“Tôi không nói chuyện tiền nong được sao? Cậu đâu có kiếm được nhiều tiền, ở nhà to, đi xe xịn, cậu không xót nhưng tôi xót thay! Cậu mua cái túi này bao nhiêu?” Bạch Khiết không vui.
Tôi giận, nói: “Bạch Khiết, tình cảm giữa tôi với chị sao có thể dùng một cái túi hoặc mấy vạn tệ để đo cơ chứ? Chị lo lắng cho tôi như vậy làm gì? Rồi sẽ có ngày tôi sẽ kiếm nhiều tiền, ở nhà to, đi xe xịn! Sẽ không để chị lo như thế nữa! Mua mỗi cái túi mà cũng cằn nhằn!\'’
“Tôi thà nhận cái túi chỉ mấy chục tệ... Như thế tôi cũng yên tâm mà nhận.”
Tôi giật cái túi lại: “Vậy thì tôi ném đi!”
Bạch Khiết ấm ức nhìn tôi, cúi đầu im lặng ăn. Chỉ mấy câu nói đã phá hỏng hết không khí lãng mạn...
Mãi một lúc lâu sau cô ấy nói: “Ân Nhiên, cậu dùng nhiều tiền như thế mua cho tôi một cái túi, vậy cậu có biết số tiền đó quan trọng với người nhà cậu thế nào không? Bố mẹ để cậu ở bên ngoài làm việc vất vả, nếu biết cậu phung phí như vậy họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chị Bạch, tôi làm gì cũng có chừng mực, làm gì cũng nghĩ tới gia đình trước. Chỉ là tôi thật sự muốn tặng chị cái gì đó, để khi rảnh rỗi nhìn thấy đồ tôi tặng chị sẽ nhớ đến tôi.”
“Ừm, vậy thì tôi nhận, khi rảnh rỗi tôi sẽ nhìn cái túi này nghĩ về cậu em trai ngốc của tôi.” Vẫn là em trai... lẽ nào tôi chỉ có thể là em trai cô ấy sao?
Tôi nghiến răng, to gan bày tỏ: “Bạch Khiết, khi chị bị Mạc Hoài Nhân ức hiếp, tôi đánh hắn, rồi hắn trả thù tôi, bị hắn đánh rồi được chị bôi thuốc cho tôi đã yêu chị rồi. Tôi đã bị vẻ đẹp của chị hấp dẫn, trong mắt tôi chị là nữ thần xinh đẹp nhất, là thiên sứ xinh đẹp trong giấc mộng của tôi. Tôi thật sự hy vọng mình xứng với chị. Nếu chị cho tôi cơ hội tôi sẽ yêu chị đến khi hoa nở hết, chim còn cất tiếng ca, yêu đến khi Ngưu Lang, Chức Nữ phải chúc phúc cho chúng ta, yêu đến hoa tàn chim muông thành đàn vây quanh chúng ta, yêu đến khi mọi chiếc cầu vồng cũng phải phản chiếu vẻ đẹp của chị, yêu đến biển cạn đá mòn cũng không hối hận, yêu đến đời đời kiếp kiếp cũng không nói hối hận.”
Ngừng một lúc lâu, dường như cả thế giới, cả vũ trị đều tĩnh lặng...
Tôi nghĩ, lời tuyên ngôn tình yêu này có thể nói là trước không có tiền bối, sau không có hậu bối, dù ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau cũng chưa chắc có ai thổ lộ bằng lời của cả bài “Nhất định phải yêu em” như tôi. Tôi biết tỉ lệ thành công không cao, thậm chí tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận mọi cách từ chối của cô ấy.
Khóe miệng Bạch Khiết run run một chút, tay đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Khoảng khắc ấy một niềm hạnh phúc ấm áp lan tỏa khắp toàn thân tôi. Cô ấy cảm động, nghẹn ngào nói: “Ân Nhiên, Tôi... giờ tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Tình yêu luôn luôn là thất bại, không phải tiếc nuối vì không thể ở bên nhau, thì là mệt mỏi vì ở bên nhau. Niềm tiếc nuối vì không thể ở bên nhau luôn đẹp hơn nhiều so với sự mệt mỏi. Nếu chúng ta đến với nhau, cậu còn trẻ như vậy, tính tình còn xốc nổi, chúng ta có thể bên nhau bao lâu chứ?”
“Bạch Khiết, rất nhiều mối tình nói chết là chết ngay, không phải họ không đủ yêu mà là không đủ nỗ lực. Hiện giờ tuy tôi không có gì, không có xe, không có nhà, nhưng tôi đảm bảo nhất định sau này tôi sẽ có. Chị sẽ không phải đợi lâu.” Khi đàn ông kích động muốn có được thứ gì thì bất cứ lời thế nào cũng có thể nói ra được.
Bạch Khiết lắc đầu: “Tôi không nói đến cái đó, trước đây tôi nghĩ tình yêu không hạnh phúc nhất định là do hai người không yêu nhau, tình yêu của tôi và chồng nhất định sẽ kéo dài đến mãi mãi, nhưng sự thực không phải như vậy.”
“Bạch Khiết, chị không tiếp nhận một tình yêu mới thì sao biết được ai cũng sẽ như chồng chị?” Tôi hơi lo lắng.
Một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh chúng tôi, tôi ngẩng lên: “Sa Chức, sao em lại ở đây?”
Bạch Khiết vội rút tay về, mặt đỏ ửng.
Sa Chức nửa cười nửa không: “Em trai, chị cũng đến để... ăn cơm. Được rồi, không làm phiền hai người nữa.” Nói rồi cô ấy mỉm cười với Bạch Khiết rồi vẫy vẫy tay rời đi.
“Cậu thật nhiều chị.” Bạch Khiết cúi đầu cầm dĩa lên ăn, ngữ khí có chút gì đó như ghen tuông.
Lần trước ở bệnh viện Bạch Khiết từng nhìn thấy Sa Chức, mà lần đó tôi và Sa Chức lại đang hôn nhau. “Hai người từng gặp nhau rồi đúng không?”
Bạch Khiết gật đầu: “Từng gặp, lần cậu ở bệnh viện, tôi vào hỏi cậu ở phòng nào, cô ấy cũng hỏi, dáng vẻ vô cùng lo lắng.”
Tôi tái mặt, Bạch Khiết không yêu tôi, như thế đã đủ lý do không tiếp nhận tình yêu của tôi, hơn nữa cô ấy cũng không chấp nhận được cái “tuổi trẻ bồng bột” của tôi.
Sao Sa Chức lại ở đây? Tôi ngẩng lên nhìn, ở góc đằng kia Sa Chức đang ngồi cùng tay Hình Đạt, họ cũng đến dùng cơm tối dưới ánh nến. Thấy Sa Chức và hắn ta đi cùng nhau tôi thấy khó chịu, có phải khi thấy tôi và Bạch Khiết thì Sa Chức cũng khó chịu, vì thế cố tình đến quấy rối? Cô ấy cố tình gây rối tôi và Bạch Khiết, dù trong lòng thấy giận dữ nhưng rồi lại nghĩ giờ cô ấy đang ngồi cùng Hình Đạt, tôi cũng rất không thoải mái. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Sa Chức tôi rất vui, nhưng rồi lại thấy buồn. Có lẽ con người đều là loài động vật ích kỷ, nhưng điều khiến tôi không thể vứt bỏ được lại chính là sự lưu luyến với cơ thể cô ấy.
“Cậu nên có một cô gái cũng lương thiện, trong sáng như cậu ở bên.” Bạch Khiết nói.
Vừa rồi tôi còn miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng khi thấy Sa Chức và người đàn ông kia cười cười nói nói, hắn ta còn tranh thủ sờ lên ngực Sa Chức, lòng dạ tôi rối bời: “Chị Bạch, chúng ta về thôi.”
Tiễn Bạch Khiết lên taxi, khi lên cô ấy ngoảnh lại cười với tôi: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một buổi tối rất vui vẻ. Cậu nói đúng, tôi không tiếp nhận một tình yêu mới thì sao biết được ai sẽ đem lại hạnh phúc cho mình? Tôi sẽ... suy nghĩ.”
Tôi ngẩng lên nhìn ánh đèn trong nhà hàng, nghĩ thầm: Sa Chức, nếu chúng ta sống trong thời đại phi vật chất thì anh và em chắc chắn sẽ là cặp đôi thần tiên đẹp nhất.
Lên taxi về cổng công ty, tôi thấy ở đó có một người đang đứng, là Sa Chức! Chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau, rất lâu. Cuối cùng tôi và cô ấy cùng dang tay về phía đối phương, tôi ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, cô ấy khóc như đứa trẻ...
Tôi cố ép mình rời xa người phụ nữ này nhưng bước chân lại không thể nhấc lên được. Tôi đã cảm nhận được hơi thở của cô ấy, tôi đã nhìn bờ môi ấy rất lâu. Không biết lúc này trái tim đang chi phối đôi môi khô héo của tôi, hay đôi môi tôi đang kích động nhịp đập trái tim. Nói chung là tôi đã hôn cô ấy. Vào khoảnh khắc chạm vào nhau, tiếng rên rỉ của cô ấy khiến nhiệt huyết của tôi bùng cháy.
Tôi lại lên xe về nhà cô ấy, cô ấy kéo tôi lên giường, quần áo vướng víu được loại bỏ hết, cô ấy nằm trên giường, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên cơ thể khiến cô ấy mang một vẻ quyết rũ chí mạng. Ngón tay cô ấy lướt trên cơ thể mình, ánh mắt mơ màng, vô cùng khiêu khích. Khi cơ thể tôi đè lên, môi cô ấy chạm vào đặt lên cổ tôi những nụ hôn ướt át, rồi cô ấy bỗng cắn một cái, nheo mắt nhìn phản ứng của tôi. Chúng tôi không thể quên được hơi ấm của nhau, cũng chỉ khi bên nhau thế này tôi mới thấy hạnh phúc. Sự tuyệt vời của Sa Chức khiến tôi cảm thấy niềm hạnh phúc ấm áp chưa từng có. Tôi nghĩ tôi sẽ không thể nào quên được cảm giác này.
Sáu giờ sáng, tôi tỉnh dậy. Khi đang mặc quần áo thì Sa Chức ôm chặt cứng từ đằng sau, vùi mặt vào lưng tôi, nũng nịu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi làm.”
“Quan trọng vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, anh còn rất nhiều món nợ phải trả, anh còn có rất nhiều việc chưa làm xong.”
“Em không cần anh trả nợ!” Sa Chức kéo tôi trở lại giường, lấy chăn trùm lên người tôi, chân giữ chặt lấy tôi.
“Anh không phải trả nợ? Thế anh là cái gì? Tình nhân em nuôi à?”
Cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, lắc lắc: “Anh chính là anh... anh chẳng là ai cả. Anh hãy ở yên bên em, được không?”
“Sa Chức, em đã có mấy nghìn mạng, hà tất phải liều mạng như vậy? Việc gì phải hạ thấp bản thân như thế? Nếu anh bảo em đừng mở sòng bạc nữa thì em có chịu không? Em có biết nguy hiểm lắm không? Bất cứ lúc nào em cũng có thể bị…”
“Được. Nhưng phải đợi em kiếm đủ tiền tiêu cho cả đời đã thì em sẽ không làm nữa ”
“Đó là khi nào?” Tôi không có quyền yêu cầu cô ấy điều gì, nhưng cả hai chúng tôi đều biết, nếu cứ thế này rồi sẽ có ngày cô ấy không thể quay lại được nữa.
“Đợi em hoàn thành hai nhiệm vụ thì em sẽ không làm nữa. Một là kiếm đủ hai trăm triệu. Hai là tìm được người đàn ông đó rồi giết hắn.” Sa Chức kiên quyết nói.
“Giết hắn? Khi nào thì em sẽ tìm được hắn? Em chẳng có tin gì về hắn làm sao tìm được? Hay là em tìm người bạn trai đã bán đứng em, như thế không phải sẽ tìm được người đàn ông kia sao?”
“Trước đây em tìm thằng bạn trai kia rồi, đáng nhẽ em nên giết anh ta nhưng em không thể xuống tay, chỉ đánh gãy chân ép anh ta nói ra người đàn ông kia là ai. Anh ta chỉ biết hắn là một lãnh đạo cấp cao trong một công ty nổi tiếng nào đó của thành phố Hồ Bình. Em nghĩ rồi sẽ có ngày em sẽ tìm được hắn, giết hắn thì dễ dàng quá, em phải thiến hắn!”
“Anh lo em cứ thế này thì cầm cự được bao lâu?”
“Em tự có chừng mực. Anh cứ ở bên em là được rồi.”
“Anh ở bên em? Em quang minh chính đại qua lại với một cục trưởng, anh phải lén lút qua lại với em? Sa Chức, hai chúng ta là không thể. Nếu em muốn bạn tình thì ở “Cánh cổng thiên đường” nhiều vô kể. Nếu em nghĩ cho anh tiền là có thể bao anh, anh cho em hay, anh không phải thú cưng! Anh sẽ trả em tiền! Còn nữa, người phụ nữ tối qua là người anh yêu, hy vọng em có thể chúc phúc cho bọn anh. Sau này chúng ta nên ít gặp nhau thì hơn.” Tôi đứng dậy mặc quần vào.
Cô ấy bật khóc: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Thế tại sao em lại đối xử với anh thế này? Chúng ta có duyên, nhưng không có phận. Trở ngại giữa hai ta là quá lớn, anh và em không thuộc cùng một thế giới, trừ phi em cũng giống anh, không có tiền. Trừ phi anh có thể cho em cảm giác an toàn mà em cần.” Cảm giác an toàn mà Sa Chức cần chính là tiền bạc. Phần lớn cảm giác an toàn của phụ nữ đều được dựng nên từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy, yêu cầu của cô ấy quá cao, chút thu nhập của tôi chẳng là gì trong mắt cô ấy. Tôi cũng không muốn cô ấy nuôi tôi, như thế quá bạc nhược. Điều đáng thương nhất của chúng tôi đó là đều không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình. Người ta hay nói sự nghiệp là ngọn nguồn của sự tự tin, có ai lại muốn từ bỏ sự nghiệp mình vất vả gây dựng nên chứ?
“Anh không hiểu, em nhiều tiền rồi việc gì phải tham lam như vậy nữa? Lẽ nào con người lòng tham vô đáy thật sao? Điều anh khó hiểu nhất chính là tay Hình Đạt kia vừa già vừa xấu, em không thấy buồn nôn sao?”
“Trong xã hội đàn ông nắm quyền, chỉ có người phụ nữ biết cách khai thác lợi dụng đàn ông mới là người thật sự thông minh. “Tinh túy” của cái quái luận này chính là giao dịch giữa quyền và sắc. n Nhiên, anh không hiểu được khát vọng của em đối với tiền bạc mạnh mẽ nhường nào đâu. Chỉ có tiền bạc mới là thứ đáng tin tưởng nhất thế gian này, mọi thứ đều là giả, chỉ tiền là thật. Anh liều mạng phấn đấu như thế không phải vì gia đình sao? Em cũng vậy, vì chữ “hiếu”. Cái thôn nhỏ của chúng em đến tận giờ vẫn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Em không chỉ muốn họ c