Hai người nói thêm vài câu ngớ ngẩn rồi chia tay, Hướng Phù Sinh thậm chí còn chẳng nhớ lúc Lâm Sóc đi vẻ mặt ra thế nào, chỉ cố giữ cho mình được bình tĩnh thôi gần như cũng đã khiến tâm sức cô cạn kiệt rồi.
Về phòng, cô không còn tâm trạng để đọc sách, liền đi thắng vào nhà tắm, cứ mặc nguyên quần áo mà mở vòi hoa sen, làn nước phun ra, thấm ướt cơ thể. Hơi lạnh từ da thịt thấm sâu vào tận xương tủy, dập tắt những cảm xúc rối bời. Cô muốn gột sạch mùi của hắn trên cơ thể mình.
Hồi lâu, Hướng Phù Sinh mới khoác vội áo choàng tắm đi ra. Cô chẳng bận tâm mái tóc còn ướt sũng, nhảy ngay lên giường, vùi mình vào trong chăn. Cô dần cuộn tròn người như một con tôm, thu mình lại hết mức có thể.
Hai mí mắt càng lúc càng nặng, Hướng Phù Sinh vô thức chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mơ, cô bước đi giữa vườn trường Havard, gió mang theo những bông tuyết, rơi đầy trên người. Hai tay co ro ôm lấy bờ vai, cô bước về phía trước, trên đường đụng phải vô số những sinh viên đến từ nhiều nước khác nhau.
Cô không hoàn thành kịp bài tập giáo sư giao cho, vậy mà ban nãy trong lớp, ông không mắng mà còn tận tình chỉ ra những chỗ còn yếu trong dự án của cô. Lúc này cô mới phát hiện ra, bản thân mình còn xa mới đạt tới mức xuất sắc.
Từ khi đến Mỹ, cô đối mặt với biết bao những khó khăn và thất bại. Khi còn ở Hồng Kông, có lẽ nhờ vào thế lực của cha mình, cũng có lẽ cô chưa hiểu núi cao còn có núi cao hơn, con đường cô đi luôn rất thuận lợi. Giờ đây cô mới cảm nhận sâu sắc được rằng, hóa ra bản thân mình không giỏi giang đến vậy.
Vào thư viện, bước chân của cô đã rất mệt. Để hoàn thành bản báo cáo, cô bắt buộc phải tham khảo nhiều tư liệu, đây đã là ngày thứ tư cô giam mình trong thư viện.
Những bông tuyết trên vai tan ra, thấm ướt áo. Bước lên những bậc thang, mỗi bước chân của cô đều nặng tựa ngàn cân. Không chú ý một chút, cô bước hụt, ngã nhào ra sau.
"Em chẳng khi nào cẩn thận cả."
Một giây sau, cô đã nằm gọn trong một vòng tay vững chãi. Ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt ấm áp của Lâm Sóc, cô kinh ngạc khẽ há miệng.
“Em định hỏi tại sao anh lại ở đây đúng không?" Lâm Sóc đỡ cô đứng dậy, hai người cùng đứng trên một bậc thang. Hắn mở chiếc ô che cho cô khỏi những bông tuyết đang thi nhau rớt xuống. "Giáo sư vừa nãy em gặp trùng hợp làm sao lại là thầy hướng dẫn của anh ngày xưa. Bình thường thầy hay cười tủm tim, tính tình ôn tồn vậy thôi nhưng ra bài tập khó lắm, không phải chỉ mình em không làm xong đúng hạn đâu."
Khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười, vẫn ánh mắt ấy, ánh mắt tự tin xen chút tự phụ mà cô đã quá quen thuộc. Cô không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy hắn. Chiếc áo khoác đen hơi cóng lạnh, cô lại cảm thấy ấm áp lạ lùng.
Bàn tay hắn hơi ngập ngừng rồi đưa lên vuốt tóc cô rất dịu dàng, thật bình yên.
Tuyết cứ rơi mãi, biết bao khuôn mặt lướt qua, nhưng trong mắt cô, chỉ nhìn thấy có mình hắn.
Hướng Phù Sinh mơ hồ mở mắt, trong phòng tối đen như mực. Bên ngoài không biết mưa tự khi nào, những hạt mưa đập vào cửa kính tạo ra âm thanh rối bời. Cô lần mò mở đèn ngủ, mệt mỏi ngồi dậy. Mái tóc gần như đã khô hẳn, nhưng cổ họng đau đến quặn thắt.
Liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ đêm. Cô ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, dường như vẫn chìm trong câu chuyện của quá khứ.
Chuyện gì xảy ra tiếp theo nhỉ? Cô chậm chạp nhớ lại.
Hai người cùng nhau bước vào thư viện. Nơi họ ngồi có chiếc bàn gỗ dài và một cây đèn treo màu xanh cánh trả. Hướng Phù Sinh bê một chồng sách đật lên bàn, Lâm Sóc ngồi bên xem báo cáo của cô.
Hắn xem một cách chăm chú, ánh đèn soi sáng gương mặt, một gương mặt nghiêng tuyệt đẹp. Hình như có một câu nói thế này: Lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc họ cuốn hút nhất. Tay trái hắn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, chốc chốc lại cử động, trán hơi cau lại. Cô ngắm hắn đến ngẩn cả người.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ngồi xuống đi. Báo cáo của em có vấn đề lớn đây." Hắn nhìn màn hình vi tính, chậm rãi lên tiếng.
Cò đỏ mặt chu môi đáp: “Ai thèm nhìn." Nhưng vẫn ngồi xuống cạnh hắn hòi: "Báo cáo của em thế nào?"
"Cách phân tích vấn đề và đưa phương án giải quyết của em rất khá, nhung câu trúc toàn bộ báo cáo chưa tốt, sắp xếp trật tự hơi rối nên mới mất nhiều thời gian như vậy." Lâm Sóc mở đoạn cuối báo cáo, quay sang nhìn cô: "Tốt nhất em nên làm lại phần dàn ý.”
"Thế thì khác gì làm lại từ đầu?" Cô lầu bầu, nghe cứ như đang rên lên.
"Cứ để nguyên thế này viết tiếp, tới lúc bị giáo sư trả lại, vẫn phải viết lại từ đầu thôi." Lâm Sóc lãnh đạm nói: "Có mất mới có được. Phải biết cách từ bỏ đúng lúc."
Cô nằm bò ra bàn, mặt nhăn nhó. Lâm Sóc nhìn bộ dạng cô như thế bèn xoa đầu vỗ về: "Anh biết ông giáo sư này rất khó chiều, thời gian đầu em sẽ vất vả lắm, nhưng Hướng Phù Sinh đâu có dễ dàng bị đánh gục như thế phải không?" Hắn gật gật đầu với cô, cười nhẹ: "Anh sẽ giúp em."
Nhiều tiếng sau đó, hai người vùi đầu trong thư viện. Hắn hướng dẫn cô cách tư duy tiếp cận đề bài, lược bỏ bớt những tư liệu không cần thiết, quả nhiên cô làm nhanh hơn rất nhiều.
Cho đến tám giờ tối, cô đã hoàn thành một nửa. Vươn vai một cái, cô quay sang nói: "Nghĩ xem có tức không, em trốn trong thư viện ròng rã ba ngày cũng không làm được nhiều bằng riêng ngày hôm nay."
Lâm Sóc chống cằm nói: "Cho nên mới nói đâu phải ai cũng như ai."
Cô liếc xéo một cái, hắn chỉ cười, đóng cuốn tập ghi chép lại: "Phần còn lại để ngày mai làm nốt đi. Đến giờ em mời anh đi ăn rồi đây.”
Thu dọn đồ đạc xong, cô đứng dậy, hai người cùng ra khỏi thư viện. Hắn tiện thể nắm lấy tay cô. Bàn tay hắn khô ráo ấm áp bao chặt lấy tay cô, rồi mười đầu ngón tay đan vào nhau...
Vườn trường về khuya, tuyết đã ngừng rơi nhưng hãy còn đọng đầy dưới mặt đất, bước lên trên thấy mềm mại, để lại những dấu chân lúc nông lúc sâu. Hắn nhét tay cả hai người vào túi áo khoác, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Sập cánh cửa kí ức lại, Hướng Phù Sinh đưa tay chạm vào khóe mắt. Cạn khô.
Muốn khóc mà chẳng còn nước mắt, có lẽ là cảm giác như thế. Rõ ràng đau đến xé tâm can, nhưng chẳng thể nào trút ra được nữa.
Một năm ở Mỹ là thời gian vui vẻ nhất giữa cô và Lâm Sóc. Nhưng tới cuối cùng, khi những ngọt ngào dần trút bỏ lớp hóa trang của nó, thì sự tàn khốc bên trong nhanh chóng đánh cho cô trở tay không kịp, chẳng còn manh giáp.
Từng cơn mệt nhọc ập tới liên hồi, Hướng Phù Sinh quấn chăn, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Đêm đó Lâm Sóc uống rất nhiều, mượn hơi rượu mới ngủ được. Hôm sau là cuối tuần, nhưng sáng sớm hắn đã tỉnh. Xuống nhà bơi vài vòng, tắm rửa vệ sinh cá nhân xong xuôi là khoảng tám giờ.
Người làm tới nói phòng Hướng Phù Sinh không có động tĩnh gì, hỏi có cần gọi dậy không. Hắn nghĩ có lẽ cô cũng chẳng ngủ được nhiều nên cứ mặc cô ngủ, đi ăn sáng một mình.
Tới giờ cơm trưa, cửa phòng Hướng Phù Sinh vẫn đóng chặt. Lâm Sóc cảm thấy lạ bèn lên tầng xem thử. Cô vẫn ngủ, nhưng tấm chăn không bị đá sang một bên như mọi khi, mà ngược lại, quấn chặt quanh người như một chiếc kén. Hắn vội vã bước tới xem, thấy môi Hướng Phù Sinh trắng bệch, thử sờ tay lên trán cô, nóng hầm hập rồi.
"Mau đi gọi bác sĩ." Hắn lạnh lùng bảo đám người sau đó ôm chặt cô vào lòng, gấp gáp gọi: “Phù Sinh, tỉnh dậy."
Trán cô nhăn lại, giống như bị cơn ác mộng nào đó quấy nhiễu, miệng mấp máy nói gì đó không rõ. Lâm Sóc kề tai nghe, một hơi thở nóng hổi xộc vào da thịt hắn cùng lúc với những lời mê sảng khiến hắn đau nhói.
"Lâm Sóc, trả cha lại cho tôi... Trả lại cho tôi..."
Câu nói này cô từng nói với hắn một lần. Lúc ấy cô nắm chặt vạt áo hắn, quỳ dưới chân hắn mà khóc không ra tiếng. Chẳng còn cái gì là tự trọng, chẳng còn gì là thân phận nữa. Cô hét đến cháy lòng: "Lâm Sóc, trả cha lại cho tôi!"
"Phù Sinh, anh có thể trả lại em tất cả, chỉ có điều này là không thể nào."
Hắn thì thầm. Cho đến nay, hắn vẫn không cảm thấy hối hận về tất cả mọi việc. Điều sai duy nhất chính là, hắn không nên bị rung động, khiến vết thương của cô trở thành nỗi đau của chính mình.
Bác sỹ bước vào, đo nhiệt độ rồi truyền nước cho Hướng Phù Sinh.
Lâm Sóc đắp một chiếc khăn ấm lên trán cô, đoạn ngồi bên giường, ngẩng nhìn những giọt thuốc tí tách rơi trong chai bằng một nhịp điệu đều đều.
Cô cứ thích đá chăn ra như thế, hay cảm cũng chẳng có gì lạ. Ở nhà có người làm chăm sóc còn như vậy, không biết ba năm ra ngoài một mình thì sao.
Lâm Sóc bỗng chốc nhớ lại hơn bốn năm trước, khoảng thời gian hắn và cô ở Mỹ bên nhau.
Căn hộ mà hắn thuê có bức tường màu trắng ngà, giữa phòng khách là chiếc đèn treo bằng thủy tinh. Cô thường nằm dài trên sô pha ngâm cứu cuốn tập ghi chép, còn hắn, vẫn thường thích ngắm cô tha thiết cầu cứu mình mỗi khi gặp chỗ không hiểu.
Những ngày lễ lớn nhỏ, những lần vùi đầu trong thư viện, những ngày dài và đêm thâu, những ngày tháng có nhau ấy...
Như lỡ nghiện một mùi hương vương vất ám ảnh, hắn chẳng thể quên đưọc.
…..O…..
Thay đổi môi trường, bị kích động, cảm xúc lên xuống thất thường, cơn bệnh lần này ập tới thật hung hãn. Hướng Phù Sinh không đỡ sốt, tiếp nước hai ba ngày cô vẫn ngủ mê mệt, không ra được mồ hôi, hai cánh môi trắng bệch như tờ giấy, nói mê không dứt.
Cô ngã vào vòng xoáy kí ức, giống như sa chân vào nơi đầm lầy, liều mạng muốn tình lại, nhưng chẳng thế nào mớ nối mắt ra. Những hình ảnh đó, những quá khứ đó đó đều là những thứ cô liều chết cất giấu trong góc sâu nhất tâm hồn. Cô không muốn trở lại, không muốn đối diện với nó thêm nữa. Nhưng giờ đây tất cả như hàng trăm ngàn cánh tay bấu chặt lấy cô... Còn cô thì yếu đuối, bất lực trong cơn bạo bệnh.
Dường như được trở lại giữa con phố nước Mỹ, trước mắt cô hai bên đường giăng đầy những biểu ngữ ngày lễ tình Nhân, các nhà hàng cũng quảng cáo những thực đơn đặc biệt dành cho các đôi các cặp. Lâm Sóc đứng tại góc phố, hai tay đút trong túi quần, nhìn về phía xa, dường như đã thấy cô đi tới, khóe môi hắn chậm rãi nở một nụ cười.
Cô đi giày cao gót, vô tư chạy về phía hắn. Mở rộng vòng tay, hắn đón cô vào lòng. Cô hít hà, trong mũi vấn vít mùi thơm lành lạnh nam tính, rồi ngẩng đẩu lên, cắn yêu chiếc cằm của hắn, cười đến nỗi đôi mắt híp lại. Hắn cũng không vừa, đang cười, bỗng cúi đầu hôn lên môi cô. Cô kiễng chân, vòng tay ôm hắn thật chặt. Một nụ hôn sâu nồng nàn.
"Vừa mới xuống máy bay, em đã đuổi hết người làm chạy tới gặp anh ngay, có phần thưởng gì không đây?" Nụ hôn kết thúc, gương mặt cô ửng đỏ, vừa lườm vừa đẩy yêu hắn một cái.
"Vậy thì... thưởng cho em được ăn đồ ăn anh làm nhé?"
"Cái gì, anh mà cũng biết nấu ăn á?"
Nghe thế hắn nhướn mày, hơi mỉm cười: "Ăn thử thì biết."
"Chỉ tỏ vẻ nguy hiểm là giỏi."
Cô lầu bầu khoác tay hắn, hai người cùng nhau trở về nhà.
Nhà hắn là một căn hộ thuê hai tầng sang trọng, phòng bếp kiểu mở đẩy đủ tiện nghi. Cô đứng dựa vào sô pha, ngắm hắn mặc tạp dề nấu nướng. Tay áo xắn lên một nửa, làm lộ ra cơ bắp với những đường nét rắn chắc, động tác rất thành thạo. Không lâu sau, không gian đã ngào ngạt mùi thơm của dê nướng.
"Thịt dê nướng cỏ ngọt, trai nướng tỏi pho mát, thêm chai Mouton này, cũng không đến nỗi tệ nhi?" Lâm Sóc bày thức ăn ra trước mặt cô.