Lâm Sóc làm tư thế mời, Hương Phù Sinh liền xắt một miếng dê nướng nhỏ đưa lên miệng, nhai nhai rồi nuốt, lại thử một con trai. Cuối cùng, cô nhấp một ngụm rượu. Dưới ánh nến, cô nhìn hắn, không nói gì.
"Sao không nói gì, ngon quá phải không?"
Hắn cười. Cô cũng bật cười: "Từ trước đến giờ anh đều tự tin về bản thân như thế à? Thức ăn thì rất tuyệt. Nhưng điều đáng tiếc là ở chai Mouton này, nếu uống sớm hai năm thì ngon hơn."
"Tiểu thư của tôi ơi, cô đúng là chuyên gia ẩm thực đấy." Hắn nghiêng người về trước, véo nhẹ mũi cô, vẻ mặt ôn hòa.
Ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt hắn, rượu chưa nồng là bao nhưng cô đã như say. Đúng là người đẹp rượu ngon, những ngày tháng tuyệt vời.
Cô nghe thấy bản thân mình đang lẩm bẩm: "Nếu như quen anh từ hai năm trước thì tốt biết bao."
Vầng sáng ấm áp cùng những món ăn ngon dẩn dần liêu tan, Lâm Sóc cũng biến mất, bốn bề tối đen như mực.
Hạ Thiệu Phong đột nhiên xuất hiện trưóc mặt cô, giữ lấy tay cô, gương mặt khó tin, xương gò má hãy còn vết trầy da: "Crystal, em ở cùng Lâm Sóc thật à?"
Cô đang vội đến thư viện liền giằng tay anh ra, vén vén mái tóc nói: "Chẳng phải Lâm Sóc đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Việc gì phải ngồi máy bay mười mấy tiếng sang tận đây để xác nhận?"
"Cậu ta không đơn giản như em tưởng đâu, anh không muốn em bị tổn thương." Hạ Thiệu Phong tha thiết nói.
"Rõ ràng là anh giới thiệu anh ấy cho em cơ mà. Nói xấu sau lưng bạn mình, không giống anh chút nào." Cô lách sang một bên định đi, nhưng Hạ Thiệu Phong đã giữ tay cô lại.
\'\'Anh không thể ngờ cậu ta lại dám ra tay với em,…"
"Hướng Phù Sinh này không dễ bị người ta chi phối đâu, ai đối tốt với em, ai phụ bạc, em phân biệt được." Cô chầm chậm rút tay ra: "Chẳng có ai đợi ai mãi được. Thiệu Phong, em đã từng thích anh, nhưng giờ người trong lòng em là Lâm Sóc.”
"Crystal…" Hạ Thiệu Phong mím chặt môi, vẻ hùng hổ quậy phá thường ngày biến mất, bàn tay bên hông nắm lại thật chặt.
Hướng Phù Sinh chau mày, quay người bỏ đi. Cô nghe thấy tiếng anh vang lên từ sau lưng: "Tin anh một lần cuối thôi, đừng qua lại với Lâm Sóc nữa."
Cô chỉ nói: "Anh hãy về đi, vết thương kia cẩn chăm sóc cho cẩn thận."
Dù không ngoảnh lại, nhưng dường như cô nhìn thấy Hạ Thiệu Phong sau lưng mình. Anh đứng giữa con đường đầy tuyết, như một bức tượng, dòng người qua lại che khuất dần ánh nhìn đăm đăm của anh.
Cô cứ đi về phía trước, đi mãi, con đường cứ kéo dài, dẫn tới một cánh cửa lớn. Cô mở ra, bên trong hóa ra là phòng làm việc của cha.
Cha cô lúc ấy đang đứng trước bàn làm việc, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, Lâm Sóc đứng đối diện với ông, nở nụ cười chế giễu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cô bước tới, khó hiểu nhìn hai người.
Ông Hướng trợn mắt nhìn cô, chưa bao giờ ông nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, một ánh mắt mang theo cơn thịnh nộ không thể tưởng tượng nổi. Ông quay sang màn hình vi tính, dứt cáp headphone ra, mở to âm thanh.
Trên màn hình, một đôi nam nữ không mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ của cô gái gấp gáp như thế sắp lên đỉnh cao khoái càm. Hướng Phù Sinh choáng váng lùi một bước, giống như bị sét đánh trúng người, khó khăn lắm mới quay sang nhìn Lâm Sóc.
"Sao lại... chuyện này... chúng ta..
Cha tắt phụt đoạn phim, giọng lạc đi: "Tôi đã nuôi dạy ra một đứa con gái ngoan thế này sao? Bị người ta lừa tới nước này mà vẫn không chịu tỉnh ngộ!"
Lâm Sóc cười nhạt, vẫn nụ cười quen thuộc. Hắn nhìn cô, nhún vai: "Anh gửi cho cha em đấy."
Cô há hốc miệng, không dám tin. Lâm Sóc thôi nhìn cô, quay sang ông Hướng: "Bác Hướng, thôi đừng tranh cãi nữa, như thế sẽ tốt cho cả ba chúng ta. Bác cũng không muốn đoạn phim này bị phát tán trên mạng chứ?"
"Lâm Sóc, mày là đồ bỉ ổi vô liêm si!" Giọng cha phát run.
Lâm Sóc đút tay vào túi quần, nhún vai: "Nghĩa là bác không đồng ý rồi. Dễ thôi, ngày mai bác sẽ được thấy ảnh nóng của Crystal trên báo. Tới lúc đó nhà họ Hạ từ hôn không nói, mà cả Hồng Kông này sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp con gái bác một cách trọn vẹn."
Cha chỉ tay vào mặt Lâm Sóc định nói gì đó, đột nhiên khóe môi ông tím lại, nói mãi không ra một chữ, ngã vật ra đất.
Cô choàng tỉnh, xông tới ôm chật lấy cha, hét to hết mức có thể: "Mau gọi xe cứu thương!"
Ngẩng đẩu lên, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Sóc. Không một chút kinh hoàng hay hối hận, hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm vào cha cô, lúc này đã rơi vào hôn mê. Đoạn hắn liếc cô, như liếc qua một thứ đồ đã hết giá trị sử dụng.
Giọng hắn bình đạm không gợn chút cảm xúc: "Xin lỗi nhé, tôi... lực bất tòng tâm."
Hít vào một hơi đầy khí lạnh, Hướng Phù Sinh mở bừng mắt. Những đồ vật bày trí quen thuộc, cô biết đây là phòng mình. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên tường, không rõ đây là thực tại hay là một giấc mộng khác nữa. Cô muốn ngồi dậy, bỗng phát hiện tay trái đang bị nắm rất chặt. Người nắm chặt tay cô, lúc ấy đang ngủ gục bên giường.
"Lâm Sóc." Hai tiếng ấy rung lên từ cổ họng Hướng Phù Sinh, khản đặc tới nỗi nghe không rõ.
Tại sao vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay cô? Tại sao vẫn chăm sóc cô ân cần đến thế? Chẳng lẽ hắn nghi cô còn có thể dại dột lần nữa? Chẳng lẽ hắn nghĩ, mối tình oan nghiệt mà hắn mãi cố chấp theo đuổi, tới giờ này phút này, có thể khiến cô từ bỏ lòng căm hận ư?
Cô đã khờ khạo dấn thân vào ma trận hắn dày công bày bố, mặc cho hắn công thành đoạt đất, từng bước một thủ thắng.
Hướng Phù Sinh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lâm Sóc. Sao mà vô hại, sao mà bình yên đến thế... Nơi khóe miệng đẹp đẽ kia còn ẩn hiện một nụ cười.
Là mơ ư? Hướng Phù Sinh có chút nghi hoặc.
Chỉ một tích tắc, cô dùng sức rút mạnh tay. Đôi môi khô nứt nặn ra một nụ cười lạnh lùng.
Lâm Sóc, bây giờ, chính tôi sẽ là người đập tan giấc mộng đẹp của anh.
Thấy động, hắn mà mắt ra. Có lẽ vài ngày nay thiếu ngủ, vẻ mặt hắn còn đôi chút mệt mỏi, nhưng thấy Hướng Phù Sinh tỉnh lại, hắn lập tức trở nên tỉnh táo, sai người làm đi mời bác sĩ tới.
Hắn đưa tay sờ thử trán Hướng Phù Sinh, thở phào một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm: "Cuối cùng em cũng tỉnh. Đói không? Để tôi sai người nấu ít cháo."
Hướng Phù Sinh không phản đối, người hầu bèn dìu cô dậy đi tắm rửa một lượt, sau đó mời cô ăn cháo. Bác sĩ tới khám qua rồi kê thuốc, lúc này cô mới lại từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Sóc ngồi yên bên giường, vẻ mặt không còn sót lại chút vui mừng nào của khi nãy.
Hôn mê vài ngày, giờ đây trông cô gầy gò, mặt mũi xám xịt, chỉ có đôi con mắt vẫn linh động như thường. Đôi mắt ấy lúc này đang nhìn hắn chằm chằm, biểu lộ một nỗi uất hận chẳng thèm che giấu.
"Vài ngày qua em cứ nói mê suốt, toàn những chuyện quá khứ. Đợi em khỏe lên một chút, tôi sẽ gọi bác sỹ tâm lý tới khám cho em…”
"Chẳng phải anh đã sớm làm giấy xác nhận tôi là kẻ \'thần kinh có vấn đề’ hay sao?" Giọng cô khản đặc, nhưng vẫn gắng cắt lời hắn. "Còn muốn thế nào nữa?"
"Phù Sinh, em phản ứng hơi quá đấy." Hắn nhíu mày, "Tôi chỉ muốn..."
"Chỉ muốn sao? Muốn tốt cho tôi?" Cô nói rất khó khăn, từng chữ cứ như xé toạc cổ họng mà thoát ra khỏi miệng. "Cất hộ tôi bốn chữ ấy rồi cút đi."
Đôi con ngươi Lâm Sóc thu nhỏ lại. Hắn cúi mình, tóm lấy nửa người của Hướng Phù Sinh, đè cô xuống: "Hướng Phù Sinh, em tưởng giờ này phút này em còn đủ tư cách nằm trên chiếc giường này à? Tôi còn khách khí nên mới nói câu xin lỗi. Nói cho em biết, tôi không nợ em cái gì hết." Giọng hắn ngang ngược: "Tôi muốn em, thì em phải là của tôi, em không có quyền chọn lựa."
"Người làm có trời biết." Hướng Phù Sinh nói.
Hướng Phù Sinh giơ tay định tát Lâm Sóc một bạt tai, đến nửa chừng bị hắn tóm được, ghì chặt xuống giường. Hắn gần như phát điên, trở mình đè cô xuống, nở nụ cười u ám: "Lâm Sóc này không tin thần phật, không tin số mệnh, càng không sợ quả báo, chết chóc gì cả!"
Hướng Phù Sinh phủ phục dưới bóng đen cơ thể Lâm Sóc, không hề có chút sợ hãi. Cô cười. Cười đến mức ho trối chết, cười đến mức cả lồng ngực như vỡ vụn. Cô nói: "Lâm Sóc, tôi sẽ chờ xem anh bị quả báo thế nào!"
Bàn tay Lâm Sóc dần siết chặt cổ tay cô: "Hướng Phù Sinh, em tưởng Lâm Sóc này không thể sống thiếu em được à?"
Cô nhìn lại hắn đầy thách thức: "Anh nói xem? Lâm Sóc có thể sống thiếu Hướng Phù Sinh hay không?"
Lâm Sóc nhìn sâu vào mắt Hướng Phù Sinh hai giây, bất chợt hôn xiết lấy cô. Lưỡi hắn điên cuồng bá chiếm. Đôi tay hắn trườn trên cánh tay cô, vượt qua lớp áo ngủ, lần mò cởi phăng chiếc khóa sau lưng. Hắn ngấu nghiến cổ cô như một kẻ đói lâu ngày trước đĩa thức ăn nóng hổi.
Phải, Hướng Phù Sinh, tôi không thể thiếu em được.