Lúc Giang Ly Thành trở lại, Trần Tử Dữu đang ở trước cửa sổ sát đất trong thư phòng của anh luyện yô-ga, cả cơ thể và chân sau cong thành một vòng cung, hai chân chạm vai, thoạt nhìn giống một con ốc sên. Âm nhạc dìu dịu phát ra từ máy vi tính trên bàn.
Cô cố gắng rất lâu mới làm được động tác này. Mới đầu làm mấy động tác đơn giản cũng phải cố hết sức, cắn răng kéo căng tay chân và thắt lưng nhưng khi làm được rồi thì đau đớn sẽ tan hết.
Đây là lần đầu tiên cô tới thư phòng của Giang Ly Thành, trước kia cô không có hứng thú cũng không có thời gian. Trong này chỉ có giá sách, bàn ghế, trên bàn có một cái máy tính. Trên giá sách dày đặc các loại sách nhưng cả gian phòng lại rất sáng sủa, không có chút mùi mốc meo của sách vở. Máy vi tính cũng sạch sẽ, ngoài những vật dụng cần thiết thì không có gì khác so với căn phòng ngủ xa hoa nhưng trống rỗng kia, hèn chi quản gia không sợ cô ăn cắp bí mật gì của chủ ông ta.
Trần Tử Dữu vốn không thích đến nơi lưu quá nhiều dấu ấn của Giang Ly Thành. Nhưng nhà kính lại có nhiều hoa mà cô thì dị ứng với phấn hoa; vừa nhìn thấy nước hồ bơi cô lại xém ngất; còn căn phòng ngủ có giường lớn, cô đã đợi ở đó quá lâu nên lo rằng nếu cứ tiếp tục đợi sẽ sinh ra tâm lý sợ giường rồi lại mất ngủ.
Cô nghe tiếng cửa phòng mở, lập tức quay đầu lại nhìn, thân ảnh cao lớn của Giang Ly Thành đang đứng ngay cửa ra vào nên cô nhìn không rõ mặt anh. Người này có lẽ trời sinh đã có sẵn tư tưởng u tối. Khi đối mặt với ai thì chỉ cần có thể, chắc chắn anh sẽ đứng ở nơi ngược sáng.
Từ thân hình không nhúc nhích của anh ở đàng kia thì có thể đoán ra anh đang nhìn cô.
Dù bất kỳ ai đang thả lỏng toàn thân làm những động tác kỳ dị lại đột nhiên bị xâm nhập cũng sẽ cảm thấy không vui. Huống chi Trần Tử Dữu giữ tư thế này quá lâu, khi cô muốn hạ chân trên xuống khôi phục tư thế bình thường thì phát hiện chân mình cứng đơ, không nhúc nhích được.
Cô đành phải cố gắng duy trì tư thế ‘ưu nhã’ này, bất mãn hỏi: “Sao anh không gõ cửa?” Cô hy vọng Giang Ly Thành có thể hiểu được ẩn ý của cô mà đi ra ngoài.
Bình thường cô ít khi dám chống đối Giang Ly Thành, đều là do anh bức đến nỗi cô không thể không phản công. Có lẽ lần hiếm hoi ở cùng nhau hơn 24 tiếng đồng hồ này đã chạm đến điểm cực hạn nhẫn nại của cô.
“Đây là thư phòng của tôi.” Giang Ly Thành trả lời rồi bước về phía cửa.
Trần Tử Dữu quay mặt ra ngoài cửa sổ cố gắng duy trì động tác khó này, quyết định không thèm đếm xỉa đến sự hiện diện của anh. Cô đang mừng vì cảm giác tê cứng lúc nãy đang dần dịu xuống thì giọng nói của Giang Ly lại lần nữa truyền đến, hóa ra anh còn chưa đi: “Tư thế này của cô khiến tôi nhớ đến một bộ phim trước đây từng coi, do Vương Tổ Hiền và Trương Mạn Ngọc đóng.” Anh hiếm khi hòa hoãn nói chuyện với cô nhưng khi vào tai Trần Tử Dữu thì lại chỉ có một ý nghĩ: rắn! còn là một con rắn hổ mang nữa.
Cô đối với bất kỳ vật gì liên quan đến rắn đều dị ứng, kể cả kiểu chữ và phát âm tiếng Hán hay những đồ vật như dây thừng, thắt lưng và tia chớp.
Vì vậy Trần Tử Dữu hoàn toàn quên mất mới rồi còn tê chân nhưng không muốn mất mặt trước anh nên không thể không duy trì tư thế này, cô như bị điện giật, bật ngồi dậy, vì lực quá mạnh nên thiếu chút nữa gãy cả lưng. Cô ngồi dưới đất xoa xoa mắt cá chân.
“Hóa ra cô thật sự sợ rắn.” Giang Ly Thành dùng giọng điệu như vừa phát hiện ra châu lục mới nói với cô.
Theo tiếng anh nhìn qua, Trần Tử Dữu phát hiện anh đang nhìn màn hình vi tính. Có lẽ anh muốn biết cô đang nghe nhạc gì, màn hình lúc này đang mở vài trang, trang đầu là tiểu thuyết cô xem trước khi tập yô-ga, cô không muốn Giang Ly Thành biết cô lên mạng làm gì nên lập tức kêu: “Đừng xem!”
“Đây là máy tính của tôi.” Giang Ly Thành đáp nhưng cũng đứng lên, không biết anh đã xem được bao nhiêu.
Trần Tử Dữu nhanh chóng vụt đến trước máy vi tính, tắt tất cả các trang cô đã mở. Âm nhạc tràn ngập căn phòng cũng bị dừng lại, Giang Ly Thành hỏi: “Bài hát đó tên gì?”
“Tôi không biết.”
“Cô xem tiểu thuyết gì?” Tên biến thái này hôm nay lại trở nên hiếu kỳ như trẻ con.
Trần Tử Dữu thầm cắn răng: “Một đôi nam nữ tâm thần kết hôn, ly hôn lại kết hôn, chuyện nhàm chán.”
“Hay không?”
“Dở tệ.”
“Dở sao cô còn xem?”
“Tôi chán.” Trần Tử Dữu tắt hết tất cả các trang, bản ghi nhớ cũng được xóa sạch, cô tính nhanh chóng rời đi.
“Cô đã buồn chán như vậy không bằng theo tôi xuất ngoại vài ngày.” Khi cô đang mở cửa thì đột nhiên Giang Ly Thành nói.
Trần Tử Dữu ngây người. Hiệp ước của họ không bao gồm việc cô theo anh ra ngoài xã giao. Cô vừa định nói thì Giang Ly Thành đã nói trước: “Không cần gặp ai cả, tôi cũng có việc phải làm nên cô có thể chơi một mình. Hai tháng sau đó chúng ta sẽ không cần gặp nhau. Tính đi tính lại, cơ hội này không phải rất khó có được sao?”
Hai tháng tự do, không có bóng tối! Điều này khá hấp dẫn. Trần Tử Dữu chần chừ: “Tôi phải trở về trước khi hết phép. Anh muốn đi đâu?”
“Không thành vấn đề.” Giang Ly Thành nói tên một địa danh.
Đó là một nơi đẹp, nghe nói có thánh địa cầu nguyện. Thời còn đi học cô rất muốn đi, chỉ vì vài lý do nên chưa thể thực hiện được. Có điều, trên đời này có chuyện tốt lành đến thế sao?
Trần Tử Dữu bụng đầy nghi hoặc: “Anh không phải là muốn lừa tôi đem đến đó bán chứ?”
Giang Ly Thành cười nhạo một tiếng: “Tôi đây làm ăn buôn bán lớn, hàng trong tay phải có chất lượng. Cô có sao?”
“Chấp nhận thứ phẩm như tôi đây cũng thật thiệt thòi cho anh.” Cô an tâm. Trần Tử Dữu không đếm xỉa tới lời nói móc của anh, đẩy cửa bước ra.
Thế nhưng cô vẫn tính sai một bước. Cô vốn tưởng dù Giang Ly Thành có bản lĩnh thế nào thì làm thị thực cho cô cũng phải mất ba ngày. Anh đã đồng ý sẽ không làm chậm trễ công việc của cô nên suy đi nghĩ lại thì chắc cô không cần ở lại kia quá lâu. Ai ngờ tối hôm đó họ đã xuất phát, làm cô trở tay không kịp.
Thông thường thì du lịch đối với cô mà nói không phải là ao ước mà chỉ là một ảo tưởng bị tan vỡ, lần này lại càng đặc biệt hơn. Khi tiếp xúc với đất nước thần bí cổ xưa kia, cô có cảm giác giống như thấy rõ được bề mặt lồi lõm của mặt trăng sáng ngời qua kính thiên văn vậy, những tiếng ồn ào, chen chúc, dơ bẩn, lộn xộn, so với mơ mộng tốt đẹp trong lòng cô thì khác xa một trời một vực.
Có lẽ vì bên cạnh có Giang Ly Thành bầu bạn nên cô lại càng cảm thấy đặc biệt xui xẻo. Nếu đổi lại được đi một mình thì cô sẽ cố gắng xem đây là một trải nghiệm thú vị.
Giang Ly Thành đến để bàn chuyện làm ăn, mấy tiếng qua vẫn không thấy bóng dáng. Nếu không bận công chuyện anh cũng muốn cùng cô đi bơi, đưa cô đến nhiều nơi anh quen thuộc.
Nói thật, Tử Dữu chẳng buồn chú ý đến việc anh mất tích cả ngày. Cô thà ngày nào cũng ngồi trong phòng xem kênh tiếng anh cũng không muốn chen chúc trong đám người muốn kề cận anh, lúc nào cũng muốn thân mật, gắn bó với anh.
Có lẽ nơi này trị an không tốt, lại không có anh bên cạnh nên Giang Lưu phải theo sát cô, không được vượt quá khoảng cách một mét, cũng không cùng ông chủ đi làm việc chính. Việc này làm Tử Dữu bực bội, thậm chí so với mấy ngày trước càng có cảm giác bị giam cầm hơn.
Ngày hôm đó chiêm ngưỡng cúng bái ở thánh địa kia, Trần Tử Dữu cuối cùng cũng bị thương. Nước sông ở đây nghe nói uống vào có thể đạt thành tâm nguyện nên người người vây quanh chật ních. Cô đứng trên bờ chết lặng nhìn đám người chen chúc bên dưới, bên cạnh là rác rến trôi nổi và xác động vật chết. Vì tôn trọng văn hóa nước ngoài mà cô đành cố nén cảm giác khó chịu, bon chen cùng với du khách bên bờ sông nhưng khi trở lại khách sạn thì cô bị nôn mửa cả buổi tối, mọi thứ trong dạ dày đều bị nôn sạch.
Hèn chi cô luôn xui xẻo như vậy, hóa ra là vì cô thiếu niềm tin vào tín ngưỡng, ngay trên địa bàn được thần linh che chở trong mắt người khác mà cô cũng khó có thể sùng kính.
Ngược lại, Giang Ly Thành nghiện sạch sẽ so với cô còn nặng hơn, bình thường nắm tay một người xa lạ cũng phải lập tức rửa tay ngay nhưng lúc này lại bình tĩnh từ đầu đến cuối, không có chút dao dộng nào, đối với phản ứng của cô cũng chỉ đánh giá một câu “Cô không hợp phong thủy”, quả nhiên là người làm việc lớn.
Sáng hôm sau, Trần Tử Dữu cũng vì lý do ‘phong thủy không hợp’ mà nổi mụn khắp mặt, vừa sưng vừa đau. Cô ngồi trước gương trang điểm vừa cau mày chịu đau nặn ra vừa tính toán, tốt nhất là có thêm vài cái mụn càng khó xem càng tốt để Giang Ly Thành không còn hứng thú đụng vào cô nữa.
Cô lấy khăn giấy trước mặt cẩn thận lau sạch vết máu, vốn đang ở trong phòng tắm Giang Ly Thành không biết làm sao lại xông ra, đem tăm bông hung hăng đè lên vết thương trên mặt cô khiến cô đau đớn hét lên: “Anh làm gì thế?”
“Rượu.” bác sỹ Giang nói.
Sau đó một ngày, Trần Tử Dữu phải mặc trang phục truyền thống của địa phương, trên mặt che một tấm mạng mỏng. Cô vốn không ngại bị người ta nhìn thấy vết mụn trên mặt nhưng thấy Giang Ly Thành đặc biệt có hứng thú, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn, hại cô ăn không vô nên cô quyết định hôm nay ra ngoài sẽ mang mạng che.
Cô đứng trước gương nhìn cách ăn mặc của mình thì cảm giác gần giống dân bản xứ, có thể trà trộn vào đám đông để chạy trốn cũng được. Nhưng khi đi trên đường cô mới phát hiện, những người phụ nữ mặc trang phục truyền thống phần lớn dáng người đều đẫy đà, quần áo vừa người chứ không như cô, dù đã mặc số nhỏ nhất rồi mà vẫn rộng thùng thình. Nếu gió thổi qua thì làn váy và mạng che đều tung bay như cánh buồm hứng gió, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bay mất.
Hôm đó, mỗi nơi họ đến đều rất sạch sẽ. Giang Ly Thành lại giao cô cho Giang Lưu, nghiêm túc phân phó: “Xem chừng Trần tiểu thư, đừng để cô ấy bị gió thổi đi.”
Bọn họ đến xưởng phim. Giang Ly Thành đi bàn chuyện công thì Giang Lưu cùng Trần Tử Dữu đến trường quay xem phim, ngồi ở vị trí khách quý độ khoảng một giờ. Trường quay đang quay cảnh những vũ khúc uyển chuyển đẹp mắt, so với Thánh Địa kia thì còn đáng xem hơn nhiều, Trần Tử Dữu thậm chí còn nhận ra hai ngôi sao đang nghỉ ngơi gần đó bèn nghiêng người chủ động nói nhỏ với Giang Lưu: “Nữ diễn viên múa kia là ngôi sao hàng đầu đó, ở đây có thể lọt vào top ba, còn nam chính là người mới.”
Giang Lưu căn bản không chú ý diễn viên mà chỉ tập trung quan sát xung quanh, lúc này sững sờ một lúc lâu mới thành thật trả lời: “Tôi chưa bao giờ xem phim của nước này.”
Sau đó họ gặp lại Giang Ly Thành. Khi anh giúp cô vén lại mạng che bị gió thổi bay thì người tiễn khách mỉm cười mập mờ, chào cô bằng lễ nghi của dân tộc rồi dùng âm sắc tiếng Anh kỳ lạ để tán thưởng cô “Phu nhân thật tôn quý tao nhã”. Tiếng Anh của cô vốn rất tốt nhưng phải mất vài giây mới nghe hiểu được âm điệu của anh ta.
Hành trình hôm nay chẳng hề buồn chán mà lại kéo dài rất vui vẻ, Trần Tử Dữu ở trên xe buồn bực kéo mạng che xuống, khiêm tốn thỉnh giáo Giang Ly Thành: “Anh đầu tư điện ảnh ở đây à?” Cô nghĩ thầm, nếu như anh nói phải, tám phần là vì nữ minh tinh kia chứ điện ảnh bây giờ không phải đang thua lỗ sao?
Giang Ly Thành liếc cô một cái như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi mở miệng nhưng không trả lời thẳng: “Vừa rồi sao cô không tìm ngôi sao ký tên?”
Trần Tử Dữu vốn định thành thật nói “Không” nhưng đột nhiê