Đây là nguyên nhân mà Đỗ Thiệu Ân không chịu kết hôn sao ?
Bạn gái như quần áo, nhưng không chịu đi vào phần mộ hôn nhân, bởi vì anh có một người mẹ bỏ chồng bỏ con, uống rượu đánh bài ?
Cho nên anh tuyệt không chịu lộ mặt ra ngoài, trừ khi có khách nước ngoài, là vì sợ mẹ mình tìm đến làm phiền ?
Yến Từ vốn muốn đưa ra đơn từ chức, nhưng khi nhìn thấy Giản Huệ Linh chạy tới tìm Đỗ Thiệu Ân, cô lại không còn ý nghĩ đó nữa
Liên tiếp bốn ngày, Giản Huệ Linh cứ đến Dạ Hoa mãi, nhưng càng ngày càng lôi thôi, từ thái độ vênh mặt hất hàm, vẻ mặt trang điểm hôm đó, cho đến vẻ mặt lôi thôi, đáng thương hôm nay
Yến Từ vẫn đưa hai ly cà phê vào, Đỗ Thiệu Ân cũng vẫn giữ cô lại trong phòng
“Thiệu Ân à ! Mẹ van con, nếu con không cứu mẹ, mẹ sẽ bị mấy người đó đuổi giết.” Khí thế của Giản Huệ Linh cứ mỗi lần lại yếu đi, từ đe dọa uy hiếp,cho tới đau khổ cầu khẩn
“Bác gái. . .” Đã bốn ngày rồi, đây là lần đầu tiên Yến Từ mở miệng nói chuyện với bà ta
“Tiểu thư, chúng ta đều là phụ nữ, xin cô hãy nói giúp tôi với Thiệu Ân đi” Giản Huệ Linh cũng hiểu, con trai đã giữ cô gái này lại, cô gái nàu nhất định có quan hệ rất đặc biệt với nó
Yến Từ đi tới bên cạnh Giản Huệ Linh.”Bác gái, Thiệu Ân vất vả lắm mới lập nên công ty này, bác là mẹ của anh ta, cho dù không sinh ra thì cũng như chân với tay, bác tội gì phải ép Thiệu Ân đến thân bại danh liệt chứ ?” Yến Từ hỏi rất chua xót, ngay cả nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống
“Tôi không có, tôi chỉ bất đắc dĩ thôi ! Nếu không phải tôi cùng đường, tôi cũng đâu có tìm tới nó.” Giản Huệ Linh kích động nắm tay Yến Từ
Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng nhìn hết thảy, nhưng lại không ngăn cản Yến Từ nói chuyện.
“Bác gái, bác có biết không, vì bác mà đến bây giờ Thiệu Ân cũng không dám kết hôn, đó là một bóng ma vô hình, đang hung hăng giữ lấy tâm Thiệu Ân, bác nhẫn tâm nhìn anh ấy cô độc cả đời sao ?”
Giản Huệ Linh cũng nước mắt lưng tròng.”Tôi biết tôi không phải một người mẹ tốt, nhưng tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi ! Ba nó không quan tâm tôi, không yêu tôi, nhưng tôi cũng muốn chăm sóc tốt cho Thiệu Ân nha ! Nhưng ba nó không chịu, Thiệu Ân cũng không chịu cho tôi cơ hội.”
“Bác gái, rốt cuộc sao bác lại thiếu nhiều tiền như vậy ?” Yến Từ kiên nhẫn hỏi.
“Tiểu thư, cô . . .” Giản Huệ Linh nhìn Yến Từ
“Con họ Yến, tê chỉ có một chữ Từ, bác có thể gọi con là Yến Từ, con là đồng nghiệp của Đỗ Thiệu Ân.”
“Tôi thật sự rất hối hận, người đàn ông kia đã gạt tiền của tôi, bây giờ lại còn không cần tôi . . .” Từng giọt nước mắt của Giản Huệ Linh rớt xuống.
“Yến Từ, cô không cần giúp bà ta, đó gọi là gieo gió gặt bão!” Cũng tiết mục như vậy, không biết Đỗ Thiệu Ân đã bị gạt bao nhiêu lần.
“Bác gái, nếu sau này con gặp điều khó khăn gì, hoặc lỡ làm việc gì sai mà con gái con mặc kệ con, không chịu nhận con làm mẹ, con nghĩ con nhất định rất đau lòng ” Yến Từ nhìn thẳng vào mặt Giản Huệ Linh
“Yến Từ, cô có con gái ?” Giản Huệ Linh thuận miệng hỏi.
“Tôi chỉ nêu ví dụ.” Cô tuyệt không để Đỗ Thiệu Ân biết mình có con gái .
“Cô nói giúp tôi với Thiệu Ân đi, sau này tôi sẽ không làm phiền nó nữa, tôi lấy tiền xong sẽ đi thật xa.” Giản Huệ Linh dùng giọng điệu hèn mọn cầu khẩn.
“Thiệu Ân sẽ không cho bác tiền, anh ấy kiếm tiền rất cực khổ, bác cũng biết anh ấy chăm chỉ, một ngày ngủ cũng chưa được mấy tiếng, bác không thể đối với anh ấy như vậy, bác hãy tự lực gắng sinh, con sẽ giúp đỡ bác .” Yến Từ tận tình khuyên bảo khuyên.
“Vậy cô nói nhảm nhiều vậy để làm gì ? Tôi đang rất cần tiền !” Giản Huệ Linh nổi dóa.
“Bác có thể tự đi tìm công việc, vay mượn vốn từ ngân hàng . . . Có rất nhiều cách giải quyết, không nhất thiết là mượn tiền từ Thiệu Ân” Yến Từ đưa ra các cách ví dụ
Trong mắt Đỗ Thiệu Ân loè lên tia tán thưởng, anh cứ cho là Yến Từ sẽ mềm lòng, xem ra cô còn rất sáng suốt, không hại anh đi vào cục diện lưỡng nan
“Tôi lớn tuổi vậy ai còn muốn mướn tôi chứ ? Kêu tôi đến nhà hàng rửa chén à, tôi cóc thèm !” Giản Huệ Linh cự tuyệt.
“Bác gái, bác nhất định phải đi làm trả nợ, không ai trên đời này ngồi không hưởng thụ, không ai giúp bác bao giờ cả.”
“Tôi đi chết cho rồi đi, tôi sẽ viết thư lại, nói là bị con trai tử!” Giản Huệ Linh thở phì phì chạy ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân
Yến Từ muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị Đỗ Thiệu Ân ngăn cản.”Mặc kệ bà ta, bà ta thường bảo muốn chết nhưng thực tế chỉ là ngoài miệng mà thôi .”
“Nhưng . . .” Cô nháy mắt khổ sở
“Đừng để ý tới bà ta, bà ta sẽ lại đến nữa thôi.” Anh cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gạt nước mắt giúp cô .
Cô chỉ thấy run sợ khi nhiệt độ từ ngón trỏ kia truyền tới, khẽ nghiêng mặt, cô cố gắng trấn định tâm trạng của mình.”Vì muốn tôi khuyên bảo nên anh mới giữ tôi lại đúng không ?” Cô đưa ra nghi vấn mấy ngày nay
Anh rụt tay lại, đổi lấy bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào tay anh.”Lần đầu tiên cô mang cà phê vào, có lẽ là lo lắng cho tôi, phải không ?”
“Chúng ta là bạn bè, anh còn là cấp trên của tôi, anh đừng có nói vậy.” Cô muốn tránh khỏi tay anh nhưng bất đắc dĩ, anh lại càng nắm chặc hơn
“Vừa lúc hiểu được chuyện nhà tôi, có phải cô đang thấy may mắn vì ngày xưa không phải gả cho tôi không ?” Nhìn đôi mắt to trong veo của cô, cô khổ sở vì anh, cô không quên chuyện ngày xưa, hiểu được những điều này làm anh cảm thấy cảm động phần nào.
Cô mãnh liệt lắc đầu.”Nếu anh vì chuyện mẹ mình mà sợ lập gia đình thì anh sai rồi, anh không giống như Đỗ Thiệu Ân mà tôi biết, anh dũng cảm hơn tôi nhiều, tại sao lại có thể trốn tránh như vậy ?”
Anh bá đạo, anh nhu tình nhưng lại không thể như anh tang thương lúc này, làm cô không thể nào che dấu suy nghĩ yêu thương vào sâu đáy lòng mình được nữa, cô nghĩ có lẽ nét mặt của cô đã biểu lộ rất nhiều dấu vết rồi
“Ý là cô đồng ý gả cho người đàn ông như tôi ? Mẹ tôi lãng phí tiền như một cái hang không đáy, cho dù có lấp thế nào cũng không đầy được.” Anh dựa vào cô rất gần, có thể ngửi được mùi hương từ cô, nhìn lông mi mang theo bọt nước trên mắt cô, anh làm sao có thể bỏ qua người như cô chứ ?
“Không phải tôi có đồng ý gả hay không, mà là anh có đồng ý đi vào hôn nhân hay không ? Hoặc là tôi có thể giúp anh có đủ dũng khí để suy nghĩ đến hôn nhân hay không !”
“Em nói rất có đạo lý.” Anh ôm cô thật sâu vào lòng
Có lẽ cô khác những cô gái khác, nhìn thái độ của cô khi nói chuyện với mẹ anh, không biết ban đầu anh có quyết định sai hay không ? Anh có thể dũng cảm hô ứng theo tình cảm của anh mà không sợ cô rời bỏ anh
Mỗi lần đối mặt với mẹ, anh đều không thể khắc chế được tâm trạng của mình, lần này có cô cùng ở đây, tâm trạng của anh như được vuốt phẳn, không còn giận dữ kêu to nữa mà ngược lại, nhìn nhận bi ai của mẹ
Cô cảm giác được không khí quá mập mờ, phương thức anh ôm cô tuyệt đối không giống như cái ôm an ủi mấy hôm trước, hơi thở của anh quá nguy hiểm, cô không còn cách nào hơn, đành phải nói : “Chúng ta là bạn bè, tôi sẽ giúp anh vượt qua, có gì anh cứ nói với tôi”
“Bạn bè?” Tiếng nói của anh lạnh xuống vài độ
“Đúng vậy !” Cô chậm rãi đẩy anh ra, muốn tạo khoảng cách cùng anh
“Xem ra anh phải theo đuổi em lần nữa rồi.” Anh không hề nhúc nhích với hành động của cô
“Theo đuổi tôi ?” Hai tay của cô chỉ có thể chống đỡ lên lồng ngực anh
“Ừ, mặc dù chúng ta đã ở chung một năm nhưng dường như anh chưa từng theo đuổi em .”
“Vậy còn Tâm Khiết ?” Cô hỏi.
“Anh đã không còn cảm giác nào với cô ấy nữa .”
Người này sao lại tuyệt tình vậy chứ ? Theo đuổi người khác chẳng lẽ đơn giản như thay quần áo thôi sao ? Trong lòng cô rất giận.”Anh theo đuổi cô ấy chuyên cần như vậy, cả công ty đều biết, sao bây giờ lại nói không còn cảm giác gì ?”
Lần này cô dùng toàn lực đẩy anh ra, dưới lực phản tác dụng, giầy cao gót không cẩn thận mất thăng bằng, hại cô suýt nữa thì ngã nhào, Đỗ Thiệu Ân tức thời kéo cổ tay cô lại
“Tức giận?” Anh cười nhìn cô ăn dấm chua
“. . .” Cô nhìn anh chằm chằm, cắn chặt môi dưới
“Kể từ khi em vào công ty, anh chẳng còn theo đuổi Tâm Khiết nữa.” Anh thật sự nghĩ rằng cô đang giận anh vì đã theo đuổi Dương Tâm Khiết
“Sao anh có thể nói yêu là yêu, không yêu là không yêu, anh xem tình cảm là cái gì ? !” Mà cô, cũng đang giận anh chỉ xem tình yêu như trò chơi
Lúc này anh mới chợt hiểu.”Anh thật sự chỉ xem tình cảm như trò chơi, nhưng đó là trước khi em xuất hiện.” Tay anh vuốt ve môi dưới của cô
Cô giống như bị sét đánh vậy, thất hồn lui về sau.”Tôi không hiểu.”
“Em hiểu, thật ra anh rất yêu em nhưng lúc đó chẳng qua là anh không biết, kỳ thực giữa chúng ta . . .”
Cô mãnh liệt lắc đầu, hất tay anh ra tông cửa chạy, giống như sau lưng có ma đuổi vậy
Anh không đuổi theo ra ngoài, là đến đúng lúc hay chưa đúng lúc ?
Ba mươi giây sau, phòng làm việc của anh lại bị cô mở ra lần nữa, cô đã hồi thần rồi.”Mặc kệ anh có yêu tôi hay không nhưng mọi chuyện giữa chúng ta đều đã đi qua rồi, tôi rất đồng tình với anh nhưng chúng ta là không thể nào”
Lần này cô khẽ nâng cằm, hai bàn tay nắm chặt lại, lời nói sắt đá
“Thật sao ?” Anh dùng gót chân đá cửa phòng lại, không đợi cô la lên đã dùng tay nắm lấy eo cô, sau đó dùng môi chiếm hữu môi cô
“Ưm . . .” Cô hơi nhếch môi, không để anh vượt qua lôi trì
Anh không cần cô chống cự, tiếp tục liếm trên môi cô
Cô cắn răng một cái, cắn lên cánh môi của anh, lúc này anh mới đau đớn buông ra
“Đỗ Thiệu Ân, anh đừng quá phận!” Cô dùng mu bàn tay xoa đi mùi vị của anh trên môi, sau đó quay người lại, đi ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân
Cô đích xác đã thay đổi không ít, như vậy cô lại càng hấp dẫn lấy ánh mắt anh, thiêu động thần kinh của anh, trước kia cô tuyệt đối không dám từ chối anh, vậy mà bây giờ còn nói lớn tiếng như vậy
Xem ra năm đó anh làm tổn thương cô không nhẹ, anh nên làm thế nào mới có thể bồi thường cho cô ? Vấn đề này anh nên suy nghĩ một chút !!!
Yến Từ nắm lấy thư từ chức vừa được in ra, bây giờ cho dù có thế nào, cô không thể tiếp tục ở lại Dạ Hoa nữa, chỉ có thể thất ước với Lưu Hâm Hoa
Đem thư từ chức cất vào trong phong thư, đang định bắt được Lưu Hâm Hoa phòng làm việc, Dương Tâm Khiết vẻ mặt sầu muộn đi tới.
“Chị Yến Từ, trưa nay ăn cơm cùng em được không ?”
“Được!” Yến Từ vốn muốn hẹn Lưu Hâm Hoa ăn cơm trưa, tiện thể nói luôn về việc nghỉ việc, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa
Trong phòng ăn, gương mặt Dương Tâm Khiết đầy tâm sự nặng nề, ngay cả cơm tuyết ngư cũng không ăn bao nhiêu
“Sao vậy ?” Yến Từ giống như một người chị cả hoà ái , thân thiết hỏi.
“Chị Yến Từ, ở trong công ty em không hề có một người bạn tri tâm nào cả.” Gương mặt Dương Tâm Khiết vẫn lạnh lùng như cũ
“Chị biết, nhà thiết kế luôn cho người ta một cảm giác cao ngạo, vì vậy nghệ thuật gia luôn là những người cô độc.” Yến Từ cười cười.
Dương Tâm Khiết nở nụ cười.”Em không phải nghệ thuật gia gì cả, em chỉ là không thích ở chung cùng người lạ mà thôi .”
“Không phải là đơn thuần muốn tìm chị ăn trưa sao ?”