Hôm sau tôi vẫn phải đến văn phòng trước, gõ cửa phòng Lâm ma nữ. Lâm ma nữ ngẩng lên thấy tôi thì lập tức ngừng việc: “Không phải tôi đã bảo anh cút ra kho ở ngoại thành sao? Có phải nghĩ quẩn muốn nghỉ việc không?”
Tôi không dám nhìn vào mắt cô ta, hạ giọng nói:
“Lâm tổng giám, qua bên đó cần chị phê duyệt.”
“Ồ, tôi quên mất.”
Cô ta nhanh chóng viết giấy, đóng dấu rồi vo lại ném vào mặt tôi. Cơn giận bùng lên trong lòng nhưng tôi vẫn phải kìm nén, tôi không dám chống đối, tôi cần công việc này. Điều đến kho, lương còn cao hơn đi lắp điện thoại, chỉ là phải ở lại đó thì hơi buồn chán một tí. Coi như bị đi đày vậy.
Tôi nhặt tờ giấy nhàu nát lên, chầm chậm mở ra rồi gấp lại, cúi người với vị sư thái mất hết nhân tính: “Cảm ơn!” rồi quay người đi ra.
Tôi nghe thấy tiếng cô ta hét đằng sau: “Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”
Nếu con người này sống ở thời cổ đại thì có lẽ đã lọt vào bảng “Thập đại độc phụ” Trung Quốc rồi: Lữ Hậu, Chiêu Tín, Lệ Cơ, Triệu Phi Yến, Giả Nam Phong, Độc Cô hoàng hậu, Võ Tắc Thiên, Lý hoàng hậu, Vạn Trinh Nhi, Khách Thị. Thành viên dự bị có Lâm ma nữ, Lý Bình Nhi.
Ngồi ba tuyến xe buýt, cuối cùng tôi cũng đến được nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi ấy.
Kho hàng của Ức Vạn ở ngoại ô thành phố. Ở đây không đến nỗi quê như tôi tưởng, có rất nhiều xưởng sản xuất, lại gần đường cao tốc, có mấy con đường cao tốc đi khắp đông tây nam bắc gặp nhau tại đây, còn có trạm xăng, trạm thu phí...
Từ giờ đây chính là nơi tôi phấn đấu rồi, chỉ là không biết phải ở đây đến bao giờ. Nghĩ đến Bạch Khiết, lòng tôi lại dậy lên nỗi buồn xa cách. Tôi không rõ cảm giác của mình với Bạch Khiết. Có lúc cô ấy là một người chị, có lúc là nữ thần, có lúc lại là người yêu (đương nhiên là người yêu trong mộng). Tôi có chút không nỡ xa cô ấy, tôi đi thế này tên tiện nhân họ Mạc kia sẽ làm gì cô ấy? Tiện nhân, Ân Nhiên, tao sẽ thắp ba nén nhang trong miếu ven đường nguyền rủa mày bị liệt dương!
Kho này được xây theo kiểu sàn di động, rất rộng, nhưng chỉ có bốn người, đều là nam cả. Ba người chạy việc vặt thì không cần giới thiệu tên họ nữa, họ là công nhân khuân vác, mỗi người tám trăm tệ một tháng, mỗi ngày có thêm mười tệ phụ cấp ăn, được bao ở, ầy... ở trong kho!
Tôi chủ yếu giới thiệu tên tiện nhân có thân phận bình đẳng với tôi, Đàm Đào Sênh, cái tên cha mẹ anh ta đặt hay thật, nghe một lần là không thể quên được. Hắn ta cả ngày mặt cứng đờ, ít nói, nhưng trong bụng thì có cả đống quỷ kế.
Sau hai ngày là tôi biết hắn ta cũng giống Mạc Hoài Nhân, nghe cái tên đã biết không phải người tốt. Hắn ta đội mũ lưỡi trai luôn kéo sụp xuống, lúc nhìn người khác cứ vểnh cái mặt lên, mắt hắn toàn lòng trắng, nói chuyện thì chuyên liếc xéo, vô cùng kiêu ngạo, nhưng tôi cũng không thèm để tâm.
Ba công nhân khuân vác kia thì hai người thích buôn chuyện, một người thích chỉ huy hai người còn lại. Một xe hàng nếu ba người vận chuyển nghiêm túc thì chỉ hơn nửa tiếng là xong, nhưng với ba người bọn họ thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bình thường phải bốn, năm tiếng mới xong, anh lái xe kêu thấu trời đất.
Nhìn họ như thế hôm nay, tôi không chịu nổi nữa, lao tới mắng:
“Ba người các anh, công ty thuê các anh để chơi chắc?”
Bọn họ nhìn nhau: “Thằng nhãi này đang nói chúng ta à?”
“Đúng, nó đang chửi bọn mình!”
“Mày chỉ là quản kho bé tẹo, mày là cái quái gì mà dám chửi bọn tao?”
Họ tiến lại chỉ vào ngực tôi: “Có giỏi thì chửi lại xem nào!”
“Đánh nó đi!” Tên lùn hét lên.
Tôi đứng thẳng người: “Nào lại đây!”
Tên lùn đẩy tôi một cái, tôi lùi lại hai bước, tên cao lớn đứng đằng sau lại đẩy tôi: “Mày biết tao là ai không? Mười năm trước tao được huy chương đồng đấm bốc toàn huyện! Mày muốn đánh với tao không?” Rồi hắn lại đẩy, tôi lại lùi mấy bước.
Khi tên lùn xông tới đẩy tôi lần nữa, tôi nhanh nhẹn nghiêng người tung chân đá trúng má phải, hắn kêu lên rồi ngã ra đất. Rồi ba bọn chúng xông lên vây đánh tôi. Tôi ôm đầu chạy, chạy không được thì cứ thế ôm đầu xông lên trước. Đến trước mặt tên Đàm Đào Sênh hắn lại sung sướng kêu lên: “Hay! Đánh! Đánh chết nó đi!” Tôi đạp hắn một cái ngã ra đất. Hắn đang ngồi trên ghế nên khi hắn ngã ra tôi nhấc ghế lên vung về phía ba tên kia... Giờ chỉ còn tên huy chương đồng đấm bốc kia là còn đứng, ghế đã gãy tan tành hết cả, hắn thở dốc, tôi cũng thở dốc.
Cả hai lại lao vào nhau, tôi lấy di động trong túi đập vào đầu hắn. Hắn chảy máu, tôi lại hung hăng cho hắn thêm vài nhát, hắn ngã vật ra, tôi tiếp tục đá vào người hắn: “Mười năm trước huy chương đồng chứ gì? Mày cũng biết là mười năm trước à?”
Ba tên đó đi bệnh viện, Đàm Đào Sênh sau khi bị giẫm một cú, sắc mặt khi nói chuyện với tôi càng khó coi hơn: “Lần này tốt rồi, vô cùng tốt! Cậu đánh họ vào viện cả, hai chục tấn hàng mỗi ngày của kho ai chuyển đây?”
“Tự tôi chuyển!”
Nói rồi tôi tiến lại chỗ anh lái xe đang vô cùng kinh ngạc, tôi nhảy lên thùng xe rồi dỡ từng thùng hàng một...
Ba tên kia vẫn còn dám đến khiêu khích, tôi nói với chúng: “Là nhân viên quản lý của kho, tôi đuổi việc các anh, các anh có thể cút đi được rồi!”
Chúng huơ dao: “Tiền thuốc thang, lương trong thời gian dưỡng thương! Mày không trả, không trả thì bọn tao cũng không cần cái mạng này đâu!”
Tôi lấy từ sau cổng kho con dao bầu chuẩn bị từ trước: “Nhìn tao giống người dễ dọa lắm sao?”
Bọn chúng không dám làm tới, cứ đứng nhìn tôi. Lại có một xe hàng tới, tôi mặc kệ chúng, giắt dao vào thắt lưng rồi đi dỡ hàng. Chúng đứng nhìn mãi cuối cùng hậm hực bỏ đi.
Từ hôm ấy tôi không thấy ba tên đó nữa. Một mình tôi phụ trách trông kho, tháo dỡ hàng. Đàm Đào Sênh cũng không quan tâm mấy chuyện này, cả ngày ngồi không. Chỉ cần ở đây không có chuyện gì thì cấp trên cũng sẽ không xuống. Ngày mười lăm tháng thứ hai đi nhận lương, tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng trong thẻ của mình có hơn sáu nghìn tệ!
Tôi sung sướng đến mấy ngày liền. Sau này tôi mới biết là lương của ba tên kia đều tính cho tôi hết. Điều đó cũng phải thôi, dù sao thì công ty cũng mất số tiền đó. Buổi sáng tuy rất mệt nhưng bận rộn thì cùng chẳng thấy buồn chán. Chỉ buổi tối mới vô vị, nằm lăn qua lăn lại chẳng ngủ được, cùng chẳng có chỗ nào đi dạo được, đành nghĩ về cô bạn gái bỏ tôi đi vì một trăm vạn tệ, thiếu phụ xinh đẹp Bạch Khiết, Lâm ma nữ quyến rũ...
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được nhận lương gửi về cho bố mẹ là lòng lại thấy ngọt lịm.
Mùa hè ở Hồ Bình rất nóng, trong kho lại càng nóng hơn. Hôm nay tôi vẫn chuyển hàng, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bết cả lại, tôi bèn cởi áo ra, vác từng thùng hàng một. Tình cờ liếc nhìn thấy ở cửa kho có một mỹ nữ thân hình bốc lửa, ngực nở mông to, sơ mi trắng quần bò lửng, dáng vẻ cao quý đến bức người.
Nhân viên bị lưu đày như tôi, ở nơi khỉ ho cò gáy này gặp được một người phụ nữ cũng khó. Lần trước Đàm Đào Sênh nói, ngay bà cô bán rau hắn cũng muốn. Lời nói này không phải không đúng, những nơi như trạm xăng, trạm thu phí đều khá xa, chúng tôi không thể tùy tiện đi được, phải ở đây trông coi chỗ hàng trị giá hàng chục triệu tệ này.
Ngay bà cô bán rau còn muốn chứ đừng nói đến mỹ nữ ngực nở mông to. Nhìn một lúc mà chúng tôi đã run rẩy hết người, tôi và một anh lái xe, cả Đàm Đào Sênh đều trố mắt: “Người đẹp!”
Cô ấy đi vào kho kìa? Cô ấy vào kho làm gì? Càng lúc càng gần, càng ngày càng quen. Trời! Là Bạch Khiết mà tối nào tôi cũng nghĩ đến!
Tôi vội chạy vào trong kho, nhìn bộ dạng này của mình thật mất mặt chết được, toàn thân nhem nhuốc, tay cũng đen sì. Tôi vuốt vuốt tóc, tóc cũng bù xù, tôi lấy năm ngón chải tóc mà cũng bị mắc, cô ấy mà nhìn thấy thì hình tượng của tôi sẽ bị ảnh hưởng thế nào chứ?
Tôi nghe thấy giọng nói quyến rũ của cô ấy nói với hai người ngoài kia: “Xin hỏi, đây là kho hàng của công ty Viễn thông Ức Vạn phải không?”
Đàm Đào Sênh nuốt nước bọt: “Đúng vậy, tiểu thư có việc gì vậy?”
“Ở đây có người tên là Ân Nhiên không?”
Anh lái xe thấy tôi trốn đi thì vô cùng nghĩa khí, lặng lẽ lẻn vào đến bên cạnh tôi hỏi: “Có phải cậu đi tìm gái không trả tiền không? Người ta tìm đến tận nơi rồi kìa! Hàng như thế mà cậu cũng tìm ra, lợi hại thật đấy! Bao nhiêu tiền một lần?”
Anh ta vừa nói vừa chảy dãi.
“Anh nói cái quái gì vậy?”
Ở đây có rất nhiều xưởng sản xuất, đương nhiên cũng có “khu đèn đỏ”, hơn nữa còn rất phát triển. Phụ nữ như Bạch Khiết xuất hiện ở đây, Đàm Đào Sênh cũng thật sự cho rằng tôi đi tìm gái không trả tiền, chỉ về phía tôi: “Người có tên Ân Nhiên ở trong kia.”
Bạch Khiết tiến lại sau tôi, tôi bỗng nghĩ đến một truyện cười: Tôi vẫn luôn tưởng mình tàng hình rồi thì không ai tìm được. Vô ích thôi! Người đàn ông phong độ như tôi đây đi đâu cũng nổi bật như đom đóm trong màn đêm vậy! Nhưng đôi mắt sầu muộn, cái cằm lún phún râu, và bao thuốc Hồng Kim Long ba tệ đã bán đứng tôi...
Tôi ngượng ngùng mặc áo vào, cái áo càng bẩn, càng mất mặt. Tôi đi qua cô ấy: “Chị Bạch, tôi rửa mặt đã, được không?”
Tôi không biết nét mặt của cô ấy bây giờ thế nào, tôi không dám nhìn, tôi cúi đầu đi ra vòi nước ở hàng rào, gột áo cho sạch, gội đầu, rồi lấy áo lau mặt.
Cô ấy đến cạnh tôi: “Hai tháng rồi tại sao không gọi điện cho tôi? Cậu có coi tôi là bạn nữa không? Điện thoại cậu cứ tắt máy suốt, sau đó hết tiền, tôi đã nạp giúp cậu rồi mà vẫn tắt máy?”
Tôi vắt khô áo rồi mặc lại: “Tôi không cẩn thận làm hỏng máy rồi.” Lần đánh nhau với ba tên kia, di động của tôi bị đập hỏng rồi. Tôi cũng không thích mang theo di động, ở công ty ngày nào cũng phải đi lắp điện thoại thì không có không được, còn ở cái nơi quái quỷ này có di động làm cái gì. Hơn nữa tôi gọi cho chị thì có chuyện gì để nói chứ? Bạn đang đọc truyện tại website: www.thichtruyen.vn
“Áo chưa khô đã mặc vào, sau này già dễ bị phong thấp lắm đấy.”
“Chị Bạch, có phải chị xảy ra chuyện gì không?” Mấy hôm nay tôi lo nhất hai việc, một là cô em út bỏ học, hai chính là chị Bạch bị tên cầm thú kia giở trò. Lúc này gặp lại cô ấy tôi mơ hồ nhận ra mình có chút yêu cô ấy. Nhưng sự tự ti đã khiến tôi nén chặt chút tình yêu ấy tận sâu trong trái tim.
“Ân Nhiên, lương tháng hiện giờ của cậu là bao nhiêu?”
Tôi đỏ mặt: “Chị Bạch, hai nghìn tôi vay chị có lẽ tháng này chưa thể trả được, tôi định tháng sau sẽ gửi trả chị.”
Cô ấy ngắt lời tôi: “Tôi đang hỏi cậu, không phải cậu làm quản kho sao? Nhưng tại sao cậu lại tự mình chuyển hàng, có phải lương không đủ không?”
Thì ra là hỏi cái này, tôi cứ tưởng cô ấy chạy đến đây để đòi hai nghìn tệ.
“Tôi thích công việc này, tôi là một chàng trai khỏe mạnh, không làm chút công việc chân tay, tối cũng khó ngủ.”
Cô ấy đỏ mặt, tôi vội vàng giải thích: “Không phải, chị Bạch, tôi không có ý đó. Tôi không nói, không nói việc liên quan đến phụ nữ đâu.” Tôi líu cả lưỡi, câu đó đúng là nghe có vẻ dễ hiểu nhầm.
Cô ấy vẫn có dáng vẻ thanh lịch như xưa, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng Ân Nhiên à, việc này không thích hợp với cậu, cậu không thể làm công nhân khuân vác được, quá mệt! Cậu còn trẻ thế này, cơ thể có chịu đựng nổi không?”