Anh đã làm quá nhiều việc vì cô, nhiều đến nỗi chẳng thể nào đếm được, nhiều đến nỗi xếp đầy nỗi nhớ và ký ức của cô.
Sáu giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu, các vị khách mời từ các giới đã ngồi kín hội trường rộng lớn.
Lý Thừa Trạch uể oải dựa vào thành ghế xem các màn biểu diễn trên sân khấu. Anh đưa mắt nhìn đám đông, thấy Lão Hoàng – giám đốc cũ của An Dao đang ngồi ở chỗ cũ năm ngoái. Hoàng Thịnh Vỹ ngày càng ục ịch, bên cạnh là vô số người đẹp vây quanh, nụ cười trên mặt rất đắc ý. Dáng vẻ tràn đầy tự tin ấy dường như cho rằng giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về công ty của ông ta.
Anh ghé tai An Dao thì thầm: “Nhìn sếp cũ của cô kìa”.
An Dao không để ý lời anh nói, cô cúi đầu nhìn điện thoại, có hai tin nhắn tới, người gửi là Lăng Bách.
Tin thứ nhất: “Bác đang ở nhà, điện thoại bị hỏng, vừa thay cái mới”.
Tin thứ hai: “Tối nay anh ở đây với bác, em cứ yên tâm… An Dao, anh nhớ em”.
Cô dùng ngón tay cái dịu dàng xoa nhẹ màn hình, nhìn tin nhắn đầy lưu luyến, đặc biệt là câu cuối cùng: “Anh nhớ em”… câu nói đơn giản nhưng ngấm vào tim như mật ngọt, khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Lý Thừa Trạch liếc mắt nhìn màn hình của cô, trong lòng bất giác không vui, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mở đầu cho buổi lễ trao giải là màn nhảy, sau đó là đến màn các sao hát. Trên sân khấu ánh sáng lấp lánh, MC bắt đầu giới thiệu khách mời, không khí vô cùng náo nhiệt.
Vị trí bên cạnh An Dao bỗng dưng đổi người, người vừa tới rất quen, để đầu đinh, không khỏe khoắn. An Dao bắt gặp ánh mắt của người này, cô giật mình, đây không phải là Lưu Từ Văn sao?
Lưu Từ Văn bình thản nhìn An Dao, hỏi: “Lăng Bách không đến à?”
Cô nói: “Đang ở chỗ bố tôi”.
“Ô”. Lưu Tử Văn ngập ngừng một hồi rồi hỏi: “Clip đen thực sự không phải cô? Tôi nghe nói clip gốc đã tung ra rồi, khắp nơi đều đang bàn luận”.
“Thực sự không phải tôi”.
“Ừ”. Giọng Lưu Tử Văn hôm nay rất bình thản, không gay gắt như hôm trước, anh nói: “Nếu thực sự không phải cô thì tôi xin lỗi, hôm đó tôi mắng Lăng Bách, ăn nói có hơi nặng nề. Lăng Bách cũng nói về cô với tôi rồi, tôi và cậu ấy là bạn bè thân thiết từ cấp hai tới giờ, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt. Cậu ấy rất thích cô, vì thế tôi xin lỗi cô cũng không sao, chí ít không đánh mất người anh em tốt nhất của tôi. Mặc dù đối với tôi đàn bà con gái chỉ là phù du, anh em tốt mới như chân tay, nhưng người anh em của tôi lại trọng sắc khinh bạn”. Người đàn ông này rất thẳng thắn, có gì nói nấy.
“Tôi không trách anh”.
“Thế à?”. Khóe miệng Lưu Tử Văn nhếch lên, thoáng toát lên khí chất quý tộc: “Hy vọng những lời cô nói là thật lòng, con người Lăng Bách rất kín đáo, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều không biết gia thế của cậu ấy, không nghĩ cách tiếp cận cậu ấy.”
“Anh ấy là thiếu gia của Bất động sản Anh Bách”.
“Bất động sản Anh Bách là một công ty lớn đi đầu trong ngành bất động sản cả nước. Trước đây có không ít cô gái nhờ tôi giới thiệu để làm quen với Lăng Bách, nhưng cái tên Lăng Bách này cũng buồn cười lắm”. Lưu Tử Văn nhìn vào mắt cô, bật cười: “Cậu ấy ra đường mua cái bánh bao cũng nói cám ơn, từ chối con gái theo đuổi mình cũng lịch sự nói cám ơn, con gái gần cậu ấy một phân thì cậu ấy nhích xa một phân, cuối cùng không còn chỗ để nhích nữa thì đứng dậy đi luôn. Tôi cứ không hiểu sao cậu ấy lại như thế, thậm chí đã từng nghi ngờ cậu ấy là gay nữa”. Lưu Tử Văn cười xong liền thở dài: “Kết quả là cậu ấy yêu thầm bao năm nay. Đến lúc thực sự tán gái thì như phát điên. Cô không biết đâu, có đêm tôi đang ngủ thì cậu ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi giới thiệu công ty quản lí cho cậu ấy. Đó là lần đầu tiên cậu ấy cầu xin tôi, lần thứ hai là nhất định đòi đi khu vui chơi thiếu nhi lúc nửa đêm, sau này tôi mới biết cậu ấy làm thế là vì cô, vì muốn khiến cô vui. Cậu ấy thực sự rất ngốc, khi đã yêu đúng là hết thuốc chữa.”
An Dao nhớ như in lời Lý Thừa Trạch đã từng nói, trước đây Lăng Bách chủ động nhờ bạn bè tìm anh, hát cho anh nghe một bài, sau đó Lý Thừa Trạch mới chịu ký hợp đồng.
Hóa ra người bạn đó là Lưu Từ Văn.
Hôm đi khu vui chơi thiếu nhi là sinh nhật cô, anh dẫn cô đi tìm báu vật. Cô không bao giờ quên được đêm đó, dưới ánh đèn lung linh, hoa hồng đỏ thẳm cắm ven mép hồ bơi tạo thành một hình chữ nhật lớn. Cô đi lên trước mấy bước, thấy dưới đáy hồ lấp lánh vảy cá, từng đàn cá đang nô đùa dưới nước, chúng đang hôn nhau.
520 con cá hôn nhau đại diện cho tình yêu sâu đậm của anh.
Cô càng không thể quên được hôm ở trên sân thượng bệnh viện, anh nhảy xuống thay cô, chấm dứt mọi lời đồn đại. Còn tối hôm dưới bầu trời sao nữa, anh nói: “An Dao à, anh chính là ngôi sao Bắc Cực ấy, cho dù người khác nói em thế nào, anh nhất định sẽ ở nơi đó đợi em, không rời không bỏ”… Anh đã làm quá nhiều việc vì cô, nhiều đến nỗi xếp đầy nỗi nhớ và ký ức của cô. Trong đầu cô lại xuất hiện gương mặt tươi trẻ với nụ cười rạng rỡ của anh. Bỗng dưng cô cảm thấy dù làm ngôi sao lớn, dù kiếm được nhiều tiền đi nữa, cũng không thể bằng một nụ cười anh dành cho cô.
Không khí xung quanh rất sôi động, ánh sáng sân khấu rực rỡ, chói mắt. Một ngôi sao mặc bộ lễ phục xinh đẹp biểu diễn, bên cạnh là vô số nam thanh nữ tú múa phụ họa.
Lưu Tử Văn cố ý hạ âm lượng nói với cô: “Cho dù nói thế nào đi nữa, giới giải trí là một bể phẩm nhuộm, tôi hy vọng cô không phụ lòng cậu ấy”.
Cô nhìn Lưu Tử Văn, khóe mắt cay cay: “Tôi sẽ không thể”.
Chỉ cần có ngày dứng dậy được, cô sẽ ở bên anh như hình với bóng.
Màn biểu diễn kết thúc, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Đầu tiên là một vài giải nhỏ không quan trọng, giải nam, nữ chính xuất sắc nhất sẽ trao vào giữa buổi lễ. Cô nhìn sân khẩu nhưng trong đầu lại hiện lên vô số cảnh tượng lúc ở bên Lăng Bách. Lý Thừa Trạch liếc nhìn Lưu Tử Văn, huých nhẹ tay cô, hạ giọng nhắc nhở: “Tôi đã đề nghị với ban tổ chức giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ do tôi và cô trao, cô vào sau sân khấu chuẩn bị đi”.
Cô dường như không nghe thấy, ngón tay vẫn không ngừng mân mê màn hình điện thoại.
Lý Thừa Trạch nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn ngây ra? Cô quên rồi đã dặn cô thế nào rồi sao?”
Lúc này cô mới tập trung, đáp: “Tôi biết rồi”. Người con trai ấy thay cô gánh vác tất cả, thay cô chăm sóc bố cô, để cô yên tâm đón nhận cái nhìn của người trong thiên hạ. Nhưng cô không cần thứ ánh sáng chói lòa này, cô chẳng cần gì cả, cô chỉ cần được ở bên anh, được ở bên cạnh bố cô mà thôi.
Nhưng cô đã tới đây, cô không thể bỏ chạy mà không nghĩ tới hậu quả.
Nhân viên dẫn cô và Lý Thừa Trạch ra sau sân khấu, trong lòng cô thấy hồi hộp. Chuông tin nhắn điện thoại vang lên, cô lập tức xem, người gửi vẫn là Lăng Bách, anh nói: “An Dao, cố lên, anh đang xem chương trình đấy”.
Bị oan ức bao lâu nay, cuối cùng hôm nay cô mới có thể đường hoàng lên sân khấu, tát một cái thật kêu vào mặt những người đã từng mắng chửi cô, đặc biệt là Donna và Đường Khải. Vì thế cô nhất định phải cố gắng, phải thể hiện hình ảnh tốt nhất trước mặt mọi người.
Lý Thừa Trạch nói bên tai cô: “Nhớ kỹ, lát nữa phải nhắc tới clip đen, nói nhất định phải đưa người đứng đăng sau vụ nay ra ngoài ánh sáng. Nếu muốn ác hơn chút nữa thì khẳng định cô còn trinh, chưa từng có bạn trai. Báo chí ngày mai chắc chắn sẽ đưa tin An Dao lần đầu tiên nhắc tới vụ clip đen tại giải Kim Hoa. Cô phải nắm chắc điểm này, sau giải Kim Hoa, một lần nữa dư luận sẽ đẩy sự việc lên cao trào.”
Clip gốc vừa tung ra, Lý Thừa Trạch làm thế này là ép kẻ chủ mưu phải nói ra sự thật, phải lật bài ngửa với cả thế giới.
MC trên sân khấu nói: “Khách mời trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này rất đặc biệt. Bây giờ chúng tôi xin mời cô lên sân khấu”. Một nhân viên dẫn khách mời đưa cô và Lý Thừa Trạch lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu chói mắt nhưng An Dao không hề căng thẳng, cô bình thản đứng trước bục trao giải.
MC nói: “Đây chính là khách mời trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của chúng ta hôm nay. Thực ra sau khi clip đen bị tung ra, An Dao đã chủ động rút khỏi giải, chúng tôi đã mời An Dao tới trao giải. Vì giải Kim Hoa từ trước đến giờ luôn hành xử rất công bằng, cuộc sống riêng tư của An Dao không ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất. Hôm nay chúng tôi cũng đặc biệt cảm ơn cô An Dao đã nhận lời làm khách mời trao giải. Bên cạnh cô là đại gia độc thân đẹp trai, anh Lý Thừa Trạch, tổng giám đốc Kình Vũ Bách Xuyên. Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh hai vị khách mời”.
Dưới sân khấu khán giả vỗ tay giòn giã.
An Dao mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn”.
MC cố ý chuyển chủ đề sang clip đen: “An Dao, cô có ý kiến gì về việc clip gốc đang ầm ĩ gần đây không?”
Khóe miệng An Dao khẽ nở nụ cười, giọng nói dịu dàng, tự tin: “Tôi luôn khẳng định mình trong sạch, luôn muốn đưa người đứng sau vụ này ra ánh sáng. Bởi vì bao năm qua, tôi chưa hề có bạn trai”.
“Trời ơi!”, MC sửng sốt thốt lên: “Lăng Bách là bạn trai đầu tiên sao?”
An Dao không ngờ MC lại hỏi thẳng đến thế, cô ngập ngừng một lát rồi mỉm cười nhìn về phía trước: “Anh ấy là duy nhất”.
“Duy nhất? Đúng là một từ nhưng bao hàm hai ý nghĩa, nếu Lăng Bách nghe được qua ti vi thì chắc anh phải đi nghiên cứu ý nghĩa của từ ‘duy nhất’ này rồi”. MC nói: “Chúng ta cùng quay lại chủ đề chính nhé, xin mời nhìn lên màn hình, xem tên năm nữ diễn viên lọt vào danh sách đề cử”.
Trên màn hình lần lượt hiện lên tên năm nữ diễn viên và tên bộ phim họ tham gia diễn xuất. Lúc hiện tên Trần Mộng Kỳ thì bên dưới vang lên vô số tiếng “Xùy”.
Lý Thừa Trạch mở phong bì màu đỏ, xướng lên nữ diễn viên xuất sắc nhất: “Tiết Uyển Nhi”.
Mọi thứ không có gì phải thắc mắc. Tiết Uyển Nhi lên sân khấu nhận giải, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
An Dao trao giải xong liền lui vào sân khấu, không cảm thấy vui vẻ gì mà ngược lại chỉ cảm thấy trống vắng dù trong cánh gà có không ít ngôi sao đang ngồi nghỉ ngơi sau khi nhận giải, thậm chí có người còn bật champagne ăn mừng, cảnh tượng rất vui vẻ nhộn nhịp.
Lý Thừa Trạch khen cô: “Diễn tốt lắm”.
Cô không rỗi rãi mà đấu võ miệng với anh, chỉ lẳng lặng đi về phía cửa, Lý Thừa Trạch túm tay cô kéo lại: “Cô định đi đâu? Chúng ta nên tới khu báo chí để trả lời phỏng vấn”.
Cô quay lại lườm anh, dáng vẻ gấp gáp: “Tôi phải đi, tôi muốn gặp anh ấy”.
Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi lại: “Gặp ai?”
“Lăng Bách”.
“Bây giờ cô không thể đi được, chúng ta còn phải trả lời phỏng vấn của báo chí”.
“Lúc Lưu Tử Văn nói với tôi mọi thứ, tôi đã muốn gặp anh ấy, nhớ anh ấy tới phát điên. Bởi vì tôi chưa bao giờ nói với anh ấy tôi nhớ anh ấy thế nào, tôi nhất định phải nói với anh ấy. Còn nữa, tôi muốn mượn xe của anh nên nói với anh trước”. Cô hất tay anh ra, lộc cộc chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Lý Thừa Trạch cảm thấy không thể tin được, cô bỏ lại tất cả, chỉ vì muốn đi gặp Lăng Bách, cô nhớ cậu ấy?
Thần kinh, điên rồ.
Amy lách từ trong đám đông tới cạnh anh, gọi “Sếp”.
Anh buồn bực nói: “An Dao đi rồi”.
“Đi thì đi chứ sao”
“Cô ấy chỉ muốn gặp Lăng Bách, muốn nói với cậu ấy, cô