ợc nỗi niềm tương tư trong lòng nên hết đến thành phố B theo dõi Ôn Nhan Khanh rồi lại quay về đây
theo dõi cô, xem "dáng điệu vui vẻ" khi hai người bên nhau như thế nào.
Sau khi đã hiểu như vậy, cô cảm thấy Happen quả thật rất đáng thương. Là một họa sĩ tên tuổi lẫy lừng nhưng lại chỉ vì một chữ tình mà phải dày vò đến như vậy, hơn nữa còn trở thành một kẻ theo dõi và nhìn trộm. Thực ra cuộc
đời ông ta cô quạnh đến mức nào?
- Meo - Giảo Tử nãy giờ vẫn nằm ngủ ở trong góc bỗng ngóc đầu dậy, phát hiện thấy trong nhà có thêm một vị khách liền kêu lên.
Happen giật nảy mình giống như bị điện giật.
Tô Hòa vội giải thích:
- Xin lỗi, đây là con mèo tôi nuôi, tên là Giảo Tử - Cô ôm con mèo từ dưới đệm sofa lên, đang định đem nhốt vào trong phòng của Tô Ngu thì bỗng phát hiện ánh mắt rực sáng của Happen.
Ông ta nhìn Giảo Tử không chớp mắt, ánh mắt có thể nói là vô cùng tha thiết.
- Ồ có muốn ôm nó không? - Tô Hòa hỏi một câu thăm dò.
- Hả, có thể được à? - Happen rụt rè hỏi.
Tô Hòa vội đưa con mèo đến trước mặt ông ta. Nó cũng chằm chằm nhìn
Happen không chớp mắt. Ông ta thận trọng đưa tay ra, từ từ đỡ lấy nó.
Vừa đỡ lấy con mèo, sắc mặt Happen liền thay đổi, giống như một người bị lạnh cóng bỗng nhiên có một chiếc áo bông; giống như một người đang đói
bỗng nhiên được một bữa ăn no; giống như một người yếu đuối bỗng nhiên có
một bộ áo giáp có thể bảo vệ cho mình.
Ông ta ôm Giảo Tử, còn Giảo Tử cất tiếng kêu "meo, meo", cọ tai vào tay ông ta.
- A, nó, nó, nó cọ vào tay tôi! Nhìn, nhìn, nhìn thấy không? Cọ, cọ tôi đấy! - Happen nhảy tưng tưng.
- Nhìn thấy rồi - Tô Hòa thấy như muốn khóc - Đồ phải gió! Giảo Tử, mi quả
nhiên kì thị giới tính, dựa vào đâu mà yêu quý đàn ông như vậy!!!
- Nó tên, tên là gì?
- Giảo Tử - Tô Hòa thấy xấu hổ vì đã không đặt cho con mèo một cái tên hay h ơn .
Nhưng Happen lại không để ý, anh ta nhắc con mèo lên, cọ đầu mình vào
Thực ra Giảo Tử là con mèo rất xấu. Lúc trước nhà đối diện chuyển nhà vứt nó lại, vì lúc đó là mùa đông, Tô Hòa thấy nó đáng thương nên đưa về nuôi. Thường ngày, tuy cô cũng rất yêu quý nó nhưng cũng không thể nào thơm vào tai nó như vậy được.
Nhưng Happen lại làm được.
Ông ta hôn tai nó, rồi lại hôn móng vuốt nó. Tô Hòa vốn định nhắc nhở ông
ta rằng có thể nó đã từng dùng những móng vuốt đó bới cát sỏi để lấp phân, nhưng lại nghĩ nếu nói ra sẽ làm ông ta cụt hứng nên thôi.
Happen ôm Giảo Tử rất lâu rồi mới buông tay ra với vẻ quyến luyến không
nỡ rời, run run đứng dậy nói:
- Tôi, tôi phải đi rồi. Xin lỗi, lần này tôi đi thật. Tôi sẽ lập tức đến sân bay mua
vé về Rome, không, không bao giờ làm phiền hai người nữa. Xin hãy tin, tin
tôi!
Tô Hòa vừa định nói vài lời an ủi ông ta thì Ôn Nhan Khanh đã lạnh lùng
bảo:
- Mong rằng lần này ông nói lời giữ lời.
Mặt Happen đỏ bừng, xấu hổ, vội vàng quay lưng đi ra.
Ông ta vừa mới mở cửa thì Giảo Tử đang ở trên sofa lại kêu lên một tiếng.
Lưng Happen rung động, dừng bước, quay đầu lại nhìn Giảo Tử, ánh mắt vẻ quyến luyến.
- Tôi, tôi có thể ôm, ôm nó lần nữa không? - Ông ta lại hỏi, vẻ sợ sệt.
Tô Hòa gật đầu.
Happen nở nụ cười thích thú hệt như một đứa trẻ, bước đến ôm Giảo Tử
lên, thân mật thơm vào tai, vào móng vuốt và đuôi nó.
- Ông thích Giảo Tử à? Nếu thích thì tôi tặng nó cho ông đấy.
Toàn thân Happen rung lên, quay lại hớn hở:
- Thật, thật không?
Sau khi nói xong Tô Hòa có hơi chút hối hận, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của ông ta, cô cảm thấy lúc này mà từ chối thì thật tàn nhẫn. Vì thế cô chỉ còn
cách gật đầu:
Nước mắt Happen bỗng ứa ra:
- Thật, thật thế à? Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn! Tôi nhất định sẽ đối xử tốt, tốt
với nó! Cô biết, biết không? Trước đây nhà thầy giáo tôi cũng nuôi một con
mèo như, như thế này, cũng đốm đen, đen trắng nhưng sau đó đã bị xe chèn chết rồi. Thầy giáo rất, rất buồn, về sau không bao giờ nuôi, nuôi mèo nữa.
Thì ra Happen thích con mèo xấu xí này là bởi vì những chuyện trước đây. Cũng được, sau khi có con mèo này rồi, ông ta sẽ có nơi để gửi gắm tâm sự, không còn xem trộm cuộc sống một cách vô nghĩa như vậy nữa.
Tô Hòa đi vào phòng ngủ lấy ra một cái túi đựng mèo, rồi lại gói thêm một ít thức ăn cho nó.
- Những thứ này cho ông. Lẽ ra tất cả những thứ thuộc về nó đều phải đưa hết cho ông nhưng như thế ông lên máy bay sẽ rất bất tiện, sau khi về Rome rồi
- Giảo Tử, đến nhà chủ mới vui vẻ nhé. Nhớ phải ngoan đấy! - Tuy chỉ là một con mèo xấu xí và tầm thường nhưng đến lúc phải xa cách cũng cảm thấy vô cùng quyến luyến. Tô Hòa xoa đầu nó, kết quả là bị nó cắn cho một cái.
Cô đau điếng rụt tay lại.
- Xin, xin lỗi, cô có sao không? - Happen vội hỏi han cô với tư cách là chủ của con mèo. Vai trò của hai người đã hoàn toàn thay đổi theo chiều ngược lại. Trong lòng Tô Hòa dường như đang khóc thầm.
Khốn kiếp, quả nhiên là con mèo tầm thường, xấu xí, vô lương tâm!
Cuối cùng Happen cũng mãn nguyện xách túi mèo đi ra.
Khi Tô Hòa đem cốc trà vào bếp rửa, Ôn Nhan Khanh cũng theo vào, đứng
ở cửa lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi bỗng nhiên nói:
- Em cũng rộng lượng đấy chứ.
Tô Hòa không quay lại nhìn, chỉ miễn cưỡng cười gượng.
- Giảo Tử về với Happen sẽ sướng hơn ở đây rất nhiều. Em nghèo quá, có lúc không có cả tiền để mua thức ăn cho mèo, đành phải cho nó ăn thức ăn hiệu Hoàng Gia. Nghe nói đây là thức ăn công nghiệp, nếu thực sự đối xử tốt với mèo thì cần phải cho nó ăn thức ăn thiên nhiên. Hơn nữa Giảo Tử cũng không có đồ chơi, không có chỗ để cho mèo cào, cái gì cũng không có. Nghe nói có một loại diều bay gọi là Go cat, con mèo nào trông thấy cũng thích đến phát cuồng, thế nhưng em không mua được Happen quý nó như vậy, chắc chắn sẽ mua tất cả cho nó.
- Chỉ vì mỗi một lí do này thôi à? - Trong mắt Ôn Nhan Khanh có thứ gì đó còn hơn cả sự dịu dàng, nhưng Tô Hòa đứng quay lưng lại nên không nhìn thấy.
Cô cười rồi đáp:
- Đương nhiên, làm gì có lí do nào khác nữa Anh có biết vì sao mà em nuôi
Giảo Tử không?
- Vì sao?
- Mùa đông năm ấy, còn nhớ là em vừa tốt nghiệp ra trường, đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc làm phù hợp, vì thế rất tự ti. Giảo Tử bị chủ cũ vứt bỏ, nằm rúm ró trong góc cầu thang, rét run cầm cập. Cầu thang máy bị hỏng, lúc em đi cầu thang bộ lên thì trông thấy nó. Nó khẩn thiết nhìn em, hi vọng sẽ được em mang về nhà nuôi, nhưng em ngay cả bản thân mình còn chưa nuôi nổi, làm sao có thể chăm sóc cho một con vật nhỏ nữa? Tuy nó theo em vào đến tận cửa nhưng sau khi vào phòng, em vẫn quyết tâm nhốt nó ở ngoài. Hôm sau, cũng rất tình cờ, hệ thống cung cấp hơi sưởi ngừng hoạt động. Trong nhà rất lạnh. Em gọi điện cho bên dịch vụ, họ nói rằng đang kiểm tra sửa chữa không biết đến bao giờ mới xong. Thế là em nằm cuộn tròn trong chăn, nghĩ rằng mình còn lạnh như thế thì con Giảo Tử ở bên ngoài không biết còn lạnh cóng đến thế nào? Cuối cùng không đành lòng được nữa, em khẽ mở cửa ra xem, nó vẫn chưa đi mà đang nằm trên tấm thảm trước cửa. Thấy em mở cửa, nó ngóc đầu dậy kêu lên một tiếng Đó là một cảm giác rất kì diệu, trong lúc không có ai trò chuyện với em thì con mèo làm bạn; trong lúc emHồi 15.2
cảm thấy nhỏ bé yếu ớt thì có một con mèo, thực ra còn nhỏ bé hơn em, đang
cần em chăm sóc, vì thế em đã giữ Giảo Tử lại - Nói đến đây cô lại cười - Vì thế hôm nay khi Giảo Tử quấn lấy Happen, em liền nghĩ nó nhất định là một con mèo thần kì, có thể thấy được sự cô đơn của con người. Nó xuất hiện trước mặt em đúng vào lúc em cô đơn nhất, và khăng khăng đòi theo Happen vào lúc ông ấy cô đơn nhất. Vì thế em mới tặng nó cho Happen. Tuy rằng không nỡ xa nó nhưng em cảm thấy làm như vậy là đúng, bởi vì bây giờ em đã
không còn cô đơn nữa rồi
Cô còn chưa nói hết cậu, Ôn Nhan Khanh bỗng nhiên bước lại ôm chặt lấy
cô từ phía sau, gục đầu lên vai cô, nói một câu:
- Mình cưới nhau nhé!
Cốc trà trong tay Tô Hòa rơi xuống đất khiến nó vỡ làm ba mảnh. Cô đột
ngột quay người lại, nhìn thẳng vào Ôn Nhan Khanh:
- Chuyện này em phải hỏi mẹ đã!
Đầu Ôn Nhan Khanh dường như bốc khói, còn Tô Hòa thì như tự nói với
mình:
- Chắc chắn mẹ em sẽ không đồng ý cho em lấy anh, dù sao cũng không môn đăng hộ đối, hai nhà quá khác nhau! Hơn nữa mẹ em vẫn luôn nói là không thể nương tựa được những người đàn ông đẹp trai, mà anh thì lại để tóc dài, vì thế nhất định bà sẽ thấy không thuận mắt. Hơn nữa, nói cho cùng em cũng chưa hiểu về anh được bao nhiêu. Không được, không được, em không thể lấy anh được! Còn chuyện xảy ra tối qua tuy là sai ở anh nhưng cũng tại em không cự tuyệt đến cùng, em cũng có trách nhiệm, vì thế em em không cần anh phải chịu trách nhiệm. Kết hôn gì gì chứ anh nên bỏ ý định này đi, em sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả - Nói xong cô liền định bỏ chạy nhưng lại bị Ôn Nhan Khanh ôm lấy thắt lưng kéo lại như kéo một con gà.
- Không hiểu nhau ư? - đôi mắt phượng của Ôn Nhan Khanh nhắm lại đầy nguy hiểm.
Tô Hòa lắc đầu, rồi lại vội vàng gật đầu.
- Anh có biết nấu ăn không?
- Có! - Nghĩ đến những món ăn ngon miệng nấu theo kiểu Tây, mặc dù hoàn cảnh lúc này rất đặc biệt, nhưng Tô Hòa vẫn không kìm được nước bọt đang ứa ra.
- Hứng thú của anh ngoài giờ làm việc là gì?
- Đọc sách! - Cô không thể quên một, hai, rồi ba phòng đọc ở nhà anh. Nhà bình thường có một phòng đọc đã là tốt lắm rồi, nhưng nhà con người này
hình như lại có nhiều phòng đọc đẹp chẳng khác gì thư viện!
- Xe ô tô anh đi là loại gi?
- Phaeton! - Chính chiếc xe này dẫn tới việc hai người quen biết và yêu nhau,
làm sao quên được!
- Anh có biết hát không?
- Biết! - Hơn nữa còn hát hay không biết đến mức nào! Nhớ lại lúc anh hát cho cô nghe bài With You All The Time qua điện thoại, cô bỗng nhiên lại thấy xúc động.
Ánh mắt Ôn Nhan Khanh rực sáng nói:
- Em biết rất nhiều về anh, chỉ trừ khoản XXX ra, như vậy còn nói là chưa hiểu
à?
- Hả? - Thì ra mục đích thật sự khi anh hỏi những điều này là thế à? Tô Hòa ngây người ra.
Ôn Nhan Khanh bỗng đưa tay vuốt tóc cô, sau đó quay ra, vừa đi vừa bảo.
- Chuẩn bị đồ đạc.
- Để làm gì?
- Về thành phố E.
- Trời ơi - Tô Hòa từ chỗ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, vội vàng kéo tay anh
- Đến gặp mẹ em ư? Không được, không được, không được đâu!
- Em đưa mẹ ra làm lí do để từ chối anh, vậy thì hãy chờ xem anh làm thế nào để xóa bỏ lí do này nhé! Cho em mười lăm phút chuẩn bị.
Tô Hòa muốn khóc nhưng mắt ráo hoảnh.
Cứ như vậy, cô bị ép xin nghỉ làm, bị ép lên đường về nhà mẹ đẻ.
Khi tan học về nhà, Tô Ngu thấy trên bàn trà có một tờ giấy trong đó viết:
"Em yêu quý của chị, chị có việc phải về thành phố E, bây giờ vẫn chưa biết phải đi bao lâu, vì thế trong mấy ngày này em ở nhà một mình phải rất cẩn th