Tôi gọi một chai rượu trắng một mình ngồi uống cạn, lúc bước ra khỏi quán bar thì đầu óc váng vất, nhưng càng uống lại càng tỉnh, ai bảo uống rượu sẽ giải được sầu chứ? Đi qua một khu vui chơi quy mô lớn, ánh đèn lấp loáng và tiếng nhạc nhảy xập xình thu hút tôi, tôi đi vào trong.
Tôi nhảy điên cuồng…
Sau đó rất lâu, tôi mệt quá liền đến chỗ quầy bar, cái bàn rất dài, có nhiều người đẹp cô đơn đang ngồi hút thuốc. Tôi lắc lắc đầu, gọi một cốc đồ uống, nhìn xem các chàng trai phong lưu ở đây tán tỉnh người đẹp thế nào.
Bên phải là một cô gái với mái tóc dài ngang vai mặc bộ quần áo thời trang, ngồi vắt chân lặng lẽ uống rượu, một anh chàng mặc com-lê tiến lại: “Cô em, cùng uống một ly nhé!”
“Cút!”
Anh ta biết điều cút đi.
Lại một anh chàng ăn mặc thời thượng tiến lại: “Cô em, nể anh nhảy một điệu nhé!”
“Cút!”
Anh chàng này cũng biết điều mà cút.
Không lâu sau một anh chàng đẹp trai lại gần, rất ra dáng dựa vào quầy bar, giơ ly rượu lên: “Một mình à?”
Cô gái đó để ý tới anh chàng đẹp trai đó rồi, nhìn chằm chằm anh ta: “Cút đi!”
“Cô có gì giỏi chứ?”
“Cút!”
Anh chàng đẹp trai đó cũng mặt hầm hầm bỏ đi.
Tôi chống tay xem một cách háo hức, cô ta bỗng quay lại nhìn. Tôi sững sờ, nhìn cô ta rất lâu tôi mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lý Bình Nhi, người đã lừa tôi vào phòng chứa đồ mà hét tôi sàm sỡ. Mắng xong tôi lại nghĩ, nếu không phải vì cô ta thì tôi sẽ không bị đày ra kho, không ra kho thì tôi lấy đâu ra lương cao thế này? Lý Bình Nhi làm như thế chẳng qua bị Mạc Hoài Nhân sai khiến mà thôi.
Cô ta tiến lại gần tôi, cô ta cũng đã uống không ít, ánh mắt mơ màng nhìn tôi: “Anh là ai mà dám mắng tôi? Tôi có thù oán gì với anh mà anh dám chửi tôi?”
“Ông đây mắng cô đấy sao nào? Tôi còn muốn đánh cô nữa kìa!”
Đúng lúc ánh đèn quét chiếu tới mặt tôi, lúc này cô ta mói nhìn rõ: “Ân Nhiên?”
“Tôi đây, có muốn kêu tôi sàm sỡ cô không?”
Cô ta không nói gì, nhìn phục vụ: “Cho hai ly rượu trắng.”
Phục vụ đem rượu tới, cô ta cố uống hết hai ly, lau miệng nói: “Hai ly vừa rồi là rượu phạt, tôi xin lỗi anh!”
“Tôi không định chấp nhận sự xin lỗi của cô, nói lý do đi!”
“Một hôm trưởng ban Mạc bảo tôi fax đi bảng giá xuất xưởng của các loại máy điện thoại. Vốn là phải gửi cho cửa hàng khác nhưng tôi lại nhầm số fax thế là gửi đến một khách hàng lớn, khách hàng đó nói công ty ta kiếm lời quá nhiều, thế là trả lại mấy trăm bộ khiến công ty tổn thất không nhỏ. Tôi biết mình không thể ở lại, đành đi xin trưởng ban Mạc. Anh ta bảo tôi diễn vở kịch đó.” Cô ta ấp a ấp úng nói.
“Không sao, ban đầu tôi rất hận cô, nhưng nếu không phải nhờ cô thì ở văn phòng tôi đã sớm bị đuổi khỏi cửa rồi, chứ đâu có vinh quang như bây giờ.”
Cô ta nâng ly rượu lên: “Chúc mừng anh, anh là người tốt. Tôi vẫn luôn rất áy náy với anh, thậm chí tôi không có mặt mũi nào đi gặp anh để xin lỗi nữa. Cho dù anh chửi tôi, đánh tôi tôi cũng cam. Lần đó trưởng ban Mạc còn hứa nếu tôi làm xong chuyện này, đuổi được anh đi thì chỗ của anh sẽ cho bạn trai của tôi vào. Bạn trai tôi tốt nghiệp đã lâu nhưng không tìm được việc. Nếu chỉ vì mình thì tôi sẽ không đồng ý đâu, nhưng vì bạn trai, tôi có chết cũng phải làm.”
“Như vậy là bốn chúng ta, cô, bạn trai cô, Mạc Hoài Nhân và tôi đều được điều mình muốn rồi.”
“Bạn trai tôi vì tiền mà đi theo một bà nhà giàu rồi. Tiền thật sự quan trọng như thế sao?” Đột nhiên cô ta rơi nước mắt.
Tiền đúng là quan trọng, xem ra chuyện này không chỉ xảy ra với tôi, tôi bỗng có cảm giác cân bằng, không thấy khó chịu như trước nữa.
Rượu đúng là thứ dễ rút ngắn khoảng cách, hai người càng uống càng gần, rất nhanh cả hai đã ôm ôm ấp ấp chẳng khác gì tình nhân, rồi tay dắt tay lên taxi. Cô ta ngả đầu lên vai tôi, hương thơm trên người cô ta sao lại giống bạn gái cũ của tôi thế. Lý Bình Nhi cũng thích cắn móng tay, có phải ông trời ban cô ta cho tôi không?
Cô ta dẫn tôi đến chỗ ở của mình, một căn phòng đơn. Lý Bình Nhi trang trí căn phòng rất đẹp, phòng đơn nhưng rất rộng, có nhà vệ sinh.
Vừa vào chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau mà ngấu nghiến hôn. Tôi quên hết rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta tôi coi đó là người bạn gái tôi yêu say đắm suốt ba năm.
Tôi cởi chiếc áo hở lưng của cô ta ra, hôn từ sau tai hôn xuống, khi tôi hôn đến cổ thì cô ta khẽ rên rỉ. Tôi tiếp tục xuống thấp hơn, cô ta tắt đèn, căn phòng tối om. Cô ta ôm tôi ngã ra giường.
“Mẫu Đơn, Mẫu Đơn!” Tôi gọi tên cô ấy, tôi điên rồi, tôi coi cô ta là Mẫu Đơn - người bạn gái đã bỏ rơi tôi.
Tiếp sau đó thì mọi chuyện rất tự nhiên…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi châm thuốc, cô ta cũng tỉnh, ôm chặt tôi: “Ân Nhiên, chúng ta có gọi là tình một đêm không?”
“Không biết.”
“Thế tại sao chúng ta ngay ngày đầu tiên đã quan hệ?”
“Không giấu gì cô, tối qua tôi uống say, coi cô là bạn gái cũ của tôi. Bạn gái tôi cũng như bạn trai cô, một ông chủ cho cô ấy một trăm vạn, thế là cô ấy bỏ rơi đứa nghèo rớt là tôi đây. Cô rất giống bạn gái tôi.”
“Thế là anh và cô ấy yêu được bao lâu?”
“Bắt đầu từ đại học, ba năm.”
“Ân Nhiên, tình yêu là một loại thói quen, khi đã quen ai đó rồi, anh ta đột nhiên bỏ đi cũng như đột nhiên rút mất linh hồn mình, trong lòng trống trải khủng khiếp, tê dại đến không biết đau đớn nữa. Tôi không thể không có anh ấy, không có anh ấy tôi thà chết còn hơn.”
Tôi nhìn quanh phòng, toàn là ảnh của cô ta và bạn trai: “Anh ta đi rồi, cô có thể làm gì chứ?”
“Tôi làm bạn gái anh, anh làm bạn trai tôi, nếu bạn trai tôi về thì chúng ta chia tay. Nếu bạn gái anh trở lại thì anh có thể nói chia tay bất cứ lúc nào.”
“Như thế có ý nghĩa gì không? Không có tình yêu thì gọi gì là người yêu?” Tôi nhìn vào đôi mắt thuần khiết xinh đẹp kia và hỏi.
“Không có tình yêu, chúng ta quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, cùng làm tình là được rồi!”
Nói rồi cô ấy cưỡi lên người tôi, không hiểu cô ấy định làm gì, hai mắt tôi dính chặt vào bầu ngực căng tròn nhú cao của cô ấy. Cô ấy dùng tay che mắt tôi: “Không được nhìn!”
Một tay che mắt tôi, đến khi đạt cao trào, cả người mềm nhũn nằm lên người tôi, cô ấy vẫn che mắt tôi. Tôi tò mò hỏi: “Sao lại che mắt tôi?”
“Tôi thấy xấu hổ vì đã phản bội anh ấy. Từ sau khi anh ấy đi ngày nào tôi cũng đến bar uống cho say.”
“Không phải chứ? Thế tôi là người đàn ông thứ mấy tình một đêm với cô rồi?”
“Tôi chỉ lên giường với người có thân thể và trái tim khỏe mạnh, ngoài bạn trai tôi ra, anh là người đầu tiên.”
“Sau này thì sao?”
“Giờ thì tôi đã là bạn gái anh rồi, còn có sau này sao?”
“Đúng!” Tôi lật cô ta nằm xuống dưới.
Cô ta hỏi: “Anh định làm gì?”
“Cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Cả ngày tôi và Lý Bình Nhi ngủ trên giường, hai kẻ bị tình yêu bỏ rơi tìm hơi ấm từ cơ thể của nhau.
Người bạn gái tôi yêu say đắm - Mẫu Đơn từng nói, nếu hai người không yêu nhau thì dù có ôm chặt thế nào cũng không thể thấy ấm áp. Xem ra câu nói đó hoàn toàn sai rồi, giờ tôi đang ôm Lý Bình Nhi, rất ấm.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Cô ấy ôm cổ tôi, gương mặt ghé sát mang tai tôi, giọng run run.
“Anh trực đêm, mười hai giờ đến sáng hôm sau.”
“Dậy đi, giờ đã tối rồi đấy.”
“Không muốn dậy.” Giờ tôi không có tâm tư để đi làm.
“Anh không đói à? Dậy đi!” Cô ấy kéo tôi.
“Dậy cũng được, thêm lần nữa!”
“Không!”
“Lần cuối! Rồi dậy đi ăn.”
“Không cho!”
“Không cho thì cưỡng bức vậy!”
Bên dưới chỗ Lý Bình Nhi là một con phố kinh doanh, vô cùng náo nhiệt.
“Muốn ăn gì?” Cô ấy hỏi.
“Gì cũng được.”
“Lẩu nhé, anh đã thử lẩu mùa hè bao giờ chưa?”
“Ý kiến không tồi.”
Trên đường cô ấy kéo tôi vào một cửa hàng, dạo quanh chỗ quần áo cho nam, rồi cầm mấy bộ ra ướm lên người tôi.
“Làm gì vậy?”
“Anh là bạn trai em rồi, đương nhiên phải ăn mặc tử tế một chút.”
“Thế này chưa đủ tử tế sao?” Tôi chỉ vào bộ hơn một nghìn tệ trên người mình.
“Em đối xử rất tốt với bạn trai, tuần nào cũng mua quần áo cho anh ấy. Mọi thứ anh ấy mặc, anh ấy dùng đều là em mua. Giờ anh là bạn trai em, em cũng sẽ mua quần áo cho anh.”
Sau khi xem cỡ quần áo cô ấy đặt ba lô lên quầy. Tôi rút ví nhưng cô ấy không chịu, hơi giận nói: “Nếu anh muốn sau này không gặp em nữa thì anh trả!”
Tôi đành thôi, cô ấy thanh toán, vui vẻ nắm tay tôi vào quán lẩu Trùng Khánh. Tôi từ bé đã không ăn được cay, lắc đầu nói: “Lý Bình Nhi, anh không ăn được cay.”
“Lẩu uyên ương?”
“Cái gì?”
“Là loại lẩu tách làm đôi, một nửa cay một nửa không. Còn nữa, Ân tiên sinh, sau này hãy đổi cách xưng hô đi, đừng gọi em là Lý Bình Nhi.”
“Thế gọi là gì?”
“Bình Bình, anh đã đọc thơ cổ chưa?”
Trên bàn ăn, cô ấy thấy miếng nào ngon đều gắp cho tôi, tôi cảm động muốn khóc. Cô gái này tốt như thế mà anh chàng kia cũng nỡ bỏ. Tự dưng lại nhặt được một cô gái hiền lành thục nữ thế này, lẽ nào ông trời lại tốt với tôi thế sao?
“Bình Bình, em không phải đi làm à?”
“Em bị đuổi rồi.”
“Cái gì?”
Từ khi Lý Bình Nhi bị bạn trai bỏ, đêm nào cũng vào quán bar, ban ngày không có tâm trạng làm việc, bị Lâm ma nữ đuổi việc.
“Thế em có định tìm việc không?”
“Anh sợ phải nuôi em à?” Cô ấy cười hi hi.
“Sao anh phải sợ?”
“Hôm qua em đã tìm được việc mới rồi. Trưởng bộ phận món Âu trong khách sạn Hoa Thần, em có kinh nghiệm về việc này.”
Trời ạ, trùng hợp vậy sao? Mẫu Đơn trước đây cũng là trưởng bộ phận trong khách sạn. Lý Bình Nhi sẽ không đi theo con đường của Mẫu Đơn đấy chứ?
“Thế bao giờ em đi làm?”
“Trước em chưa khám sức khỏe, giờ đi khám rồi, nhưng vẫn chưa đến hôm trả giấy. Mấy hôm tới mời cơm vị chủ quản đó là có thể đi làm.”
Có bạn gái thật tốt, trong giờ làm bốc dỡ hàng tôi cũng nghêu ngao hát, nhắn tin với Lý Bình Nhi. Ngồi trước cửa kho nhắn tin, chiếc xe tuần dương hạm màu đỏ đỗ trước mặt tôi cũng không biết.
Cửa sổ xe của Lâm ma nữ từ từ hạ xuống, tôi vẫn cầm điện thoại bấm bấm. Nghe thấy tiếng còi tôi giật mình ngẩng lên, gương mặt ma quỷ của Lâm ma nữ tối sầm đầy sát khí. Tôi vội nhét điện thoại vào túi tiếp tục chuyển hàng.
“Lại đây!” Cô ta hét.
Tôi đặt hàng xuống, từ từ tiến lại, làm việc riêng trong giờ làm bị Lâm ma nữ bắt được không biết bị trừ lương hay viết kiểm điểm đây.
“Lên xe!”
Tôi nghĩ mình nghe nhầm, thò đầu ra hỏi: “Cái gì ạ?”