Mối quan hệ của Trần Tử Dữu và Trì Nặc tiến triển rất thuận lợi.
Hai người từng du học cùng một quốc gia, gần nơi học, có nhiều sở thích giống nhau, cả hai đều khiêm tốn, nhường nhịn nên ở bên nhau rất bình thản.
Chỉ mấy tháng sau, Trì Nặc đã đeo vào ngón giữa của cô một chiếc nhẫn nhỏ mà tinh tế.
Bề ngoài nhìn Trì Nặc ôn hòa như thế nhưng thật ra sức anh rất mạnh.
Khi anh nắm tay cô, cô định nhẹ nhàng rút lại nhưng anh nắm rất chặt khiến cô thử mấy lần cũng không thể rút về được.
Anh cũng không hề nắm chặt đến mức cô không thể rút tay ra nhưng cuối cùng cô không làm vậy, mặc cho anh đeo nhẫn và hôn lên tay cô.
Trì Nặc nói: “Anh biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp và em cũng chưa chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng anh mong em có thể cho anh một cơ hội.”
Trần Tử Dữu nghĩ, cứ như vậy đi, Trì Nặc cũng là một đối tượng lý tưởng để kết hôn.
Thật sự cô chưa từng phác họa về kiểu mẫu của đối tượng kết hôn sau này của mình, cũng chưa từng mơ tưởng gì.
Đơn giản chỉ cần đó là một người đàn ông không đến mức kém cỏi, có công việc ổn định, yêu thương cô, nhân phẩm khá là đủ rồi.
Mà Trì Nặc, xét về mọi mặt rõ ràng đều vượt quá chỉ tiêu.
Lại lần nữa cô sinh ra nghi ngờ cái quy luật của cuộc sống này, thứ mà người bình thường đều có thì cô lại mất đi, may mắn người ta không có được thì cô lại lơ đãng nhận được. Phải chăng đây được xem là sự đền bù của ông trời dành cho cô?
Cuộc sống gần đây của cô trôi qua không tệ lắm. Cô kết bạn với vài đồng nghiệp mới, làm việc khá ăn ý. Đồng nghiệp cũ cũng thường gọi cô tụ họp, thậm chí còn liên lạc với vài người bạn từng đi du lịch cùng cô. Vòng tròn cuộc sống của cô đột nhiên được mở rộng hơn, khoảng trống trước kia bắt đầu được lấp đầy.
Cô bất ngờ phát hiện có một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của mình khiến cô lo lắng, gọi điện hỏi luật sư mới biết đó là lợi tức từ cổ phần ở công ty của cô và ông ngoại, vì năm trước công ty làm ăn thành công nên năm nay chia lợi tức kếch xù như vậy. Cô vẫn theo dõi tình trạng kinh doanh mấy năm gần đây của tập đoàn Thiên Đức, từ lâu cô đã coi cổ phiếu công ty như đống rác vụn, chỉ giữ làm kỷ niệm chứ không nghĩ nó là một mớ tài sản khổng lồ. Mỗi sáng sớm cô bắt đầu chạy bộ lại và học yo-ga buổi tối, cơ thể và trạng thái tinh thần đều thư thái. Tóm lại, cuộc sống của cô bây giờ đầy ánh mặt trời.
Có lẽ cuộc sống của cô vốn nên như vậy. Lòng càng rộng mở thì càng có thể dung nạp được nhiều điều trên thế giới mà trước kia cô từng tự nhốt mình trong vỏ ốc.
Bác sĩ Lâm trở về viện làm báo cáo, Trần Tử Dữu mời ông dùng bữa để cám ơn nhiều lần ông đã giúp đỡ cô.
Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm vào ngón tay cô: “Nghe nói cô đã đính hôn.”
“Chỉ mới gặp gỡ thôi ạ.”
“Cô gái này, không nói thì thôi, bỗng nhiên thoắt cái đã tìm được người kiệt xuất như thế.”
“Làm gì đến nỗi đó ạ. Anh ấy chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.”
“Cô đọc lý lịch của cậu ta chưa? Cô có biết cậu ta đã từng đảm nhiệm bốn, năm chức vụ không? Người từng đảm nhiệm nhiều chức vụ cao như vậy dĩ nhiên là nhân vật có tiền đồ rộng mở rồi.”
“Vậy sao.”
“Phải rồi, tôi và vợ tôi, người lần trước cô gặp đó, sau khi về nhà cứ lải nhải bên tai tôi là Tiểu Dữu trời sinh có tướng phú quý, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa. Cô ấy thường hay tìm hiểu, nghiên cứu nên nói rất chính xác.”
Trần Tử Dữu cười không ngừng: “Ông và vợ cùng làm công việc nghiên cứu khoa học nhưng lại thích xem bói, xem tướng, nói ra ai tin chứ. Chẳng lẽ vợ ông không nhìn ra tôi sau này đã là trẻ mồ côi sao?”
“Lời nói của trẻ con không chấp, nhân sinh của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi, bây giờ giống như ánh mặt trời lúc 9 giờ, tương lai còn dài mà.” Bác sĩ Lâm giả bộ ho vài cái, “Nhìn là biết cô còn chưa rõ về bối cảnh bạn trai mình rồi, sao lại có cô gái hồ đồ như vậy nhỉ?”
Trì Nặc thật sự chưa từng nói về chuyện gia đình với cô nên cô cũng không hỏi. Thật ra cả người anh đều toát lên dáng vẻ của một người được giáo dục rất cẩn thận, dù là cử chỉ, cách nói chuyện hay cách ăn mặc.
Từ nhỏ cô đã buộc phải tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc, kể cả cách phát âm, nói chuyện, tư thế đi, đứng, ngồi, phải luyện thư pháp, luyện đàn và múa ba-lê. Ông ngoại làm giàu muộn, trong mắt người khác thì có thể gọi là nhà giàu mới nổi, thường kết giao nhiều nhất với những gia đình cũng mới phất lên. Vì vậy, cô cho rằng những người tự nhiên, cởi mở như Trì Nặc là do bẩm sinh, không giống như cô, có học mãi các lễ nghi phép tắc cũng không hoàn hảo được, tựa như tinh hoa của năm tháng được lắng đọng, tích lũy lại. Cô từng gặp qua nhiều loại người nhưng chưa từng gặp ai thuần khiết như anh.
Cô đã từng gặp một trường hợp đặc biệt, rõ ràng là sinh trưởng trong bùn lầy nhưng mỗi lời nói, cử chỉ lại thanh tao, nho nhã như đóa sen trắng, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì không tìm ra được chút tỳ vết nào nhưng khi nhìn vào sâu bên trong lại khám phá ra những góc khuất đáng sợ.
Cô cố gắng đè ép lại những suy nghĩ này.
Dù cô không hỏi nhưng chẳng bao lâu đã có người chủ động đến nói với cô. Trường đại học lại tổ chức hoạt động dã ngoại cho giáo viên và các viên chức, tham dự đều là những người trẻ tuổi.
Phái nữ trong các hoạt động này luôn được chăm sóc chu đáo mặc kệ đó là hoa đã có chủ hay chưa.
Vì vậy, lúc nào cũng có ánh mắt dõi theo Trần Tử Dữu và luôn có người đến bắt chuyện với cô, cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng vài năm gần đây, giác quan thứ sáu của cô luôn rất nhạy, dù có quay lưng lại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có một cặp mắt nóng bỏng đang nhìn về phía cô. Cả buổi sáng cô luôn có cảm giác này, hơn nữa, lại không hề xa lạ gì.
Rốt cục cô cũng tìm ra được chủ nhân của cặp mắt đó, là một nữ giáo viên vừa mới du học về, bề ngoài xinh đẹp khí chất cao ngạo, vài ngày trước từng ngẫu nhiên chạm mặt cô, nhìn một lúc vào bảng tên của cô rồi đánh giá cô thật lâu khiến cô thấy rất khó chịu. Cô biết dung mạo mình không xấu nhưng tuyệt đối không đẹp đến nỗi có thể lọt vào mắt người đồng giới, cô còn chưa bao giờ bị người khác dùng ánh mắt như đánh giá hồ ly mà nhìn cô.
Quả nhiên, buổi chiều khi hai người cùng đi chung cáp treo thì mỹ nhân kia liền ngồi lại sát cô. Đường đi khá xa, Trần Tử Dữu vẫn đang bị quan sát nên trực tiếp hỏi: “Có phải cô muốn nói gì với tôi không?”
Mỹ nhân bị thái độ lạnh lùng của cô làm giật mình, ngừng một lát rồi khéo léo nói: “Tôi muốn nhờ cô giáo Trần chỉ giáo cho vài vấn đề nhỏ.”
“Chỉ giáo thì không dám, năng lực của tôi có hạn sợ không giải đáp được. Cô cứ nói đi.”
“Tôi muốn nghe cô giáo Trần nói về chuyện tình yêu và hôn nhân thôi. Cô cho rằng điều kiện tiên quyết của hôn nhân là gì? Tình yêu, môn đăng hộ đối, hay cái gì khác? Cái gì có thể bảo đảm cho tình yêu? Hôn nhân? Thời gian?”
Trần Tử Dữu có thể đoán được phần nào ý tứ của cô ta.
“Thật uyên thâm, tôi không trả lời được. Nhưng tôi có quen một giáo sư xã hội học, có thể giới thiệu cho cô.”
“Vậy thì không cần. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt cô đang có tình yêu, sắp tiến tới hôn nhân nên hẳn là có tư cách nói về vấn đề này.” Cô ta cười cười.
“Có câu “Chỉ duyên thân tại từ sơn trung” (1), không thấy toàn cục thì không thể lý giải được gì.” Trần Tử Dữu cũng thong thả mỉm cười.
“Không ngờ cô lại dí dỏm vậy,” mỹ nhân nói, “đường còn dài, để tôi kể cô nghe một câu chuyện cho đỡ buồn nhé.”
Cửa sổ cáp treo mở ra, chỉ có hai người ngồi song song trên cùng một băng ghế, dây an toàn được thắt vào. Cáp treo lơ lửng giữa không trung, gió thổi qua làm cáp loạng choạng, cô cúi cầu nhìn xuống phía dưới thì chỉ thấy núi đá lởm chởm, không biết té xuống đó sẽ ra sao. Trần Tử Dữu im lặng nhìn xuống, câu được câu mất nghe cô nàng không mấy thân thiết kia kể lể câu chuyện có vẻ như từ tạp chí phụ nữ cô ta vừa xem.
Chẳng hạn như, ngày xưa có một chàng trai A và một cô gái B là bạn thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp đến nỗi có lẽ đã có thể thành một đôi thiên trường địa cửu, đột nhiên có một cô gái C lai lịch không rõ ràng lao vào tranh đoạt, phá vỡ nhân duyên tốt đẹp của họ.
Chẳng hạn như, ngày xưa có một cô gái D thân phận bình thường nhưng lại trèo cao, muốn gả vào một gia tộc giàu có, lấy chàng trai A nhưng môn không đăng hộ không đối nên cuối cùng cũng không tránh khỏi phải ly hôn.
Lại chẳng hạn như, ngày xưa…
Thấy Trần Tử Dữu không có phản ứng gì, cô nàng lại hỏi dò: “Kẻ chiếm đoạt hạnh phúc của người khác cô nghĩ có được thanh thản, thoải mái không? Cô nói đi?”
Trần Tử Dữu như cười như không nói: “‘Hạnh phúc’ nếu là tài sản có thể đăng ký trước thì có lẽ nên dùng luật pháp để đòi lại.”
“Ha ha, giải thích rất hay, cô cho là cổ tích công chúa không tồn tại ở hiện thực sao?” Cô ta ngừng một lại, thấy Trần Tử Dữu không trả lời thì lại tiếp, “Thật ra, công chúa bị sa cơ thất thế đóng giả cô bé lọ lem thì còn khó hơn, vì cô bé lọ lem ít nhất cũng xuất thân bần hàn còn công chúa, dù có mất ngôi vị nhưng phẩm cách vẫn cao quý.”
“Nãy giờ là truyện “Cinderella” (2) sao? Tôi còn tưởng là “Khổng Tước bay về đông nam” (3).”
“Cô Trần thông minh sắc sảo nhưng lại giả vờ hồ đồ, chẳng trách có người bị mê hoặc.”
Trần Tử Dữu lấy ra một tờ giấy ghi lên số điện thoại rồi đưa cho cô ta. Động tác của cô hơi mạnh nên khiến cáp treo lắc lư một chút, cô gái kia hét lên thất thanh: “Cô nghĩ cô đang làm gì vậy hả?”
“Tôi cho cô số điện thoại của vị giáo sư xã hội học. Nhất định ông ấy có thể giải đáp được thắc mắc của cô.”
——*——*——*——*——*——*——*——
Tối hôm đó Trần Tử Dữu cùng dùng cơm với Trì Nặc. Anh nhìn cô chăm chú rồi phá lên cười: “Quên bôi kem chống nắng sao? Rám nắng hết rồi.”
“Vậy hả? Ăn xong em sẽ đi thẩm mỹ viện làm trắng lại mới được.”
“Đừng, đen một chút mới đẹp. Lúc trước em trắng đến mức gần như trong suốt.”
Cô không kể lại cho Trì Nặc chuyện ban ngày. Vào lúc cô nàng kia nghiến răng nghiến lợi bỏ đi, cô rất hả dạ nên không muốn gây thêm chuyện. Vả lại, tuy cô không hiểu nhiều về Trì Nặc nhưng cô gái đó cũng không phải người con gái trong câu chuyện nên cô cũng chẳng cần hao tâm tốn sức.
Hai hôm sau, Trần Tử Dữu đã quên béng chuyện này thì lại có người tới tìm cô, dùng danh nghĩa tài trợ hạng mục hoạt động của trường mà hẹn gặp cô trong một quán trà nhỏ.
Khuôn mặt cô gái này có nét giống một người nhưng khí chất lại khác hẳn, có vẻ dịu dàng hào phóng, mới gặp mặt đã giới thiệu ngay: “Tôi là Phương Tình.”
Hạng mục tài trợ đã sớm được quyết định, chẳng phải do Phương Tình phụ trách nên Trần Tử Dữu cũng theo phép tắc, chậm rãi uống trà chờ cô ta nói thẳng dụng ý của mình.
“Hôm đó, em họ tôi là Đình Đình đã thất lễ, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi Trần tiểu thư.” Phương Tình nói.
“Không sao, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm, bất đồng ý kiến chút thôi.”
“Tôi và Trì Nặc…đã là chuyện quá khứ rồi nên mong cô đừng để bụng.”
Trần Tử Dữu lẳng lặng uống trà.
“Đình Đình đã nói sự thật. Tôi và Trì Nặc từ nhỏ đã biết nhau, hai nhà quan hệ cũng tốt, chúng t