Tim cô bắt đầu dồn dập, lớn tiếng phủ nhận: “Anh nghe nhầm rồi’.
Anh trêu cô: “Là câu thế nào nhỉ… hình như ngoài tên anh ra thì còn ba chữ, nếu dùng tiếng Anh thì có tám chữ cái…”
Cô đấm nhẹ lên lồng ngực anh, xấu hổ cười: “Lái xe chăm chú vào”.
Anh tăng tốc, sung sướng hét to lên: “An Dao, anh cũng rất yêu em…”
Trên phố vẫn rất huyên náo, những âm thanh ồn ào ấy không thể nhấn chìm lời tỏ tình của anh. Cô ôm chặt anh, nhắm mắt lại, ngất ngây như bay lên tận trên trời cao.
Anh đỗ xe bên vệ đường rồi dẫn cô đi ăn đồ ăn vặt. Trên phố, người đông như nêm, còn náo nhiệt hơn ban ngày. Anh dẫn cô xuyên qua dòng người, xuyên qua các hàng quán bày biện la liệt. Cô vui vẻ theo sau anh đi khắp phố. Cô cố ý dẫn anh vào một cửa hàng đồ lót nữ bên đường, anh nhìn thấy một đám nữ sinh đang mua đồ lót, gương mặt chợt đỏ bừng, cúi đầu nói với cô: “Anh ra ngoài trước”.
Cô đảo mắt nhìn đám đồ lót, hỏi: “Vậy ai thanh toán? Em không mang tiền đâu”.
Anh cúi người ghé sát vào tai cô: “Thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm của anh không phải đưa hết cho em rồi sao? Sao lại không có tiền?”
Cô liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, cười nói: “Em không mang theo”.
Anh móc hết tiền trong túi ra nhét vào tay cô rồi chạy ra ngoài. Anh ngượng ngùng nhìn cửa hàng rồi dịch sang bên cạnh mấy bước, cố gắng tránh xa cửa hàng.
“Dưới đất có vàng à?” Cô không mua gì cả, chỉ là muốn trêu anh mà thôi. Anh nhìn hai tay trống không của cô mới hiểu mình đã bị lừa, liền kéo cô đi về.
“Anh đang giận à?” An Dao hỏi.
Anh nói: “Anh không nhỏ nhen thế đâu”.
“Vậy anh định kéo em về bây giờ à?”
“Đương nhiên, về nhà rồi em sẽ biết”
Giọng điệu của anh đầy mờ ám. An Dao nghĩ tới hàm ý của câu này liền đỏ bừng mặt. Cô im lặng suốt dọc đường, đến khi sắp tới nhà tim đập vừa nhanh vừa gấp, cô theo anh lên gác, nhìn cánh cửa phòng ngủ, mặt cô đỏ bừng. Không ngờ anh vừa vào phòng là bắt đầu cởi quần áo, thân hình anh rất đẹp, phía trên rất săn chắc, cô vừa nhìn thấy vừa cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang đến chói tai.
Anh mỉm cười: “Sao thế?”
Cô vội vã loạng choạng lùi về phía sau. Anh tiến theo từng bước. Cô lùi vào phòng tắm, dựa vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể anh áp sát, hai tay chống hai bên đầu cô, nụ cười nhàn nhạt, cố ý trầm giọng xuống: “Sao thế?” Giọng anh vốn rất gợi cảm, nhất là trong không khí mờ ám thế này lại càng trở nên quyến rũ hơn.
Cô ấp úng: “Em…em…”, cô hoảng loạn nói: “Em…em vẫn chưa chuẩn bị”.
Gương mặt anh cúi xuống thấp hơn, mũi chạm vào trán cô, mỉm cười hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Gương mặt cô nóng bừng: “Chuẩn bị cái đó… ba hồi bốn hồi gì đó… chẳng phải anh nói..” Có thể lên giường sao?
Mấy tiếng sau cô không dám nói, ngại đến mức chỉ muốn tìm lỗ chui vào.
“Ha ha”. Anh bật cười thành tiếng: “Baby, anh cũng chỉ đùa em thôi. Nhìn em kia, xấu hổ đến mức này rồi, anh phải tắm đây, vì thế phiền em ra ngoài nào”.
“Cái gì?” Hóa ra là do cô tự tưởng tượng à?
“Anh trêu em thôi”.
“Lăng Bách”. Cô tức giận gào lên.
Anh mỉm cười gật đầu: “Anh đây”
Cô dùng hết sức đấm vào ngực anh, giận dỗi nói: “Em cũng phải tắm, anh ra ngoài”. Cô đẩy anh ra ngoài phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Cái tên này lại dám trêu cô.
Lăng Bách gõ cửa, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Không được gõ, không được nói, không được phát ra tiếng động, anh dám phát ra tiếng động là em không tha cho anh”
Cô vặn vòi nước, nước chảy từ trên xuống, cô ướt nhẹp từ đầu tới chân, nghĩ lại cảnh ban nãy vẫn còn rất bực mình. Cái tên ấy gian xảo quá, lại dám trêu chọc cô! Cô vừa tắm nửa tiếng rồi mới nhớ ra mình không mang quần áo theo!
Thật là củ chuối!
Cô gọi: “Lăng Bách”. Bên ngoài không có tiếng động, cô he hé mở cửa nhà tắm ra, bên ngoài đưa vào một chiếc khăn tắm, lúc cô quấn khăn tấm bước ra ngoài anh vẫn đang cười tủm.
Cô trợn mắt nhìn anh, anh cười càng to hơn: “Ban nãy anh định nhắc nhở em, đây là nhà anh, em không có quần áo. Nhưng em không cho phép anh lên tiếng nên anh không dám nói nữa”.
Cô hậm hực quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào rồi chui vào chăn quấn kín người. Lúc tắm xong bước vào phòng anh thấy người trên giường quấn kín như cái bánh chưng, lấy gối phân chia ranh giới trên giường. Anh đi tới bên giường ngồi xuống, khẽ vỗ người trong chăn, cô trùm chăn kín đầu, lỡ không thở được thì làm sao?
Người trong chăn khẽ động đậy nhưng không chịu ra ngoài.
Anh đành nằm xuống phía giường bên này, không dám vượt sang nửa phân.
Một lúc lâu cô không nghe thấy tiếng động gì liền từ từ chui đầu ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể nào chấp nhận được! Lăng Bách ngủ rồi! Mặc dù cô lấy gối chia ranh giới nhưng cô đã lên giường của anh, anh lại nằm ngủ say như chết.
“Lăng Bách”.
Cô thử gọi tên anh, anh mệt mỏi chau mày, mơ màng máy mắt rồi tiếp tục ngủ say. Cô nhấc gối ra rồi chui vào lòng anh, lấy chăn đắp cho cả hai người. Căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Cô ngẩng lên ngắm gương mặt anh. Gương mặt hai người gần trong gang tấc, đôi môi cô từ từ tiến lại gần môi anh, mặt đỏ bừng khẽ đặt nụ hôn lên đó. Anh không có phản ứng gì, có lẽ mấy hôm vừa rồi đã quá mệt.
Cô ôm eo anh, ngoan ngoãn nép vào ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay rất dài, cô hy vọng có thể dài thêm chút nữa, tốt nhất đừng bao giờ tỉnh dậy.
Lúc An Dao tỉnh dậy trời đã sáng bạch, Lăng Bách vẫn đang ngủ, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng rồi. Cô bò dậy, bật máy điện thoại gọi cho quản lý.
Quản lý quát cô: “Đại tiểu thư, bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi không tìm thấy cô ở nhà, cô quên hôm nay có buổi cắt băng khánh thành rồi sao? Còn nữa, tối qua sao cứ tắt máy? Cô có biết sếp đến nhà tìm cô mấy lần không? Còn Lăng Bách nữa, chị Phân đã báo cáo rồi, chuyện hai người yêu đương chúng tôi không cấm, nhưng đừng để ảnh hưởng tới công việc. Những người như chúng tôi còn phải ăn cơm! Các người tưởng rằng nổi tiếng rồi là lên trời sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay nổi nhưng không chừng mai sẽ hết thời, việc cô nên làm là nhân lúc còn nổi tiếng thì tranh thủ mà kiếm tiền đi.”
Cô vâng vâng dạ dạ, trả lời sẽ xuống dưới ngay.
Ga giường nhăn nhúm, gối nằm im dưới đất, mở chăn ra mới phát hiện mình chỉ mặc áo sơ mi, cô vội huých Lăng Bách dậy. Lăng Bách mở mắt nhìn đồng hồ rồi hét lên: “Chết rồi”. Anh tung chăn dậy, thay quần áo, thấy An Dao cứ nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn cô một hồi rồi vội đáp: “Anh về nhà lấy quần áo cho em ngay”.
“Chìa khóa trong túi quần em”
“Ok, quần em anh ném vào máy giặt rồi, anh đi tìm ngay”.
Anh vội vàng ra khỏi cửa, mười năm phút sau vội quay lại, ôm một đống quần áo cho cô. Anh đưa quần áo cho cô xong liền tranh thủ đánh răng rửa mặt. Lúc hai người xuống dưới đã thấy quản lý và trợ lý của mình đang đợi, vẻ mặt hằm hằm.
Lăng Bách đang định đi về phía chị Phân thì đột nhiên An Dao gọi lớn: “Lăng Bách”.
Anh tò mò nhìn cô, chỉ nghe thấy cô hạ giọng nói: “Em quên không nói với anh, trước đây cũng có một đôi nam nữ ngủ trên một chiếc giường, cô gái cũng chia ranh giới, nói chàng trai mà vượt qua ranh giới, nói chàng trai mà vượt qua ranh giới thì sẽ là cầm thú. Chàng trai thật thà tới mức khiến người ta đau lòng, sống chết cũng không vượt qua ranh giới nửa phân. Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy cô gái liền cho chàng trai một cái tát, mắng anh ta không bằng loài cầm thú.”
Lăng Bách mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Cô gườm gườm cấu tay anh một cái, nhanh chân chạy về xe.
Anh ấm ức đứng tim tại chỗ, hèn chi tối qua cô trốn trong chăn sống chết cũng không cho anh đi lấy quần áo! Hóa ra là muốn anh làm cầm thú. Anh cũng muốn lắm chứ, nếu không thì trêu đùa cô cả ngày làm gì? Nhưng tối qua cô vạch ranh giới sẵn, vì thế… anh đành phải an phận. Anh lên xe, chị Phân rất giận nên chỉ dặn dò tài xế mà không thèm nói với anh câu nào.
Anh chủ động làm hòa: “Hôm qua là em sai, em không nên bỏ chị lại mà đi như thế, nhưng lúc đó đã quay quảng cáo xong rồi. Thực ra em… em chỉ nghĩ, tại sao không chỉ đơn thuần sáng tác và ca hát thôi nhỉ?”
“Bây giờ ngành sản xuất băng đĩa rất ảm đạm, cậu chỉ ra album thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù có tổ chức liveshow đi nữa thì sao chứ? Kiếm nhiều tiền nhất chính là đại diện thương hiệu và đóng phim, vì thế cậu không có sự lựa chọn. Hợp đồng cậu ký với chúng tôi không chỉ là ra đĩa hát, mà là phát triển toàn diện, vì thế công ty có quyền quyết định cậu phù hợp với ca hát hay đóng phim, ok? Hơn nữa, bây giờ cậu chỉ nhận quảng cáo và quảng bá album thôi, chuyện phim ảnh công ty vẫn đang giúp cậu đàm phàn, nếu như bây giờ đã kêu mệt, đến lúc đó không cần làm nữa sao?.” Giọng điệu chị Phân rất khó chịu, bởi vì đây là ngôi sao đầu tiên dám không nghe lời chị. Lăng Bách gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra bấm số gọi ông An Ý Phàm.
Từ lần trước ở bệnh viện về anh vẫn lo lắng cho sức khỏe của ông An.
Đầu dây bên kia đổ chuông mãi nhưng không có ai nghe, anh lo lắng chau mày lại. Chị Phâm thấy anh cầm điện thoại liền đưa tay giật lấy, nói: “Không được phép liên lạc với An Dao nữa”.
“Nhưng…”
“Đợi việc hôm nay của cậu làm xong tôi sẽ trả lại cho cậu. Tôi không muốn chuyện hôm qua tiếp tục xảy ra nữa, chỉ nhận mấy cái tin nhắn là người đã chạy mất hút”. Chị Phân tắt máy một cách không khách sáo.
“Chị Phân, việc này em không thể nghe chị được, chị phải trả điện thoại cho em”. Anh luôn lịch sự với chị Phân nhưng lần này lại giật lấy điện thoại. Anh mở máy gọi số nhà An Dao, đầu máy bên kia vẫn là những tiếng tút dài nhưng không có ai nghe máy. Anh vẫn gọi đi gọi lại, trái tim thắt lại. Gọi chừng hai mươi phút, đột nhiên có người nghe máy. Đầu máy bên kia vang lên tiếng nói yếu ớt: “Cứu với…” sau đó im bặt.
Lăng Bách kêu lên thất thanh: “Lập tức tới nhà An Dao, mau lên”.
Chị Phân từ chối thẳng thừng: “Không được, hôm nay chúng ta phải ra sân bay, sau đó còn tham gia chương trình truyền hình”.
Anh gào lên: “Em phải đến nhà An Dao ngay lập tức”.
Chị Phân đành thỏa hiệp: “Cậu gọi điện bảo An Dao đi”.
“Không được”.
“Lăng Bách, cậu làm nghệ sĩ kiểu gì thế hả?”
“Nghệ sĩ thì phải máu lạnh sao? Chị có biết ban nãy bác ấy đang kêu cứu không, bố An Dao đang kêu cứu. Chị Phân, em xin chị đấy”.
Giọng anh hạ thấp xuống, dường như sắp khóc đến nơi: “Bác ấy bệnh nhưng giấu con gái mình, có thể bây giờ…” Anh không dám nghĩ tiếp nữa, giọng run run: “Nếu em gây thiệt hại cho công ty, em có thể bồi thường, thậm chí có thể kéo dài hợp đồng, nhưng chị Phân à… nếu bác ấy không còn thì An Dao sẽ rất đau lòng. Bác ấy một mình nuôi An Dao khôn lớn, cả đời này chưa từng hưởng hạnh phúc. Lần trước bác ấy đã suýt nữa chết trong nhà không ai biết, lần này bất kể thế nào đi nữa em cũng phải đi… Em xin chị bảo tài xế chuyển hướng đi, từ đây tới nhà cô ấy rất gần, hai tiếng rưỡi là đến rồi”.
“Lăng Bách, đó là bố An Dao, không phải bố cậu, cậu có thể gọi 120 bảo người ta tới cứu ông ấy”.
“Đúng rồi, có thể gọi cấp cứu khu vực”. Anh nhớ lần trước ở bệnh viện đã lưu số cấp cứu này rồi. Anh tìm loạn lên, quả nhi