Qua Tết Nguyên Đán, Lâm Sóc liền cho người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Tin tức cũng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Đôi khi tình cờ xem báo, Hướng Phù Sinh không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô vì Lâm Sóc mà trở thành chiếc giày rách, mang danh ô nhục, đến nay chính hắn lại sốt ruột muốn lượm chiếc giày rách ấy về.
Lâm Sóc hỏi Hướng Phù Sinh, rằng cô có yêu cầu gì về hôn lễ hay không.
Trước đây khi còn vui vẻ bên nhau, không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng chưa qua được cửa bố mẹ đã nghĩ xem tổ chức hôn lễ như thế nào thì thật quá hão huyền. Sau đó tai ương dồn dập kéo đến, hai chữ "hôn lễ" càng lúc càng trở nên xa vời.
Vì thế nên, cô chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, trừ một điểm, cô muốn thật hoành tráng.
Cô muốn tất cả người dân ở Hồng Kong đều biết về lễ cưới này, đều biết Lâm Sóc muốn cưới Hướng Phù Sinh làm vợ.
Còn Lâm Sóc, hắn cũng muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng đình đám, để tuyên bố với tất cả mọi người rằng, cô là của hắn, cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Quanh đi quẩn lại, biết bao năm trôi qua, cô cũng chịu vì hắn mà mặc áo cưới, cho dù đằng sau còn lẩn khuất điều gì, hắn vẫn cứ hi vọng tràn trề.
Lịch chuẩn bị hôn lễ được lên kín mít, trong nhà dồn dập người tới người lui, nào là người hoạch định hôn lễ, người thiết kế tiệc cưới... Lâm Sóc cũng không thể không bỏ thời gian dành cho việc chụp ảnh cưới. Lúc nào cũng bận rộn, vội vội vàng vàng, hai người trông cứ như một đôi trai gái hạnh phúc sắp bước vào lễ đường thật sự vậy.
Hôm đó, Lâm Sóc lại về nhà rất muộn, Hướng Phù Sinh sai người làm múc một bát canh ngọt đem lên cho hắn, còn cô thì vòng qua sau lưng, kề cạnh bên vai hắn. Những ngày này, cô bắt đầu dần dần gần gũi với hắn hơn. Cô tiếp cận hắn một cách tinh tế từng chút từng chút một, dường như có thể nhìn ra giữa hai người có một thỏa hiệp. Có điều chẳng ai bảo ai, họ đều không nhắc tới, mà như ngầm hiểu.
"Nếu đã mệt đến thế không cần phải tới tận Maldives chụp ảnh cưới nữa, ở Hồng Kông cũng có nhiều cảnh được lắm." Hơi thở của cô phả vào tai hắn, cảm giác hơi gai người.
Lâm Sóc múc một thìa canh đưa lên miệng, đặt bát xuống, quay đầu lại, kề sát mặt Phù Sinh.
"Trước đây chẳng phải em nói nhất định đến Châu Âu chụp ảnh cưới đấy ư? Quên rồi à?"
Hướng Phù Sinh lắc đầu: "Em nói lúc nào? Chẳng có ấn tượng."
"Vậy thì đúng là người nói vô ý, người nghe hữu tình. Hơn nữa, cả đời này chỉ chụp ảnh cưới có một lần, cứ cố gắng đến nơi em thích đi."
"Ông Lâm à, tôi đang quan tâm đến ông đấy, đừng có dửng dưng với tấm lòng người ta như thế.” Hướng Phù Sinh đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ vào bả vai Lâm Sóc.
Hắn liếc cô một cái, lại cầm bát canh lên, lãnh đạm thổi một hơi, nói: "Chẳng phải em hận anh lắm sao, vậy mà vẫn muốn quan tâm anh? Nói đi, em muốn gì?"
Hướng Phù Sinh nhếch môi khẽ cười, lại ghé miệng xuống kề bên vai hắn: "Mặc dù hai hôm nay được ra ngoài đi đây đi đó, nhưng mấy tên vệ sỹ cứ kè kè bên cạnh, cảm giác hơi chướng mắt."
Động tác của hắn rõ ràng khựng lại, Hướng Phù Sinh thậm chí còn cảm nhận hơi thở của hắn lạnh đi. Hắn mở miệng: “An toàn của em cần ưu tiên hàng đầu."
"Cứ nhắc tới chuyện này là anh lại mẫn cảm quá. Chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi.”
Lâm Sóc nghe xong, đặt bát xuống, kéo Hướng Phù Sinh ra trước mặt, ánh mắt sáng rực: "Hướng Phù Sinh, anh cũng mong chỉ là mình cả nghĩ. Nhưng anh thật không nắm chắc, có phải em đang từng bước từng bước dẫn dụ khiến anh lơi là cảnh giác hay không." Sắc mặt hắn âm trầm, giống như một người khác hẳn: "Bỏ ý định đó đi, Phù Sinh, đối với cả hai ta đều có lợi.”
"Nói trở mặt là trở mặt ngay được." Hướng Phù Sinh rút tay lại, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Lúc này vẻ mặt hắn đã trở lại dịu dàng, khe khẽ thở ra một hơi: "Nếu em ngoan ngoãn, để anh bớt phải lo lắng, anh sẽ không trở mặt."
Hướng Phù Sinh khoanh tay trước ngực: "Lâm Sóc, tôi không phải thú nuôi, nói vài câu cho cây kẹo thì xí xóa hết mọi chuyện. Chẳng lẽ anh định giam lỏng tôi cả đời?"
"Không phải. Nhưng trước khi em và anh kết hôn, trước khi anh còn chưa chắc chắn, anh sẽ không mạo hiểm."
Lâm Sóc ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ từng chữ thốt ra rành rọt.
Trong lòng Hướng Phù Sinh thoảng qua một tia sửng sốt, hẳn vẫn thế, dù yêu đấy, nhưng vẫn cứ độc tài, vẫn cứ ích kỷ. Bình thường hắn tỏ ra chiều chuộng mọi sở thích của cô, nhưng sự thật, hắn chỉ làm tất cả để phục vụ cảm giác của chính mình. Hắn căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu, thế nào là yêu một người.
Có lẽ vì biết đã chọc cho Hướng Phù Sinh khó chịu, ngày hôm sau Lâm Sóc cố ý dậy sớm, làm điểm tâm cho cô, lại chủ động đề nghị đưa cô đi dạo phố. Vài năm trước lúc Hướng Phù Sinh giận dỗi, hắn vừa nhượng bộ, cô đã lập tức làm hòa. Còn giờ, cô chỉ dửng dưng chấp nhận.
Trước đây trong lòng cô, hắn là tốt nhất, hắn làm gì cũng khiến cô thích thú. Nhưng hiện giờ, hắn hết lần này tới lần khác đi quá giới hạn mà vẫn ngông cuồng định dùng cách chiều chuộng, dỗ dành trước đây để làm lành, thật quá hoang đường. Có điều cô bây giờ không muốn tranh chấp với hắn chỉ vì những chuyện như vậy, thứ nhất, cô hiểu rõ hắn chỉ có thể và cũng chỉ biết làm như vậy, thứ hai, cô có toan tính riêng.
Tin tức về lễ cưới của hai người lên báo dồn dập, dĩ nhiên không tránh khỏi có phóng viên theo dõi. Lâm Sóc trước nay chẳng ngại, nhưng bởi Hướng Phù Sinh vốn ghét cánh phóng viên nên hắn thường sai vệ sỹ theo sau dọn dẹp, ngăn không cho người chụp ảnh. Bỗng nhiên hôm nay, Hướng Phù Sinh chẳng những không khó chịu, còn đường hoàng khoác tay Lâm Sóc.
Lâm Sóc hơi ngờ vực, nhướn mày hỏi: "Sao hôm nay lại chủ động thế?"
"Anh chẳng nói không chắc liệu em có chạy trốn hay không còn gì? Vậy hôm nay em sẽ thật sự ngồi lên cái danh phận bà Lâm, để đám phóng viên làm chứng cho em."
"Em lấy danh phận bà Lâm đổi lấy tự do ư?"
Hướng Phù Sinh tỏ vẻ suy nghĩ, lát sau nhìn hắn chớp chớp mắt: "Không chỉ có tự do, mà còn là danh dự, địa vị, tiền tài. Địa vị bà Lâm trăm lợi không có một hại."
Hắn nhìn cô, hồi lâu không nói tiếp. Khi thì lạnh lùng, khi lại nồng nhiệt, cảm xúc và thái độ của cô dường như luôn luôn thay đổi, phập phổng bất ổn. Bàn tay cô dẫu đang nằm trong tay hắn, nhưng hắn lại cảm thấy càng lúc càng không giữ được cô nữa.
Hắn chỉ hi vọng là mình lo lắng thái quá.
Cuối tháng Một, hai người tới Maldives chụp ảnh cưới. Tháng Một, tháng Hai tại Hồng Kông thời tiết vẫn khá lạnh, nhưng ở Maldives lại vô cùng khô ráo mát mẻ.
Một hòn đảo xanh bao bọc bởí cát trắng giống như một chuỗi ngọc mà Thượng Đế lỡ tay làm rơi, nước biển quấn quít xung quanh, màu xanh thẳm trải ngút tầm mắt. Có lẽ bất cứ ai tới "Thiên đường trên mặt đất" này, đều sẽ cảm thấy tâm hồn mình thư thái.
Hai người tới ở tại Thủy thượng tầng nổi tiếng, đến chơi tại bar nghỉ mát Hill của nhà hàng Đáy Biển. Những con cá nhiệt đới sặc sỡ, rặng san hô rực rỡ tươi đẹp, bãi cát trắng như tuyết trải dài lấp lánh, hàng dừa đứng nghiêng mình đu đưa trước gió, bên cạnh những mái nhà tranh đơn sơ...
Tất cả mọi thứ đều giúp cho con người ta quên đi mọi phiền não. Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh cũng không thể phụ cảnh đẹp trước mắt, cùng khoác lên mình những bộ đồ nghỉ mát. Lâm Sóc mặc chiếc áo sơ mi lòe loẹt, để mở hai cúc áo, trông khá ra dáng một tay ăn chơi. Hướng Phù Sinh bận chiếc váy thắt đai kiểu Bohemia, thêm chiếc áo choàng thêu màu sữa, bỗng chốc trở nên hoạt bát hơn hẳn.
Chụp áo cưới, lại mặc đồ nghỉ mát, hai người cứ như đi hưởng tuần trăng mật sớm vậy. Lúc trở về Hồng Kông, phát hiện làn da trở nên rám nắng, thế là lại trêu nhau cười vui như lũ trẻ một trận.
Đầu tháng Hai, việc thiết kế váy cưới hoàn thành, ai ngờ khi mặc thử, vì Hướng Phù Sinh béo hơn lúc lấy số đo một chút nên lại phải đem sửa. Lâm Sóc thấy thế vui ra mặt. Hắn ôm lấy cô từ phía sau, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô trong gương nói, "Em có chút da thịt, ôm thế này mới thích." Dĩ nhiên, Hướng Phù Sinh chỉ đáp lại bằng ánh mắt dửng dưng.
Suốt mấy ngày, Hướng Phù Sinh theo Lâm Sóc tới tham dự các bữa tiệc khác nhau. Việc này khó tránh làm cô gặp lại những bạn bè cũ, trừ Lara ra, đại đa số mọi người không thật hiểu rõ những uẩn khúc bên trong cuộc bể dâu nhà họ Hướng. Đa số họ đều biết Hướng Phù Sinh một lòng với Lâm Sóc, huống hồ sau khi scandan dạo nọ bùng phát, cũng chỉ có Lâm Sóc ở bên cô, do đó việc cô giao đại quyền vào tay hắn cũng coi như hợp lý. Việc cô mất tích ba năm liền cũng được ngụy tạo thành ra nước ngoài dưỡng bệnh, cả câu chuyện xem ra không có nhiều điểm đáng ngờ.
Chỉ có vài người thực sự thân thiết với Hướng Phù Sinh vẫn cảm thấy nghi hoặc. Dù sao đi nữa, Lâm Sóc lên nắm quyền quá chóng vánh. Hơn nữa trong mắt họ, một người tỉnh táo, mạnh mẽ như Hướng Phù Sinh không thể nói phát điên là phát điên được. Hiềm một nỗi sau khi sự việc xảy ra, Hướng Phù Sinh liền cắt đứt hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài, sau đó lại rời khỏi Hồng Kông, nên họ không cách gì tìm hiểu được nữa.
Đến nay, Hướng Phù Sinh dùng thân phận bà Lâm đến các bữa tiệc quan trọng, không thể không nối lại các mối quan hệ xưa kia. Do đó có vài người bạn trong lúc nói chuyện cũng hỏi thăm chuyện cũ, Hướng Phù Sinh chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt, tỏ rõ thái độ không muốn nhắc lại quá khứ. Nhiều lần như vậy, tự nhiên sẽ không ai hỏi tới nữa.
Hướng Phù Sinh không muốn nhắc đến chuyện cũ, càng không muốn đem những đắng cay tủi nhục và nguyên do mọi chuyện kể cho những người không mấy liên quan. Cô không cần người khác biết kẻ thủ ác đứng sau tấm màn là ai, cũng không cần người ta thở dài cho mình. Cô hiểu mình nên nói gì làm gì mới thu được lợi ích lớn nhất. Rõ ràng, việc kể khổ không phải một chuyện nên làm.
Thời gian chớp mắt vụt trôi, cuối tháng Hai, Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh tổ chức hôn lễ tại Casablanca.
Cái tên Casablanca xuất phát từ tiếng Tây Ba Nha, có nghĩa là "Căn phòng màu trắng". Khắp thành phố là những kiến trúc mang sắc trắng tinh khôi. Những đường nét cong cong mang đậm sắc thái hiền hòa đôn hậu, những đại viện với bức tường cao màu trắng làm tôn lên các tán cọ, lộ ra vẻ đặc sắc vốn có của một vùng đất thực dân cũ. Nơi đó, một tòa nhà thờ Hồi giáo cao chót vót đứng bên bờ Đại Tây Dương vô cùng hút ánh nhìn, giống như một chiếc thuyền đang ra khơi, hứng gió, đạp sóng tiến về phía trước.
Hôn lễ được tổ chức theo nghi thức Ma Rốc, quy mô hoành tráng, kéo dài ba ngày liền, số người tham gia ước tới hơn một vạn.
Ngày đầu tiên, cô dâu và chú rể thuê trọn một bãi tắm, những người phụ nữ lớn tuổi trong nhà sẽ tham gia nghi lễ tắm rửa, cùng nhau giúp cô dâu tẩy trần, dùng loại tinh dầu hoa tươi đặc chế bí truyền của nơi đây mát xa cơ thể. Ngày thứ hai, cô dâu được vẽ lên mình những hoa văn may mắn. Màu vẽ cũng được chiết xuất từ hoa tươi, mùi hương rất thanh tân. Ngày thứ ba mới là ngày chú rể tới rước dâu. Nghi lễ chính được tổ chức vào buổi tối, khách tới đều mặc trên mình những bộ y phục truyền thống. Chú rể phải tuyên thề sẽ chăm sóc cô dâu suốt đời vào đêm tân hôn.
Trong lúc Hướng Phù Sinh đang đứng trước tấm gương lớn, trên mình mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, tay cầm hoa tươi, cô phù dâu đứng phía sau, chính là Lily, em gái Lara không kìm đượ