Bữa tiệc tất niên năm đó tổ chức tại quán bar VIP của một tòa nhà chọc trời. Trên thang máy tham quan, nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, khung cảnh bên ngoài thật xa hoa tráng lệ. Hướng Phù Sinh tới nơi cũng đã khá muộn. Người chuyên trách đưa cô đi qua đại sảnh và hành lang, tới một cánh cửa lớn hoa lệ. Cửa mở ra, bên trong cuộc vui cuồng nhiệt đã bắt đầu từ khi nào.
Những cặp nam nữ hoặc tựa sát, hoặc ôm chặt lấy nhau nhảy điên cuồng, âm nhạc chát chúa khỏa lấp những tiếng thở gấp gáp, những tiếng rên rỉ... Hàng loạt ngọn đèn xanh đỏ xộc vào mắt, chiếu lên những thân thể lõa lồ.
Hướng Phù Sinh không quen với kiểu ăn chơi như vậy, cô có chút do dự. Liệu có nên bước chân qua cánh cửa này?
"Crystal." Lâm Sóc không biết từ đâu bước tới, dừng lại trước mặt cô, hai tay hắn vẫn đút trong túi quần, nhìn cô giây lát, rồi lại quay đầu nhìn bên trong, ánh mắt phảng phất nụ cười: "Tôi đưa em vào trong nhé, trên tầng có một phòng nghỉ, nơi đó tương đối an toàn."
"Anh cứ cầu cho tôi được an toàn đi. Nếu không tội vạ đâu anh phải chịu hết!"
Lâm Sóc nghe xong, càng cười tươi hơn.
Hắn dẫn cô vượt qua đám đông, dù đã cố gắng lách qua những chỗ thưa người nhưng cũng khó tránh va chạm.
Đụng phải Hướng Phù Sinh là một gã say, trên tay cầm một ly cocktail, lúc này đã đổ quá nửa lên cánh tay Phù Sinh. Cô kinh hãi la lên.
Có lẽ hắn mượn rượu làm càn, hoặc chính ở một nơi thế này khiến người ta dễ dàng mê muội chăng? Chỉ thấy hắn liếc Hướng Phù Sinh một cái, cười ngả ngớn: "Người đẹp, ra nhảy với anh một bài nào."
Hắn giang tay định ôm Hướng Phù Sinh, bỗng có người đi trước một bước, kéo cô về sau lưng.
Lâm Sóc đứng chắn trước mặt Hướng Phù Sinh, nhếch môi cười: "Mike, cô gái này không làm mồi của cậu được."
"Rồi rồi, tôi đi tìm mục tiêu khác vậy." Gã đàn ông nghe thấy chủ nhân bữa tiệc lên tiếng, chỉ đành bĩu môi, xiêu vẹo đi mất.
"Loại người gì thế này!" Hướng Phù Sinh, vừa lầu bầu vừa vẩy vẩy cánh tay: "Làm đổ nước vào người ta ít nhất cũng phải xin lỗi một câu chứ."
Lâm Sóc quay người lại, nắm lấy cổ tay cô, rút ra một chiếc khăn tay: "Em ngoan ngoãn đi đằng sau, không sao đâu."
Hướng Phù Sinh ngước mắt nhìn, thấy hắn đang cúi đầu chăm chú lau chỗ nước vấy lên áo mình. Ánh đèn laser xanh đỏ quét qua, cô thấp thoáng nhìn thấy hàng mi dài và dày của hắn, cảm thấy chúng đẹp đến kỳ lạ.
Lau sạch chỗ ướt, Lâm Sóc thuận tay kéo cô vào trong, Hướng Phù Sinh cũng ngoan ngoãn theo sát, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì rắc rối. Một lúc sau, cuối cùng họ cũng tới chỗ cầu thang, đi lên nửa tầng lầu là khu vực nghỉ ngơi, bày khá nhiều ghế sô pha dài.
Lâm Sóc đưa cô tới ngồi chiếc ghế trong cùng, nói: "Em cứ ngồi tạm ở đây, tôi đi lấy đồ ăn. Nhớ không được uống thứ người khác đưa, bồi bàn mang tới cùng không được uống, biết chưa? Nhỡ có chuyện gì xảy ra, tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Anh ta gần như hét vào tai cô, nhưng tiếng nhạc điện tử thật sự quá to, Hướng Phù Sinh chỉ nghe được đại khái. Cô gật gật đầu nói: \'\'Biết rồi." Lâm Sóc quay người đi xuống, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lần này Hướng Phù Sinh đúng là đã tai nghe mắt thấy cách tiêu khiển của đám Hạ Thiệu Phong. So với đám người này, mấy hình phạt chơi trò sai khiến cũng chỉ là trò trẻ con. Ngay trong phòng nghỉ mà Hướng Phù Sinh đang ngồi, trên các ghế sô pha bên cạnh đã có vài cặp nam nữ đang quấn lấy nhau.
Không phải cô không biết gì về chuyện nam nữ, nhưng con người cô tương đối bảo thủ, lúc này ngay bên cạnh có người diễn phim nóng, thật sự không khỏi làm khó cô.
Có âm nhạc xập xình làm lá chắn, những tiếng rên rỉ của cô gái lạ càng được thể phát ra hồn nhiên. Hướng Phù Sinh vội vã đứng dậy đi ra lan can nhằm tránh xa bọn họ. Nhìn xuống dưới ánh đèn mờ ảo, tình hình trên sàn nhảy chẳng biết đã ra thế nào rồi. Hướng Phù Sinh lúc này mới hiểu vì sao Hạ Thiệu Phong trăng hoa đến vậy. Chìm đắm trong thế giới kiểu này một thời gian dài, sinh hoạt cá nhân của anh ta có thể giữ chừng mực được mới là lạ. Còn như chủ nhân bữa tiệc này, Hướng Phù Sinh chỉ có thể nói, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bỗng dưng cô có chút lo lắng cho Lệ Chí Thành. Người như anh nếu tới đây liệu...
Đang nghĩ, bỗng có tiếng người bước lên cầu thang. Ánh đèn quét qua, cô nhìn thấy trong bốn năm người đang đi tới có mặt Lệ Chí Thành. Mái tóc nâu giản dị của anh rất dễ nhận ra giữa đám đông này.
Hướng Phù Sinh mừng rỡ đang định bước tới, bỗng mang máng nghe thấy họ nhắc tới tên mình.
"Nghe nói hôm nay cô con gái rượu nhà họ Hướng cùng tới. Sao chẳng thấy đâu nhỉ?"
"Sao, định thịt con nhà người ta à?"
"Ối, tôi nào dám tranh với Chí Thành."
Trong lúc nói chuyện, họ đã lên tầng, đi tới chiếc ghế sô pha trong cùng. Bởi ánh sáng mờ mịt và quá nhiều tạp âm, họ không phát hiện Hướng Phù Sinh đang ngồi ngay sau lưng, cứ lớn tiếng bàn luận.
"Nghe nói, đợt Noel vừa rồi cô nhóc tặng quà cho cậu đúng không?"
Cả đám ngồi xuống ghế, một gã cao gầy lên tiếng hỏi. Hướng Phù Sinh ngồi bên kia chiếc ghế quay lưng về phía họ, có thể nghe thấy loáng thoáng câu chuyện.
"Nghe trợ lý của cậu nói là đồng hồ hãng C, ít nhất cũng phải vài chục vạn."
"Chí Thành, cậu tốt số thật đấy! Tiểu thư nhà họ Hướng theo đuôi cậu, nghĩa là cả núi vàng núi bạc nhà cô ta đang chờ cậu đấy. Cho dù không làm rể nhà họ Hướng được thì khoắng lấy một mớ chắc cũng chẳng quá khó đâu."
Hướng Phù Sinh cau mày, từ đầu chí cuối cô chưa nghe thấy giọng nói của Lệ Chí Thành.
"Này các cậu, thực tế một chút đi. Các cậu chẳng lẽ không rõ nhà họ Hạ luôn muốn rước Hướng Phù Sinh về làm con dâu sao?" Lệ Chí Thành cất tiếng, có vẻ đã ngà ngà say. "Nếu không phải nể mặt Hướng Hằng, tớ thật sự chẳng muốn dính líu gì tới con bé đó. Cô ta thật là phiền phức."
Cả người Hướng Phù Sinh như đông cứng lại. Tiếng đối thoại từ đằng sau vẫn không ngừng truyền tới tai.
“Ấy ấy, đừng nói nặng lời thế chứ. Cô bồ bé nhỏ của tớ có chơi với Hướng Phù Sinh, nghe cô bé nói, người ta rất sùng bái cậu đấy. Cái gì mà, anh ấy rất là chính nghĩa."
"Chính nghĩa ư?" Lệ Chí Thành phản ứng như thể vừa nghe một câu chuyện cười. "Cô ta chẳng qua thấy tớ đánh thắng mấy vụ có liên quan đến CSSA* ấy mà. Làm trong nghề ai mà chẳng biết luật sư muốn giữ hình tượng tốt dĩ nhiên thi thoảng nên nhận những vụ kiểu như người ở bên Thâm Thủy bị bắt vì mất trật tự này kia... Cho nên tớ mới nói cô ta rất ngốc nghếch."
* Comprehensive Social Security Assistance – Tổ chức hỗ trợ an ninh xã hội.
Một trận cười chế giễu vang lên. Hướng Phù Sinh sững sờ, tay nắm chặt lại. Hóa ra là thế...
Trong mắt anh ta, cô chỉ đáng làm một chuyện cười khi trà dư tửu hậu, chỉ là một con bé nhà giàu ngớ ngẩn khờ khạo. Lệ Chí Thành, Lệ Chí Thành trong lòng cô, hóa ra một mặt khác lại là... thế này ư?
Lệ Chí Thành không thích cô, cự tuyệt, hay chửi mắng thẳng mặt, cô đều có thể chịu được. Dù sao đi nữa, mỗi người có sở thích riêng, cô cũng không phải người thập toàn thập mỹ. Cô có thể nỗ lực cải thiện chính mình, nỗ lực xây đắp tình cảm, bởi vì cô yêu tính cách, yêu con người anh. Nhưng một Lệ Chí Thành tùy tiện mang cô ra làm trò cười, một Lệ Chí Thành đi nói xấu sau lưng người khác, cô khó có thể chấp nhận nổi.
Nhưng biết phản bác ra sao, biết trách cứ thế nào đây?
Lệ Chí Thành nói đâu có sai. Hướng Phù Sinh cô là con ngốc, nếu không tại sao lúc nào cũng nhìn nhầm người, yêu sai đối tượng.
Tất cả những gì cô có, trong mắt kẻ khác chỉ vọn vẹn là "con gái của Hướng Hằng, đại tiểu thư nhà họ Hướng". Chỉ thế mà thôi.
Người phục vụ mang rượu lên tầng, để khách tự do lấy. Anh ta tới trước mặt Hướng Phù Sinh. Cô ngẩng lên, do dự một hồi, rồi lấy một ly cocktail.
Hướng Phù Sinh và đám bạn tới quán bar không phải ít, cô uống không tệ, biết lượng sức mình. Năm mười sáu tuổi, cô đá Hạ Thiệu Phong, trốn đi uống thâu đêm một trận, uống đến nỗi nôn cả ruột gan ra. Dư vị đó cô vẫn còn nhớ như in. Người ta nói uống rượu giải sầu, Hướng Phù Sinh lại có cảm giác, một khi đã buồn bã tới cùng cực, tự nhiên mọi nỗi đau đớn sẽ tiêu tan trong phút chốc.
Hướng Phù Sinh nhấp thử một ngụm rượu, thấy nơi đầu lưỡi đọng lại vị hoa quả, nhưng độ rượu e rằng cũng khá nặng. Có điều cô không ngờ rằng, rượu không những nặng mà còn bị bỏ thuốc. Chỉ uống chưa được nửa ly, Hướng Phù Sinh đã cảm thấy váng đầu.
Tiếng cười đùa của đám Lệ Chí Thành cứ ong ong bên tai cô, giống như được lọc qua một chiếc máy khuếch thanh. Cô bịt tai lại cũng không có tác dụng. Câu "khờ khạo yếu đuối" của Lệ Chí Thành cứ vang vọng mãi không thôi.
Hướng Phù Sinh đứng bật dậy, cầm theo ly rượu vòng tới trước mặt đám người kia. Cô nhắm thẳng mặt Lệ Chí Thành, hắt ly rượu xuống.
Tiếng cười đùa im bặt. Hướng Phù Sinh thở hắt ra một tiếng. Cả đám người nhốn nháo quay ra nhìn cô, có người kinh ngạc gọi tên cô thành tiếng.
Hướng Phù Sinh hơi tỉnh ra, cô nhìn ly rượu trống không, lại nhìn vẻ mặt sửng sốt của Lệ Chí Thành. Mình vừa làm cái gì thế này? Cô chết đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào. Có người nắm lấy tay cô, cảm giác lạnh mát, dễ chịu ập đến một cách kì lạ.
Bàn tay Hướng Phù Sinh nóng hầm hập, tay kia còn cầm ly rượu không. Lâm Sóc biết ngay đã xảy ra chuyện, liền quay ra nói với đám Lệ Chí Thành: "Cô ấy say rồi. Chí Thành, tôi sẽ bảo nhân viên mang quần áo khô tới cho cậu ngay, mọi người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, hắn đặt chiếc ly trong tay lên bàn, kéo Hướng Phù Sinh xuống tầng.
Hướng Phù Sinh loạng choạng theo sau Lâm Sóc, chỉ thấy đầu mình vừa nóng vừa khó chịu. Duy chỉ có bàn tay Lâm Sóc thật lạnh. Hướng Phù Sinh ném ly rượu xuống đất, đặt nốt tay còn lại lên cánh tay Lâm Sóc.
Hai người thoăn thoắt ra khỏi cửa lớn. Lâm Sóc dặn dò người phục vụ vài câu, người này liền đi vào trong, cánh cửa lớn sau lưng họ dần khép lại, ngăn cách thứ âm thanh hỗn loạn và không khí bức bối với bên ngoài.
Thoát ra khỏi đó, Hướng Phù Sinh nhận thấy hình như cám giác khô nóng không những không giảm mà còn tồi tệ hợn. Cô nắm chặt bàn tay Lâm Sóc, không chịu thêm được nữa: "Lâm Sóc, nóng quá."
Lâm Sóc chẳng quay đầu lại, cứ thế kéo cô tới thang máy. Khi thang máy đi xuống, Lâm Sóc mới thả tay cô ra. Hắn nhìn thẳng vào cô, nghiêm nghị: "Tôi đã nói với em rồi, không được uống thứ người khác đưa, cả thức uống của bồi bàn cũng không được. Em có nghe rõ chưa?"
Hướng Phù Sinh thấy bộ dạng nghiêm khắc của hắn như thể đang trách mắng mình, sẵn một bụng ấm ức tủi thân không biết trút vào đâu, người thì khô nóng khó chịu muốn chết, cô bỗng nhiên òa khóc.
"Ai cho anh mắng tôi, ai làm gì mà anh hung hãn như thế. Toàn lũ ngụy quân tử, lũ đàn ông thối tha! Trước một tên, sau một tên y như nhau!" Hướng Phù Sinh vừa mắng vừa quệt những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Tôi có ngu cũng còn hơn cái thứ mặt người dạ thú các người! Hễ nhà giàu là phải chịu bị gièm pha sau lưng à? Cuộc đời này buồn cười thật!"
Thấy nước mắt cô giàn giụa, say sưa mắng, Lâm Sóc cũng bất ngờ, chỉ biết đưa khăn tay ra. Hướng Phù Sinh trông thấy, cầm lấy lau nước mắt, rồi lại mắng tiếp. Ngày thường cô cũng nóng nảy, nhưng chưa bao giờ tới mức này.
Trẻ con đến thế, đáo để đến thế đúng là khiến Lâm Sóc có cái nhìn khác về Hướng Phù Sinh.
Thang máy phát ra một tiếng "đinh" báo hiệu đã xuống tới n