cuộc sống tốt hơn, em còn muốn đời sau đời sau nữa của họ sống tốt. Em phải kiếm thật nhiều tiền để sửa đường, kéo đường, dây điện, lắp ti vi, xây nhà, dựng trường học, mời giáo viên, đào hồ, lắp đường ống nước. Đến lúc đó em bị cảnh sát bắt đi xử bắn thì họ cũng không thể phá đường, phá nhà phải không? Vậy tại sao chúng ta lại không phải người cùng một thế giới?” Lời của Sa Chức khiến tôi ngẩn người.
“Nhưng giờ em có mấy chục triệu rồi lẽ nào chưa đủ?”
“Không đủ, anh không biết con người là loài không biết đủ sao? Anh hãy cho em biết trước, tại sao chúng ta không thuộc cùng một thế giới?”
“Sa Chức, hai chúng ta không yêu nhau, chỉ là có thiện cảm với nhau, anh có thể nhận ra tình cảm của em với anh không phải tình yêu. Tình cảm của anh với em có yêu nhưng anh lại không dám yêu, anh nén tình yêu ấy sâu trong trái tim! Khoảng cách giữa anh và em thật sự quá xa, xa đến không thể tưởng tượng nổi. Có lúc anh cảm thấy hai ta thật hoang đường, anh giống như trai bao của em vậy, chỉ có điều không ngoan ngoãn như bọn trai khác nên đã kích thích ham muốn chinh phục của em. Sa Chức, chúng ta kết thúc đi!”
“Ân Nhiên, anh nói xem tại sao em lại để tâm anh đến vậy? Tất cả ai cũng lừa gạt, chơi đùa với em, chỉ có mình anh là trung thực nhất! Em không có tình yêu, tình yêu của em đã trao cho người đàn ông đã bán đứng em rồi. Em không còn sức lực yêu người khác nữa. Hồi đó em thừa kế mấy trăm triệu của chồng, đó là mấy trăm triệu chứ không phải mấy chục triệu. Trở về em đi tìm kẻ bán đứng em, đánh gãy chân hắn, nhưng em lại thương hại hắn, lại ở bên hắn. Còn hắn thì đã có gia đình và hai đứa con sinh đôi, nhưng em vẫn không hề do dự, em bảo hắn sau khi chân hắn lành sẽ về gặp bố mẹ em, hắn ta đồng ý. Mấy tháng sau chân khỏi rồi nhưng hắn cứ thoái thác mãi. Rồi sau đó hắn dùng những lời lẽ đường mật lừa sạch tiền của em bỏ trốn ra nước ngoài cùng tình yêu đầu của hắn, bỏ lại em, bỏ lại cả vợ và hai đứa con. Chỗ tiền đó em định dùng để biến quê nhà thành chốn bồng lai tiên cảnh, đủ để người dân ở đó sống mấy đời.
Đói nghèo là cơn ác mộng theo chân mấy đời người. Thu nhập một năm chưa đến hai trăm tệ. trong trí nhớ của em chưa bao giờ được ăn thoải mái cả, gần như năm nào cùng chỉ được nửa năm ăn no, còn lại nửa năm nửa no nửa đói. Năm em mười hai mới mới được biết mùi vị xì dầu nó thế nào. Em muốn họ có cuộc sống sung túc hơn, chỉ vì ánh mắt trống rỗng thất thần vì đói của họ. Nhưng thằng bạn trai em lại lừa em thêm một lần nữa, lần này em tự sát, đốt lò than nằm trên giường, nhưng khi một chân đặt vào quan tài rồi em mới nhớ mình còn một cái thẻ ngân hàng và cả Cung điện Phỉ Thúy nữa, thế là bò dậy không tự sát nữa. Anh bảo em làm sao tin đàn ông được nữa đây?”
Lại một người phụ nữ hận đời. Thế gian không có đường, người đi nhiều là thành đường. Trên thế gian vốn không có Bạch Mao Nữ, bị đàn ông lừa nhiều là có oán phụ như vậy. Cách thức đương nhiên khác nhau nhưng mục đích thì cũng chẳng có gì ngoài sắc và tiền.
“Em chỉ vì muốn có một người bạn trai anh tuấn mới chú ý đến anh, mục đích chọn anh ngoài sự hư vinh ra còn muốn thỏa mãn dục vọng về sinh lý kìm nén đã lâu. Đó là suy nghĩ ban đầu của em, nhưng rồi dần dần em cảm thấy rất thân thiết gần gũi với anh, không có anh không được.”
“Anh hiểu, anh nợ em nhiều như vậy, anh nên báo đáp ân tình của em, nhưng bảo người phụ nữ của anh cũng có người đàn ông khác... em biết anh khó chịu đến mức nào không? Hơn nữa, anh cứ cảm thấy chúng ta như hai con vật, gặp nhau chỉ để giải tỏa ham muốn thú tính nguyên thủy nhất. Nếu anh cam lòng theo em thì sao chứ, không quá ba tháng chắc chắn em sẽ chán ngấy một thằng đàn ông bình thường như anh.” Người sợ nổi tiếng lợn sợ béo, nam sợ thiếu tiền nữ sợ mập. Phụ nữ chọn đàn ông toàn muốn chọn người khiến mình ngưỡng vọng, có ai cam tâm tình nguyện sống cùng một người đàn ông dưới cơ mình mà không oán thán một lời?
“Đúng, anh nói đúng. Cho đi bao nhiêu tình cảm thì sau này sẽ nhận lại bấy nhiêu đau khổ. Đó là số mệnh của chúng ta. Có thể sau này một ngày nào đó em sẽ không còn gì nữa, em sẽ mệt mỏi, nằm yên trong lòng anh như chú chim non về tổ. Cũng có thể ngày nào đó anh bỗng phất lên, tiền tài danh vọng cái gì cũng có, mang lại cho em cảm giác an toàn, em sẽ không chút do dự và bước vào thế giới của anh, cam tâm tình nguyện làm một người phụ nữ bình thường.” Cảm giác an toàn của Sa Chức chính là cảm giác được tích lũy từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy được, cả đời này chắc đó cũng chỉ là một giấc mơ.
Tôi cười: “Hà hà, em đừng đa sầu đa cảm như thế. Có phải chúng ta sinh ly tử biệt đâu đúng không?”
Cô ấy dịu dàng hôn lên mặt tôi: “Phật sống Thương Ương Gia Thố còn từng phải hỏi: thế gian lấy này đâu có cách lưỡng toàn, không phụ Như Lai, không phụ nàng? Huống hồ là chúng sinh sống trong thế tục hồng trần như chúng ta? Mọi thứ đều đã có số mệnh, không thể miễn cưỡng được. Em - thích - anh.”
Bọn Mạc Hoài Nhân gửi tiền vào thẻ của tôi thật, ba vạn rưỡi, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là “mã vô dạ thảo bất phì, nhân vô hoành tài bất phú” rồi.
Mưa kế của Lâm ma nữ là thế này: “Dùng máy quay mà tôi lén lắp để quay lại chứng cứ phạm tội của bọn Mạc Hoài Nhân, đến khi có thời cơ thích hợp, Lâm ma nữ sẽ tuyên bố cho toàn nội bộ công ty khiến bè lũ của chúng bị đẩy xuống mười chín tầng địa ngục không thể nào ngẩng đầu lên được, thậm chí có thể dọa chúng, nếu dám bất kính thì tôi sẽ lập tức liên hệ với cơ quan chính phủ cho chúng đi ăn cơm nhà nước, ở nhà của nhà nước, đeo đồng hồ nhà nước dăm mười năm. Điều tuyệt diệu của cách này chính là dù không thể trừ bỏ tận gốc bọn sâu mọt này thì cũng nắm được thóp và khống chế chúng.
Nhưng điều tôi không thể ngờ đó là Lâm ma nữ đã ngầm chơi tôi một vố...
Từ sau lần đầu tiên chuyển hàng thành công, Mạc Hoài Nhân càng ngày càng ngông cuồng, hắn càng tưởng có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, tưởng tôi cũng rơi vào cạm bẫy đồng tiền rồi.
Mạc Hoài Nhân cười châm thuốc cho tôi: “Chú em, trước kia anh đã nói với cậu về việc phát tài chắc cậu còn nghi ngờ, giờ tin rồi chứ?”
Lão rùa già này còn chưa biết đại họa sắp giáng xuống rồi. “Đương nhiên, có Mạc đại ca dẫn dắt, không muốn phát tài cũng không được ấy chứ.” Hắn không thể ngờ được mấy cái máy quay của tôi đã ghi lại chi tiết hành vi tội ác khiến chúng chết cũng có chỗ chôn thây.
“Chú em, trên thế giới này không có kẻ thù mãi mãi, cậu nói có đúng không?”
Đang nói chuyện thì bỗng một đống cảnh sát xông vào:
“Đứng yên không được động đậy!”
Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân và một vài tên nữa bao gồm cả tôi đều sững sờ...
Tất cả bị bắt về đồn sát lập án điều tra.
Quỳ trong đồn cảnh sát nửa ngày trời, là quỳ ấy, quỳ trong góc tường không được đứng dậy, cũng không được ngồi xuống đất, quỳ mà chân tê dại không còn cảm giác gì nữa. Bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân bị gọi đi lấy khẩu cung mấy tiếng đồng hồ.
Một cảnh sát chỉ vào tôi: “Cậu, ra ngoài!”
“Anh cảnh sát, tôi không... không theo bọn họ.” Nhìn mấy chữ “Kháng cự nghiêm trị, trung thực khoan hồng” trên tường, một luồng không khí nghiêm túc nặng nề lan tỏa khắp căn phòng. Trời ơi, nếu tự nhiên bị thành đồng phạm, mà nếu Lâm ma nữ không đứng ra nói cho tôi thì tôi đúng là đồng phạm rồi, tôi từng nhận tiền của chúng mà! Thế là phải ngồi tù đó, tôi hoảng hốt, cuống cuồng biện hộ cho chính mình.
Anh cảnh sát kia trừng mắt: “Tôi hỏi tên cậu là gì, không hỏi cậu theo ai. Đưa chứng minh thư đây!”
Tôi cung kính đưa chứng minh thư, anh ta ghi lại tên, địa chỉ và số chứng minh: “Cậu vào Ức Vạn từ bao giờ? Làm chức gì?”
“Được vài tháng, làm phó ban quản kho.”
“Vài tháng? Rốt cuộc là mấy tháng?”
Tôi gào lên: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người tốt rồi, thật ra, thật ra tôi là nội ứng.”
Anh cảnh sát cười khảy: “Nội ứng? Do cảnh sát hoàng gia phái đi à? Nhóc con, tốt nhất hãy hợp tác một chút, ngoan ngoãn khai hết các cậu đã đổi hàng trong kho thế nào, như thế sẽ tốt hơn cho cậu sau này đấy.”
“Xin hỏi, tốt hơn cho tôi sau này là có ý gì?”
“Có thể bớt được vài năm tù.”
Lần này đầu tôi nổ tung... Mẹ kiếp, lẽ nào Lâm ma nữ lại thấy chết không cứu? Lẽ nào ngay từ ban đầu đây chính là cái bẫy? Tôi và cô ta như nước với lửa, nhưng mấy tháng vừa rồi trở về công ty, từ khi biết tôi là người của Vương Hoa Sơn, thái độ của cô ta bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, từng bước từng bước dụ tôi vào bẫy. Mẹ kiếp! Sao tôi lại dễ dàng tin người thế chứ? Nếu bị phạt tù thật, tính theo số tiền hàng bị tổn thất thì có lẽ tám đến mười năm cũng chưa ra được đâu!
Vương Hoa Sơn! Nhưng chuyện này tôi lại lén giấu Vương Hoa Sơn đi giao dịch với Mạc Hoài Nhân, lẽ nào ông ta không coi tôi là đồng bọn sao? Thôi xong rồi! Tôi vò đầu bứt tai.
Cảnh sát hỏi gì tôi chẳng nghe được, trong đầu chỉ có hàng trăm hàng nghìn dấu hỏi: Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Điện thoại trong văn phòng đổ chuông, anh ta đi nhận điện. Không được, tôi không thể cứ ngồi đợi chết được, chó cùng rứt giậu, lúc đó tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà xông ra khỏi văn phòng! Tôi phải tìm Lâm ma nữ, bắt cô ta phải chứng minh sự trong sạch cho tôi, cho dù tôi có phải dập đầu.
Mới chạy xuống tầng dưới thì anh cảnh sát kia hét xuống dưới: “Có kẻ chạy trốn, mau bắt lấy hắn!”
Tôi bất chấp tất cả chạy ra ngoài sân, trước mặt có mấy cảnh sát xông tới cũng không bắt được tôi, tôi đột kích vòng vây chạy ra ngoài sân, một cảnh sát rút súng ra: “Đứng lại!”
Lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này, nếu anh ta không rút súng ra thì chắc chắn tôi sẽ không dừng lại, nhưng đó lại là súng, một viên đạn là có thể kết thúc cuộc đời tôi, tôi đứng lại.
Một cái dùi cui đập lên đầu tôi, rồi một trận đánh ập tới, tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau từ những cú đấm cú đá. Tôi đứng không vững, bóng đen phủ xuống, cùng tôi rơi xuống địa ngục, tôi muốn giết những người này, giết bản thân tôi.
Một lát, họ dừng lại, tháo dây giày của tôi trói hai tay tôi lại dẫn về căn phòng lúc nãy.
Toàn thân tôi mềm nhũn không chút sức lực, họ trói tôi, bắt tôi quỳ. Anh cảnh sát lấy khẩu cung tiến lại đấm cho tôi một cái khiến hai mắt tôi nổ đom đóm.
“Tôi... vô tội... thả tôi ra!” Tôi cầu xin.
“Vô tội? Vô tội mà lại bỏ chạy?” Một cái giày đạp lên người tôi, giờ tôi chẳng còn chút gì gọi là tôn nghiêm nữa, tôi thấy mình như thằng nô lệ thời cổ đại, mặc cho người ta tùy ý chà đạp, chửi bới, đánh đập.
Điện thoại trong văn phòng lại reo, một cảnh sát ra nhận điện thoại rồi quay lại nói với người đằng sau: “Mau đi gọi cục trưởng có điện thoại.”
Cục trưởng của họ tới, nhận điện thoại...
Sau khi gác máy cục trưởng hỏi cảnh sát bên cạnh: “Trong đám người chúng ta bắt hôm nay ai là Ân Nhiên?”
“Báo cáo, chính là người đang quỳ kia!” Cảnh sát chỉ vào tôi.
“Cái gì?! Đây... đây là người chỉ điểm của công ty họ. Sao lại đánh cậu ta thành ra thế này?” Cục trưởng giật thót mình.
“Vừa rồi hắn định bỏ trốn, vì thế…”
“Thôi, mau cởi trói, mau!”
Tôi được đưa vào bệnh viện...
Trên xe cảnh sát, tôi hỏi người cảnh sát vừa thẩm vấn mình rốt cuộc chuyện là thế nào?