Thời điểm trời thu không mây chính là ngày tốt để có một chuyến đi chơi, sáng sớm Nhạc Thiên đã tự làm sushi cùng bánh quy, vẫn không quên sở trường pha cà phê bỏ vào trong bình thủy, đợi một lát, đến núi Dương Minh thì hưởng thụ.
“Tiểu Ân?” Nhạc Thiên chuẩn bị xong xuôi sau đó xoay người tìm mèo con, lập tức phát hiện nó đang vùi mình ở trên ghế sa lon.
“Tiêu Ân thật đáng yêu nha!” Nhạc Thiên khom lưng ôm lấy mèo con, lúc này chuông cửa vừa lúc vang lên, cô liền ôm Tiểu Ân đi ra mở cửa.
Chắc là anh rồi? Nhạc Thiên không trực tiếp trả lời mà mở cửa ra, quả nhiên phía sau cánh cửa chính là Cầu Thiệu Ngôn.
“Giờ anh tới có thể hay không quá sớm?” Cầu Thiệu Ngôn khác lúc ở công ty vì lúc này anh mặc quần áo rất thoải mái, bộ dạng anh tuấn khiến hô hấp Nhạc Thiên cứng lại, thiếu chút nữa không dám nhìn anh.
“Sẽ không” Nhac Thiên xoay người muốn đi vào bên trong phòng thì Tiểu Ân vừa thấy Cầu Thiệu Ngôn xuất hiện liền vặn vẹo thân thể trên người cô bò xuống, hưng phấn chạy đến bên cạnh anh.
Sau khi Cầu Thiệu Ngôn cởi giày, lại thuận tay ôm lấy Tiểu Ân đang nũng nịu, đi theo vào phòng khách. “Hôm nay anh đến cửa nhà em mới phát hiện dường như anh tới quá sớm, cho nên vẫn ở bãi đậu xe dưới lầu đợi mười lắm phút sau mới lên.”
“Anh…. Ừ, không sao.” Nghe được lời anh, Nhạc Thiên xoay người nhìn anh, nhưng ngay sau đó lại không nói gì.
Anh nghiêm túc khiến trong lòng Nhạc Thiên có một hồi rung động, lúc này cô mới hiểu được, thì ra Cầu Thiệu Ngôn nói muốn theo đuổi cô lần nữa là nghiêm túc, ít nhất cho tới bây giờ khi cô nhìn lại, anh hết sức tập trung tinh thần.
Người đàn ông cao cao tại thượng như anh, vì không muốn làm phiền cô sớm mà tình nguyện ngồi trong xe chờ mười lắm phút, điều này cho thấy anh đối với cuộc hẹn hai người hôm nay rất là mong đợi.
Lúc này, cõi lòng tan nát của Nhạc Thiên từng bị đau khổ anh gây lại dần dần nổi lên bong bóng ngọt ngào, khiến cho cô giống như chìm mình vào trong bầu không khí màu hồng.
Cầu Thiệu Ngôn nhìn Nhạc Thiên muốn nói lại dừng, khoảng chừng cũng không hỏi tới nhiều, tự mình ngồi trên ghế salon trêu chọc mèo con, một màn này rơi vào trong mắt Nhạc Thiên, khóe miệng bất giác không nhịn được nhẹ nhàng nở ra.
Mười phút sau, Nhạc Thiên đã chuẩn bị thức ăn thật tốt, đi thay một bộ quần áo phù hợp mới đúng ở trước mắt Cầu Thiệu Ngôn.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Nhạc Thiên cũng khác so với lúc đi làm, đem tóc dài hơi xoăn thả xuống, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần đùi màu xám nhạt, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
“Ừ, chúng ta lên xuất phát.” Cầu Thiệu Ngôn đem tờ báo trên tay bỏ xuống, tự động đứng dậy cầm túi lớn ở trên bàn ăn, khiến Nhạc Thiên chỉ cần ôm Tiểu Ân là đủ.
Hai người một mèo đi tới bãi đậu xe, Cầu Thiệu Ngôn mở chỗ ngồi phía sau xe BMW đặt đồ đạc ổn thỏa, mới giúp Nhạc Thiên mở cửa ghế phụ ra, cho cô có thể thuận lợi lên xe, anh lại vì cô đóng cửa xe lại mới đi đến chỗ tài xế ngồi, thắt dây an toàn.
Anh hành động giống như một vệ sĩ, khiến Nhạc Thiên cảm giác mình giống như một nàng công chúa được bảo vệ.
“Hôm nay em rất đẹp.” Cầu Thiệu Ngôn đem chìa khóa xe cắm vào lỗ xe sau đó quay đầu nhìn cô cười. Cô đâu chỉ xinh đẹp, trong mắt anh, cô quả thật như tiên nữ trên trời.
“Cảm ơn, hôm nay anh cũng rất đẹp trai nha!” Nhạc Thiên cũng khen lại anh, đường nét tuấn tú của anh rõ ràng so với ba năm trước đây càng trưởng thành hơn, dáng người tráng kiện của anh mặc quần áo vào giống như quần áo hàng hiệu của những người phát ngôn viên, tuấn tú đẹp trai vô cùng.
“Cảm ơn em đã khen .” Anh vui vẻ nhận lời khen ngợi của cô, mà lúc này Cầu Thiệu Ngôn dùng ngón tay dài vuốt vẻ cằm Tiểu Ân đang ngồi trên đùi Nhạc Thiên, khóe miệng nâng lên “Hôm nay ngươi cũng rất đẹp trai đó.”
Nghe anh nói vậy khiến Nhạc Thiên bật cười “Anh thật ngốc, Tiểu Ân cũng không có mặc quần áo a.”
“Tiểu Ân nhà chúng ta không mặc quần áo? Lông trên người nó chính là y phục nha!” Cầu Thiệu Ngôn rất tự nhiên liền nói ba chữ “nhà chúng ta” này, anh cũng không tự chủ dùng bàn tay vuốt Tiểu Ân cưng chiều nói “Hôm nay lông Tiểu Ân vừa sáng bóng vừa mềm mại, nhìn thật tuấn tú.” Lời nói anh là nói cho Tiểu Ân nghe.
Mà không biết mèo con ở bên cạnh người đã lâu, hay do trùng hợp, nó cũng rất phối hợp mà kêu “Meo meo” một tiếng, chọc cho Nhạc Thiên cùng Cầu Thiệu Ngôn cười ha ha.
***
Chừng một giờ sau, Cầu Thiệu Ngôn dừng xe ở bãi đậu xe trên núi Dương Minh, xuống xe cầm đồ đạc mà Nhạc Thiên đã chuẩn bị cùng cô sánh bước đi.
“Woa, không khí nơi này thật tốt.” Nhạc Thiên một tay ôm Tiểu Ân mội tay mở rộng, dùng sức hít một hơi của không khí trong lành này.
“Ừ, nơi này thật đẹp, lớn như vậy mà anh cũng chưa từng tới nơi đây, ngẫm lại thật đáng tiếc.” Cầu Thiệu Ngôn nhìn Nhạc Thiên cười rất vui vẻ, khóe miệng cũng vì cô mà mỉm cười vui vẻ.
“Trước kia anh chưa từng tới núi Dương Minh? Nơi này là thắng cảnh của Đài Bắc người người đều đến tham quan!” Nhạc Thiên kinh ngạc xoay người nhìn Cầu Thiệu Ngôn, “Lúc tôi còn nhỏ ở Trung bộ, ba mẹ sẽ không dẫn tôi đến nơi đây chơi, ngược lại thì anh là người Đài Bắc chính gốc nhưng lại chưa từng tới đây.”
“Ừ, mặc dù trước kia anh sống ở núi Dương Minh, nhưng những chuyện tham quan thắng cảnh này chưa từng đi.” Cầu Thiệu Ngôn rất thích nghe cô nói chuyện ngày trước, bởi vì anh không có cách nào tham gia vào quá khứ của cô, nhưng vẫn muốn tham gia mơ ước tương lai của cô.
“Trước kia anh sống ở núi Dương Minh?” Đôi mắt tròn to của Nhạc Thiên theo dõi anh vẻ mặt nhìn tràn đầy bất mãn bừng bừng tức giận.
Cầu Thiệu Ngôn rất ít nói về quá khứ mình, mặc dù hai người lui tới được hai năm, Nhạc Thiên chỉ biết trước anh ở Đài Bắc, cha mẹ đều mất lúc anh học trung học, phải sống nhờ nhà người thân của anh, mãi cho đến lúc tốt nghiệp trung học sau khi thi lên đại học, mới một mình đi làm thuê rồi mướn phòng ở cho đến khi hai người quen biết.
“Anh chưa cùng em đề cập qua sao?”
“Không có, anh không thích nói chuyện trước kia, cho nên tôi liền không dám hỏi.” Nhạc Thiên bĩu môi nhớ tới trước kia đối với chuyện quá khứ anh một chữ cũng không nói, làm cho cô cảm giác rất có khoảng cách.
Bất quá anh nói anh từng sống ở núi Dương Minh? Nhưng đa phần người có khả năng ở trên núi Dương Minh cũng là người có tiền, cài này có ý…. Trước kia nhà anh rất giàu có? Mãi cho đến khi ba mẹ anh qua đời mới rời đi, trôi dạt khắp nơi từng nhà người thân, khi vào đại học cũng chỉ có thể chính mình chịu trách nhiệm nuôi sống bản thân?
Nhạc Thiên tự chìm trong suy nghĩ của mình, cô nghiêng đầu đem Cầu Thiệu Ngôn gạt qua một bên, nhưng anh lại không để tâm, ngược lại còn rất thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu mày của cô trông vẻ đang vắt óc suy nghĩ.
Cầu Thiệu Ngôn nhìn cô bộ dạng đáng yêu không nhịn được vươn tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, chẳng qua bàn tay thô ráp còn chưa chạm tới lập tức thu về “Nếu em muốn nghe chuyện gì, anh có thể nói cho em nghe.”
Anh chỉ sợ cô đối với anh đã mất đi hứng thú, đây là điều anh không vui nhất. Nếu có thể, chỉ cần bây giờ cô mở miệng hỏi anh, coi như anh không nguyện ý thừa nhận quá khứ, anh cũng có thể thành thực nói hết tất cả cho cô nghe.
“Vậy chờ tôi nghĩ hỏi anh cái gì , đến lúc đó anh cũng không thể giở trò vô lại.” Nhạc Thiên nghịch ngơm nhíu cái mũi thanh tú, nói đùa với anh.
“Không đâu, anh tuyệt đối sẽ không giở trò vô lại, chỉ là…. Thoạt nhìn anh sẽ như thế giở trò vô lại sao?”
“Đúng nha! Anh không biết sao? Anh cái gì sẽ không, chỉ giở trò vô lại là nhất rồi!” Nhạc Thiên chống nạnh ở eo, ngẩng đầu giả bộ tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Được lắm, vậy đợi lát nữa anh sẽ không chở em xuống núi.” Cầu Thiệu Ngôn đưa tay ra đoạt lấy mèo con, bước đi nhanh về phía trước như bày tỏ quyết tâm của anh.
“Anh dám?” Nhạc Thiên thở phì phò chạy theo phía sau, khi cô đến gần anh liền đem bàn tay trắng nắm chặt, không ngừng đánh vào phía sau lưng anh, “Anh dám bỏ tôi ở chỗ này, tôi liền đến công ty phát ảnh nude của anh.”
“Không sao! Dù sao vóc người anh đều rất tốt, vừa vặn cho những nhân viên công ty biết, vốn Tổng giám đốc không chỉ biết kiếm tiền, vóc người bên ngoài đẹp trai còn là vô cùng tốt.” Cầu Thiệu Ngôn mới không sợ cô uy hiếp, quay đầu lại nở nụ cười lần nữa rồi bước đi nhanh về phía trước.
“Cái người không biết xấu hổ này! Hạ lưu bại hoại! Đem Tiểu Ân cùng đồ ăn trả cho tôi.” Nhạc Thiên cắn môi dưới đuổi theo, nhưng trong mắt cô hiện ra tia vui vẻ chói rọi.
“Thì ra trong túi này là đồ ăn, vậy thì thật là tốt quá, nhanh lên anh cùng Tiểu Ân tìm một chỗ ăn cơm dã ngoại, em không đói bụng sao!” Cầu Thiệu Ngôn cười rất vui vẻ, hai người giống như hai đứa bé chơi trò chơi rượt đuổi, anh không cảm thấy không thú vị, ngược lại cảm thấy ba năm sau khi rời cô đi, lần đầu tiên anh có thể cười vui vẻ đến vậy.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Tôi ghét anh nhất, Cầu Thiệu Ngôn!” Nhạc Thiên bước một cái đem hai tay mở rộng, vững vàng ôm chặt eo anh, đem gò má mềm mại tựa vào sau lưng rộng rãi của anh mà cười “Bị tôi bắt được rồi, anh chạy không thoát đâu!”
Có lẽ là phong cảnh nơi này thật tươi đẹp, lại có lẽ tâm tình kích động, Nhạc Thiên hăng hái nên quên mất quan hệ giữa anh với cô, cứ như vậy không hề có chừng mực còn bất giác ôm chặt anh.
“Anh sẽ không chạy mất đâu, vì vậy em cứ yên tâm đi!” Hành động thân mật của cô làm nhiễu loạn Cầu Thiệu Ngôn muốn giữ lời hứa có một khoảng cách nhất định, nhẹ nhàng cười dành cho cô một sự hứa hẹn.
Nhạc Thiên không hiểu lời anh nói lại đề cập đến chuyện đó, bên trong lời nói còn hàm ý hai nghĩa, cô vội vàng buông tay ra rồi cười trừ, nghĩ cách hóa giải hành động quá mức thân mật vừa rồi, xấu hổ nói “Cái đó…. Chúng ta đi lên trước được không? Ta nhớ ở phía trên có một bãi cỏ, chúng ta có thể ngồi đó ăn trưa.”
“Ừ, được!” Cầu Thiệu Ngôn hiểu cô cần có thời gian để suy nghĩ tương lại giữa hai người, cho nên anh cùng không muốn ép cô.
***
Nhạc Thiên thở hồng hộc sau khi leo lên các bậc thang không tính ngắn nhưng cũng không cao, cuối cùng theo lời cô đi tới một bãi cỏ.
“Mệt chết đi được!” Nhạc Thiên như một đứa bé tựa vào bên gốc cây mà thở hổn hển.
“Em có khỏe không? Sao thể lực lại kém như vậy?” Cầu Thiệu Ngôn đến gần cô, tay cầm khăn lau mồ hôi cho cô.
Anh rõ ràng dùng tốc độ chậm nhất để cùng tốc độ rùa bò của Nhạc Thiên mà đi tới, hơn nữa trên tay anh còn ôm một mèo con mập mạp, mặt khác trên vai còn mang thức ăn của hai người một mèo, vậy mà hơi thở anh một chút cũng không thở gấp, trong khi cô hai tay trống không lại thở gấp như không còn sức lực nha!
“Tôi cũng không biết đi lâu như vậy.” Nhạc Thiên cầm khăn tay vừa quạt vừa thở hổn hển, miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên nói, “ Tôi nhớ trước kia tôi trèo lên sườn núi này không hề thấy mệt nha! Chẳng lẽ giờ tôi đã già?”
Cầu Thiệu Ngôn nghe cô nói mình già, kinh ngạc nhìn vẻ mặt đáng yêu này không được nhịn cười ra tiếng. “ Anh nghĩ em từ lúc đi làm đến giờ, em đã không còn vận động cơ thể nữa!”
“Làm sao anh biết?” Kỳ quái, từ lúc cô đi làm công việc xã hội thì anh cũng không có ở bên cạnh cô, làm sao biết rõ cô không luyện tập chứ?
“Làm sao không biết, anh cũng không phải ngày đầu quen em, trước kia khi việc học gi