sáng không có lớp, ông nghĩ hiện tại ông rốt cục có thể ngủ ngon giấc rồi, không cần lo lắng rằng bên kia điện thoại truyền đến tin tức gì không tốt nữa. Nghĩ đến cái gì lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bác sĩ nói lúc nào có thể xuất viện không? Các con lúc nào trở lại?"
"Còn không có, nhưng mà sau khi phẫu thuật ít nhất còn muốn quan sát một thời gian, đoán chừng cũng không có nhanh như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ suy đoán nói.
"Ừ." Cố Hằng Văn gật đầu, mặc dù hiện tại trong lòng khẩn cấp muốn nhìn thấy Lâm Tiểu Phân, nhưng mà cũng biết sau phẫu thuật quả thật cần phải quan sát chặt chẽ, nên gật đầu nói: "Ừ, cũng cần phải quan sát tốt, người không có chuyện gì là tốt rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Người không có chuyện gì so sánh với cái gì cũng đều quan trọng hơn.
Lại cầm điện thoại hàn huyên mấy câu, Cố Hằng Văn lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã sắp 8h, từ giữa trưa đến bây giờ, An Nhiên cũng không có ăn cái gì, đồ mua tới đây, vốn nói ăn không vô liền đụng không có đụng tới, nghĩ đến hiện tại cũng nên ăn rồi, vì vậy trực tiếp đi ra phía bên ngoài bệnh viện mua chút thức ăn, nơi này dù sao không thể so với trong nước, toàn là cơm Tây, muốn mua cháo phải tìm khắp các nơi, cuối cùng chỉ có thể mua mấy phần sandwich cùng mấy bình sữa tươi trở về, lúc đến phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy An Nhiên đang ngồi ở trước giường bệnh của Lâm Tiểu Phân, tay nắm lấy tay của Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng đặt ở trên mặt của mình, nhìn bà, khóe miệng mang theo nụ cười đẹp mắt, vẻ mặt kia, không hề có u buồn lúc trước nữa, là thoải mái, là tự nhiên .
Tô Dịch Thừa đem sandwich phân cho thím Trương, hôm nay thím Trương cơ hồ cũng chưa có gì cả ăn, ba người một ngày đều vì lo lắng cho Lâm Tiểu Phân phẫu thuật, bất quá cũng may là kết cục tốt.
Lúc An Nhiên xoay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tô Dịch Thừa, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lâm Tiểu Phân sau khi phẫu thuật, hai ngày mới tỉnh lại , khi tỉnh lại cả người còn rất yếu, biết được mình đã không có chuyện gì, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười.
Sau bốn ngày Tô Dịch Thừa đang ở New York, thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, bởi vì Tô Dịch Thừa lần này đi tương đối gấp, có rất nhiều chuyện cũng không có nói rõ ràng, có rất nhiều chuyện tình khác chờ anh trở về xử lý, thư ký Trịnh qua điện thoại còn nói với anh tin tức trọng yếu, đó chính là trong tỉnh đối với chuyện tình của Tô Dịch Thừa lần nà,y đã ra quyết định xử phạt, cụ thể còn phải chờ bản thân anh sau khi trở về mới báo cho anh được.
Lâm Tiểu Phân trải qua hai ngày nghỉ ngơi, cả người tinh thần cũng khôi phục rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng tốt hơn, đôi mắt sau khi phẫu thuật, ngày thứ nhất hơi mơ hồ, hai ngày này tất cả đều thấy được rõ, bất quá thể lực tự nhiên còn phải qua một thời gian nữa mới có thể khôi phục giống như lúc trước, bởi vì có công chuyện, nên Tô Dịch Thừa cũng rất bất đắc dĩ, không thể ở chỗ này lâu, chỉ có thể trở về trước, nhưng mà sợ thím Trương một người bận không chịu kịp, nên đã ở ngay tại chỗ tìm một người phụ giúp, bởi vì sợ tiếng nói không thông, cho nên trực tiếp tìm một người Hoa kiều tới hiệp trợ thím Trương chăm sóc tốt cho Lâm Tiểu Phân.
Biết Tô Dịch Thừa sáng mai phải bay trở về, Lâm Tiểu Phân cùng thím Trương để cho An Nhiên tối nay ở bên cạnh Tô Dịch Thừa đi dạo một chút, lại muốn ly biệt, trong lòng đối với anh tất nhiên là có chút ít không đành. Mà bây giờ có thêm người cùng Thím Trương cùng nhau chiếu cố mẹ của cô, tự nhiên cũng yên tâm rất nhiều, cho nên sau khi ăn xong cơm tối, An Nhiên liền lôi kéo Tô Dịch Thừa nói muốn để cho anh mang cô đi dạo một chút chỗ thành phố có kinh tế phát đạt nhất thế giới này.
Thật ra thì lúc trước An Nhiên cũng đã tới New York, nhưng mà lúc trước là vì công việc, thời gian vô cùng gấp, căn bản là chưa từng thấy rõ diện mạo của thành phố này, đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.
Tô Dịch Thừa đối với thành phố này cũng coi như không quen thuộc, bất quá khi còn đang học ở trường bị mấy người bọn Diệp Tử Ôn lôi kéo anh tới đi dạo quá một thời gian ngắn, khi đó Diệp Tử Ôn nói là tới học tập đặc điểm kiến trúc bên này, mà anh ta và Chu Hàn chỉ là khách, nên hai người chỉ lo du ngoạn, vì thế đối với mấy phong cảnh nổi tiếng New York cùng đặc điểm của nơi này anh cũng hiểu rõ ràng . Bất quá xem ra, hiện tại anh cùng An Nhiên đều là thời gian cấp bách, căn bản cũng không có thời gian nói đến khắp nơi đi dạo vân vân, mặt khác thì suy nghĩ đến An Nhiên đang mang thai, thời gian đi dài tất nhiên sẽ bị mệt, cho nên anh chuẩn bị xong liền mang An Nhiên đến quảng trường Thời Đại cách bệnh viện cùng khách sạn không xa đi dạo xem một chút.
Đến buổi tối, quảng trường Thời Đại người luôn đặc biệt nhiều, các chủng tộc, các màu da, Tô Dịch Thừa đưa tay kéo An Nhiên vào trong ngực, tránh cho cô mãi mê nhìn mà bị đám người kia đụng vào.
Lâm Tiểu Phân phẫu thuật thành công, An Nhiên mấy ngày qua, cả người đều thoải mái rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Quảng trường Thời Đại cơ hồ là chỗ nào cũng bị bảng hiệu quảng cáo che lấp, biển quảng cáo khổng lồ cùng màn hình điện tử lớn cơ hồ bao trùm tất cả các cửa sổ kiến trúc, hình hình sắc sắc đèn quảng cáo lóe lên làm cho người ta có chút chói mắt.
Hai người theo đám người không có gì mục đích gì mà chậm rãi dạo bước, đi mệt rồi, hai người liền ngồi ở trên ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi tốt xong, hai người tiếp tục đi xem một chút phía trước.
Ở đầu đường quảng trường Thời Đại, bày biện một đoàn Piano hội họa, một kẻ lang thang đang chơi đàn, hai người nghỉ chân lắng nghe, mặc dù đối với âm nhạc cũng không có nghiên cứu cùng hiểu biết sâu gì, nhưng mà hai người giờ phút này thật là tâm tình rất tốt để cho bọn họ cảm thấy người lang thang kia chơi đàn vô cùng tốt. Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hai người, người lang thang quay đầu, cười cười với bọn họ, dĩ nhiên, hai người cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Xong một khúc, kẻ lang thang liền tiếp tục con đường lang thang của mình, lại có người lên đánh đàn, cô gái ăn mặc khêu gợi, vừa đàn vừa ngoảnh đầu nhìn về phía bạn trai của mình cười, mà bạn trai của cô gái ở bên cạnh gật đầu nhảu lên khiêu vũ trên đường, cứ thế thu hút ánh mắt rất nhiều người, nhiều du khách thi nhau chụp ảnh.
Đợi hết một khúc, hai người rời đi trong tiếng vỗ tay của mọi người, An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa cũng tiếp tục lộ trình của bọn họ.
Nhìn xe buýt hai tầng trên đường phố, An Nhiên hưng phấn reo lên, như đứa trẻ vậy kéo tay Tô Dịch Thừa nói muốn lên ngồi thử một chút, Tô Dịch Thừa chỉ sủng nịnh sờ sờ đầu cô.
Hai người thật sự đi xe buýt hai tầng, An Nhiên khăng khăng nhất định phải ngồi tầng trên, Tô Dịch Thừa thì lo lắng tầng trên quá chật, cộng thêm An Nhiên vừa bị cảm, gió buổi tối thì lớn quá.
Nhưng mà An Nhiên chỉ lém lỉnh thè lè lưỡi, nói có anh bên cạnh nhất định sẽ không để cô gặp chuyện gì, lại nói anh nhất định sẽ ôm chặt cô vào lòng, dù trời có lạnh nữa, chỉ cần có nhiệt độ của anh, cô sẽ không sợ.
Người ta đã chụp mũ anh thế rồi, Tô Dịch Thừa còn có thể nói gì, chỉ có thể cười nghe theo cô.
Khi bọn họ đi lên, đã có một đôi vợ chồng người Pháp lãng mạn ngồi tầng trên xe buýt, hai người nhìn đã khoảng năm mươi, nhưng mà vẫn ân ái ôm nhau ngồi một chỗ, lấy tay chỉ chỉ khung cảnh phồn hoa dọc hai bên đường.
An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa ngồi vào phía cuối của xe buýt, thật lo lắng cô bị lạnh, Tô Dịch Thừa ôm cả người An Nhiên vào lòng, An Nhiên cũng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, vẻ mặt hạnh phúc.
Xe chạy không nhanh, đủ thời gian cho người ta thấy rõ quang cảnh xung quanh, An Nhiên tỏ ra hưng phấn, luôn vui vẻ chỉ tay chỗ nọ chỗ kia, cả buổi tối nụ cười trên mặt chưa từng phai mờ.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa thấp giọng khẽ gọi cô.
"Ừ?" An Nhiên quay đầu, trên mặt vẫn cười cười.
Tô Dịch Thừa nhìn có chút động tình, giữ khuôn mặt cô, sau đó hôn lên môi cô.
An Nhiên đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó kịp phản ứng, đưa tay vòng lên cổ anh, nở nụ cười ôm hôn anh. Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu mà lúc này có máy ảnh thì tốt, hình ảnh này nhất định rất đẹp.
Hai người ôm hôn một lúc lâu, mới buông ra, cái trán hai người kề sát nhìn nhau cười, chỉ nghe thấy tách một tiếng, hai người quay đầu lại nhìn, thấy đôi vợ chồng trung niên người Pháp đang mỉm cười nhình họ, người đàn ông tiến lên đưa hai tấm ảnh cho bọn họ, nói giọng Anh chuẩn nói với bọn họ, là vợ ông bảo ông chụp, vì cảm thấy hình ảnh vừa rồi rất đ