u nói thì sao mà nhẹ nhàng thế, vậy cậu hãy tự nảy mầm và lớn cho tôi xem nào! - Tô Hòa nói tỏ vẻ coi thường.
- Tóm lại, tôi đã chuyển tin nhắn cho chị rồi, nên nói với Tiểu Ngu như thế nào thì chị hãy tự liệu lấy. Tôi tắt máy đây. Bye! - Diệp Nhất nói xong tắt ngay máy, chẳng khác gì một người sau khi ném đi một cái bọc không chút tiếc nuối thì liền quay người bỏ đi ngay.
- A lô! Chờ chút đã - Tô Hòa nghe tiếng máy "tút, tút" bèn tức giận nói - Phải gió, cậu đúng là đồ thỏ đế, trốn tránh nhanh thật! Ôi chà, những lời tình
cảm ấy mình biết nói với Tiểu Ngu như thế nào đây hả trời?
Tô Hòa còn đang vò đầu, bứt tóc vẻ vô cùng khó xử thì bỗng nhiên cô nhìn
thấy cảnh vật bên ngoài và hoảng hốt kêu lên:
- Khoan đã! Đây, đây, đây là đâu vậy? Sao tôi lại tới sân bay, sân bay?
Co đã không nhìn nhầm, lúc này, chiếc xe Volkswagen Phaeton đang chạy
vào bãi đỗ xe rộng rãi trong sân bay, dù ở phía sau lớp kính cách âm vẫn nghe thấy rất rõ tiếng động cơ của những chiếc máy bay đang cất cánh.
Tô Hòa cuống quít:
- Thầy Ôn, sao chúng ta lại tới sân sân bay?
Ôn Nhan Khanh cho xe lượn một đường cua, rồi từ từ dừng lại.
Tô Hòa nhìn thấy có mấy người trông giống với nhân viên sân bay đi tới,
một người trong số đó mở cửa xe cho cô. Cô vội vàng bước ra khỏi xe, rồi dụi mắt một lần nữa, xác định một sự thật không thể thay đổi.
Cô, đúng là đang ở sân bay!
Thượng đế ơi!
"Thượng đế" trong hiện thực gật đầu với nhân viên rồi đi về phía trước. Tô
Hòa đi theo một cách vô thức, từ xa đã trông thấy một chiếc máy bay riêng đang đỗ bên đường băng số ba. Hai cô tiếp viên hàng không đứng ở cửa máy bay nhìn thấy họ, vội cúi người chào.
Ôn Nhan Khanh bước lên máy bay.
- Đây đây - Đúng lúc Tô Hòa không biết phải làm gì thì những người đi
cùng đã làm động tác mời - Tôi cũng phải lến đó? - Trong lúc Tô Hòa vẫn còn chưa rỗ đầu cua tai nheo thế nào thì đôi chân cô đã bước đi một cách vô thức lên máy bay.
Trong khoang máy bay được bài trí giống như một phòng khách, Ôn Nhan Khanh cởi chiếc áo khoác ngoài.
Lúc này, cánh cửa khoang máy bay từ từ khép lại.
Tô Hòa mở to mắt, nói với vẻ giận dữ:
- Thầy Ôn, rốt cuộc là thầy đang giở trò gì vậy? Tại sao thầy lại đưa tôi tới
đây?
- Là cô nói muốn đi sửa xe đấy chứ.
- Tôi nói là đi sửa xe, nhưng
Ôn Nhan Khanh ngắt lời cô:
- Để đảm bảo chất lượng của lớp sơn mới, tôi buộc phải tới chính hãng của
chiếc xe. Câu trả lời như thế cô đã vừa lòng chưa?
Miệng của Tô Hòa mỗi lúc một há to, cô sửng sốt hỏi:
- Cũng có nghĩa là, là chiếc máy bay này đang đang bay sang Đức?
- Không cần thiết phải như vậy.
Tô Hòa vừa thở phào một cái, thì đã nghe thấy Ôn Nhan Khanh nói một nửa
câu còn lại:
- Tôi mua nó ở Rome.
-
Người xưa có câu: Nếu đã đến thì phải bình tâm ở lại.
Máy bay đã bắt đầu cất cánh, theo lí mà nói, bây giờ Tô Hòa đã ở trên lưng
hổ, có muốn hối hận cũng không kịp nữa. Cô ngồi trên ghế, càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không bình thường, càng nghĩ càng thấy ngượng, càng nghĩ càng thấy hoảng hốt.
Tới Rome để sơn lại giống như ban đầu? Thế thì, thế thì, phải cần bao
nhiêu tiền đây?
Nghĩ đến đây, cô muốn khóc mà không sao nặn ra nước mắt, đành đưa mắt
nhìn Ôn Nhan Khanh với vẻ cầu cứu, nhưng cậu ấm con nhà giàu lạnh như nước đá đó cứ vùi đầu vào chiếc máy tính của mình, từ đầu đến giờ không hề ngẩng đầu lên nhìn cô.
Không được, nhất định mình phải nghĩ ra cách gì đó! Tô Hòa nắm tay thành nắm đấm. Ngay sau đó cô lại chợt nghĩ đến một chuyện tồi tệ thứ hai: Cô
đang ở trên máy bay thì làm sao liên lạc được với em họ đây?
Chiếc máy bay này bay tới Rome phải mất đến mười tiếng đồng hồ, em họ mà thấy mình bỗng dưng biến mất chắc hẳn sẽ rất lo lắng. Nghĩ đến đây, cô
lập tức xông đến trước mặt Ôn Nhan Khanh:
- Tôi phải quay về!
Cuối cùng thì Ôn Nhan Khanh cũng ngẩng đầu lên, nhướn mày.
Tô Hòa trừng mắt nhìn anh, nhắc lại một lần nữa:
- Tôi nói là tôi muốn quay về! Anh mau cho máy bay quay lại đi. Anh làm
như thế là không đúng, là tự ý bắt cóc công dân!
- Tôi, bắt cóc cô? - Đôi lông mày rất đẹp của Ôn Nhan Khanh nhíu chặt lại.
- Tôi chỉ nói là đi sửa xe với anh, chứ đâu có nói rằng sẽ cùng xuất ngoại với
anh. Còn nữa, tôi, tôi, không mang hộ chiếu, anh tùy tiện mang một người không có hộ chiếu tới Rome như vậy là hành động nhập cảnh trái phép! Là phạm pháp! - Cuối cùng cô đã tìm ra được lí lẽ có sức mạnh, nên tiếng nói c ũ n g t o h ơn .
- Hộ chiếu đã có rồi.
- Cái gì?
- Hộ chiếu đã được làm xong.
-
Quả nhiên không nên coi thường hiệu quả giải quyết công việc của những
người có tiền!
- Nhưng, nhưng tôi, tôi tôi không thể đi cùng anh tới Rome được, tôi có việc quan trọng phải giải quyết! Thật sự là rất quan trọng! Anh để cho tôi quay
về được không? Tôi sai rồi, anh đừng đùa cợt với tôi nữa
- Cô sai rồi? - Ôn Nhan Khanh nhì xéo Tô Hòa bằng đôi mắt dái như mắt
phượng qua cặp kính - Nói thử xem, cô sai ở chỗ nào?
Tô Hòa cảm thấy mình như quay lại thời tiểu học, đứng nhận lỗi trước mặt
cô giáo chủ nhiệm:
- À, đó là, lúc đầu tôi không chấp hành luật lệ giao thông, cứ rẽ bừa, nên
đã va vào xe của anh, tôi đã không đúng
- Còn gì nữa?
- Còn nữa? - Tô Hòa mở to mắt, vắt óc nghĩ một hồi lâu - Còn nữa, tôi
không nên chủ động nghĩ ra việc bồi thường cho anh, mà cứ chờ nhận chiếc hóa đơn đòi bồi thường từ anh là được rồi, không cần phải chủ động đem nộp mạng, và gọi điện nhiều lần cho anh trong một ngày. Nếu biết rằng phải ra
nước ngoài để sửa, thì tôi nhất định sẽ không tự mình chui đầu vào rọ đâu
Càng nghĩ, cô lại càng thấy hối hận, càng nghĩ lại càng thấy mình đáng thương, cuối cùng nước mắt của cô cũng chực trào ra.
Ôn Nhan Khanh đưa một tay lên trán, cúi mặt xuống hồi lâu không nói năng gì.
Tô Hòa không biết phản ứng ấy là vừa lòng hay không vừa lòng, đành đợi
một lúc, rồi dốc hết can đảm nói:
- Thầy Ôn, thầy có bỏ qua cho tôi không?
Ôn Nhan Khanh khẽ nhún vai.
- Thầy Ôn - Tô Hòa tiến lại gần, đang định cúi người xuống nhìn thì Ôn
Nhan Khanh bất ngờ ngẩng đầu lên, không biết có phải là cô nhìn nhầm hay không, nhưng trong khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, dường như cô đã thấy anh đang cười.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại lập tức thấy khuôn mặt ấy lạnh như băng.
Quả nhiên, vừa rồi là do cô nhìn nhầm.
- Tô Hòa! - Ôn Nhan Khanh đột nhiên gọi tên cô.
Cô vội đáp:
- Có!
- Cô không muốn phỏng vấn tôi sao?
- Có chứ! - Sau khi buột mồm nói ra câu đó, Tô Hòa mới ý thứ được rằng
có điều gì đó không ổn nên vội bịt miệng mình lại, nhưng rõ ràng là không kịp
nữa. Cô vội xua tay - Không, không, ý của tôi là
- Cô gọi điện cho tôi nhiều lần, chủ động đề nghị bồi thường, chẳng phải là
vì bài viết của cô sao?
Đúng là một câu nói trúng ngay tim đen. Con người này quả không hổ danh là giám khảo ghê gớm nổi tiếng của S.S! Nhưng cô không muốn thừa nhận như vậy, vì dường như nếu thừa nhận thì cũng có nghĩa là cô đã thua. Tô Hòa
trợn mắt, cố làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Sao cơ? Tôi, tôi không có ý định ấy! Sao tôi lại phải làm như vậy?
- Vậy, xin hỏi cô Tô, với khoản tiền tiết kiệm chưa đến bốn con số, cô định
bồi thường tôi như thế nào đây?
Tô Hòa cảm thấy đầu như ù đi. Cô vội hỏi:
- Sao anh lại biết?
Ôn Nhan Khanh xoay chiếc laptop mà anh vùi đầu từ nãy giờ về phía Tô
Hòa. Tô Hòa lập tức cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Trên đó là một bản sơ yếu lí lịch về cô. Kéo con chuột xuống phía dưới, có tới hơn sáu mươi mục, hơn nữa nội dung rất chi tiết, chiều cao, số đo ba vòng chỉ là chuyện nhỏ, những điều như lần đầu tiên trốn học, lần đầu tiên đi xa nhà, người bạn trai đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tiền nhuận bút của bài viết đầu tiên là bao nhiêu đều có ở trong đó.
- Anh muốn gì? Vì sao lại sai người điều tra về tôi?
- Ba năm trước cha cô được điều về phòng nghiên cứu khoa học của thành
phố B, chuyên nghiên cứu về kĩ thuật phát triển bình tích điện cho các loại máy, nhưng do không cẩn thận nên đã để xảy ra cháy nổ, và không may qua đời. Mẹ cô không thể nào chấp nhận được sự thật nghiệt ngã đó, đã để cô ở lại đây và trờ về nhà mẹ đẻ ở thành phố E, hiện đang sống cùng với bà ngoại của cô, không có nghề nghiệp, sống bằng số tiền tuất ít ỏi của cha cô. Còn cô, sau khi tốt nghiệp đại học bằng cách vừa đi làm vừa đi học, đã ở lại thành phố B, vào làm ở một tạp chí nhỏ dựa vào chính năng lực của mình, bây giờ vẫn đang trong thời gian thử việc. Căn phòng mà cô thuê hiện giờ rất cũ, thường bị nước rỉ xuống, dù như vậy nhưng chủ nhà vẫn cứ đòi tăng giá thuê, nếu cô
không trả được tiền thuê nhà cho quý sau thì sẽ bị buộc ra đường
Ôn Nhan Khanh nói những lời này với vẻ rất điềm tĩnh, ánh mắt sáng ngời,
dường như có ẩn ý:
- Rõ ràng cô vẫn chưa lo được cho bản thân, nhưng vẫn rất coi trọng việc chăm sóc cô em họ. Mẹ của cô em họ không tìm được công việc, nhưng cha cô ấy là một bác sĩ chủ nhiệm, cuộc sống sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, cô ấy đã trở thành học sinh của S.S, tiền đồ rất tươi sáng. Còn cô thì sao? Nếu cô đủ thông minh thì nên yên phận ngồi đây, tranh thủ thời gian mười tiếng đồng hồ của chặng đường bay để nghĩ xem làm thế nào để moi được chuyện của tôi, quan sát cuộc sống của tôi, viết một bài khiến mọi người phải xôn xao, chứ
không phải là một mực đòi quay trở về với vẻ tức giận như vậy.
Tô Hòa nhìn Ôn Nhan Khanh chằm chằm, toàn thân run lên, không biết là vì tức giận hay vì sửng sốt, Ôn Nhan Khanh nhếch môi khẽ cười, rồi chìa tay làm
động tác mời:
- Vì vậy, hãy ngồi xuống đi.
Hai chân của Tô Hòa nhũn ra, cô ngồi phịch xuống ghế. Đột nhiên cô ý
thức được rằng, mình đang đối diện với một người đáng sợ nhất mà cô chưa
từng gặp trong đời. Con người ấy không chỉ rất đáng sợ mà còn rất giỏi nữa.
Sao cô lại có thể ngốc nghếch đến như vậy, lại cứ tưởng rằng đây là một cơ hội tốt cơ chứ? Thực ra, đây chẳng khác nào chuyện chú cừu ngốc nghếch tự
đưa mình đến miêng cọp!
Tô Hòa túm chặt lấy tay của mình, trong giây lát cảm thấy lo lắng đến cùng c ực .
Nhìn thấy điệu bộ hoảng hốt của cô chẳng khác gì một con thỏ, Ôn Nhan
Khanh đẩy gọng kính lên, nói:
- Hãy thoải mái đi, tôi sẽ không ăn thịt cô đâu.
- Vậy rốt cuộc là anh muốn gì? - Dường như cô sắp bật khóc đến nơi.
- Làm một cuộc trao đổi. Cô giúp tôi một việc, thì tôi sẽ không bắt cô bồi
thường nữa, không những thế, còn có thể giúp cô một số việc.
Tô Hòa nhìn anh nghi ngờ:
- Làm việc gì?
- Ví dụ như- Ôn Nhan Khanh chậm rãi nói - Tìm việc cho thím của cô.