như vậy, ra ngoài không an toàn, anh qua một lát nữa sẽ ngủ” Cảm giác bất an đột nhiên xông lên đầu, Cảnh Chi Giới ý thức được thay đổi của mình, lưng anh thêm một trận rét lạnh.
“Oh” Nhân Nhân lại rất vui mừng, cười bật người dậy nói chuyện với anh. “Nói với anh đó ~~” Cô cố ý không đếm xỉa tới nói. “Ba em hy vọng em gả cho một người đàn ông rất nhàm chán…” Cô giảo hoạt nói bóng nói gió, nghĩ muốn thử xem anh yêu cô bao nhiêu”
Anh lặng yên trong chốc lát. “Sao? Em phải lấy chồng?” Anh lãnh đạm nói.
Cô cố ý hắc hắc cười trêu chọc anh, cố ý dọa dọa anh. “Ôi~~ Em làm không tốt đó…” Cô có lấy, nhưng chỉ muốn lấy anh.
“Tốt lắm, em muốn lấy thì lấy”
Nhân Nhân nhăn mày, ngây ra, cô đang nói đùa, cô muốn giải thích, anh bỗng nhiên nói tạm biệt.
“Bye, anh phải làm việc”
Điện thoại bị cúp, Nhân Nhân nhảy dựng lên gầm thét.
“Ngu ngốc!” Nhân Nhân bưng lấy đầu. “Em nói đùa mà!” Oa~~~ tức chết!
Một câu nói đùa vô tâm, nhưng lại thức tỉnh Cảnh Chi Giới. Sau khi cúp máy anh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lòng yên tĩnh bỗng nhiên giống như là bị ném đá vào, nổi lên rung động. Anh chưa có dự định kết hôn, cô đã đến tuổi lấy chồng, anh muốn nắm giữ cô như thế nào? Anh còn chưa hiểu, cũng đã chậm rãi quen sự tồn tại của cô. Nhưng cô phải lập gia đình, cô có thể có rời khỏi anh, đến lúc đó, anh nên tự xử như thế nào.
Buổi sáng ẩm thấp lúc nhỏ kia, trời mưa không ngừng. Anh đã không có nước mắt, nhưng cảm xúc của anh ẩm ướt. Công việc của Cảnh Chi Giới cũng không bị phân tâm, nhưng giờ phút này… Tâm trạng anh không yên.
Cúp điện thoại, Nhân Nhân trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ.
Cô thật hối hận, không nên dùng chuyện của Xa Chân Phàm đến xò xét cảm thụ của anh, aizz. Nhân Nhân ngủ không ngon, cô nghe được ra tiếng nói lạnh lùng của anh, cả đêm giống như bị kim châm.
Nhân Nhân xuống giường, ngồi tới trước bàn, mở laptop ra — vào trang web làm trứng tráng.
Mùi vị anh thích nhất trong trí nhớ, ở màn đêm yên tĩnh, cô sưu tầm món anh mà anh thích nhất.
Nhân Nhân nếm thử mỗi một loại mà cô sưu tầm được, nhưng không hề có thu hoạch.
Nhân Nhân tin tưởng tình yêu chân thành là vô địch, cô dụi dụi mắt, cô quyết tâm, cô phải giúp anh tìm về mùi vị ấm áp nhất trong trí nhớ của anh, cô muốn đánh thức tình cảm đã đóng băng và rơi vào giấc ngủ sâu của anh…
~~***~~
“Giúp tớ hỏi cách làm món ăn này!” Úy Nhân Nhân nhắc tới chuyện này với thuộc hạ khi tới cửa, lén cũng thảo luận chuyện của Cảnh Chi Giới với Hà Phi.
Trần Dĩnh cười nhạt. “Lãng phí thời gian”
Hà Phi nghe xong chỉ ừ ừ a a, cô điều tới rất nhiều tư liệu có liên quan đến trứng từ phòng hồ sơ. Cô bỏ vén tóc qua một bên, vừa lật xem giấy tờ, vừa nói: “Tổ trưởng…” Bỗng nhiên bỏ giấy tờ xuống, ngửa mặt nhìn Úy Nhân Nhân, mắt to linh hoạt nháy nháy nháy. “A, tớ biết rồi”
“Hả?” Nhân Nhân hưng phấn mà nhìn lại Hà Phi. “Nói mau!”
“Ưm…” Hà Phi vươn ngón trỏ ra, nghiêng đầu trầm tư nói. “Cà chua xào trứng chính là cà chua thêm trứng vào rồi xào”
“Ừ” Nhân Nhân gật đầu. “Sau đó?”
Hà Phi nhướn đuôi lông mày tiếp tục nói: “Trứng tráng hành chính là thêm hành vào trứng”
“Ừ”
“Trứng tráng chín tầng chính là tráng thêm chín tầng trứng” !!!!
Nhân Nhân không nhịn được cắt ngang lời cô ấy. “Trọng điểm đâu?”
Hà Phi ngồi thẳng lưng ho khụ. “Trọng điểm chính là –” Nhân Nhân dựng thẳng tai lắng nghe, cô cao giọng nói. “Món trứng tráng tên như ý nghĩa, chính là món ăn thêm trứng vào rồi xào, nhất định chính là như vậy, không cần tìm sách dạy nấu ăn, ưm, nhất định là như vậy!”
“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh không nhịn được cười to.
Nhân Nhân nghiêm mặt lại. “Nhiều món từ trứng như vậy, tớ thấy cậu căn bản là quả trứng ngu ngốc, đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?”
“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh vừa cười to một trận, liếc hai cô chậc chậc phê bình. “Nghe hai cậu rất đúng nói, cả hai đều ngu ngốc, làm một món trứng tráng nổi điên!”
Nói cho cùng, món ăn này không đơn giản. Tìm mấy ngày, Nhân Nhân vẫn hỏi không ra cách làm, ngay cả người nghe qua cũng không có. Nhân Nhân không chịu bỏ qua, cô nhờ bạn bè giúp cô tiến cử đầu bếp nổi tiếng Đài Loan, có người nói nghe qua, có người nói thật giống như xem qua báo, tóm lại không ai biết làm.
Buổi trưa Nhân Nhân đi ăn cơm với khách hàng thuận tiện làm dự án mới.
Hà Phi thừa dịp công việc có thời gian rảnh, mượn một đống tư liệu về Hồng Kông từ phòng hồ sơ, cô mang mười mấy tập tài liệu thật dày ra, bày ra sàn, sau đó rõ ràng ngồi xổm xuống sàn lật xem từng tờ từng tờ.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt chăm chú của cô, bỗng nhiên tiếng nói thấp trầm vang lên –
“Tìm cái gì?” Tiếng nói quen thuộc nghiêm túc, khiến Hà Phi cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu.
“Tổng… Tổng giám đốc!” Cấp trên lạnh lùng nghiêm khắc nhất V.J — Lương Chấn Y.
Thảm, Hà Phi chột dạ nhìn mặt nghiêm khắc của anh ta. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không tính là lười biếng chứ?
Anh ta liếc hồ sơ nhìn đầy sàn nhà, sau đó hỏi cô: “Tôi không nhớ rõ gần đây có dự án về thực phẩm”
“Ưm…” Hà Phi không giỏi nói dối, không thể làm gì khác hơn là thành thực nói: “Không có gì, tôi tìm một cuốn sách dạy nấu ăn”
Anh ta nhíu mi, tay phải bỏ trong túi áo, thân hình cao lớn, âu phục tinh tế màu đen, đường viền nghiêm khắc, khiến cho anh ta thoạt nhìn rất nghiêm túc. “Rất trọng yếu sao?” Anh ta hỏi cô.
Hà Phi suy tư, yếu ớt nhỏ giọng giải thích: “Đúng là như vậy, một người bạn của tôi tin tưởng chỉ cần cô ấy làm ra món ăn này, người đàn ông kia sẽ yêu chết cô ấy” Cô chưa nói người nọ chính là Úy Nhân Nhân.
Lương Chấn Y nghe xong khóe mắt khẽ nhếch. “Thì ra là như vậy. Món ăn gì lại thần kỳ như vậy?” Anh ta đánh giá những đường cong khả ái của Hà Phi, cô mặc một chiếc áo khoác vải dệt bông màu hồng phấn, cánh tay nhỏ bé chống trên mặt đất, đôi mắt tinh khiết của cô rất đẹp.
“Là món trứng tráng, nghe nói là một phu nhân của nhà kiến trúc họ Đặng Hồng Kông phát minh, nhưng đã hỏi rất nhiều người, không ai biết làm như nào…” Ánh mắt Hà Phi bỗng nhiên buồn chán. “Người bạn kia của tôi rất ít khi thích người nào khác như vậy, tôi muốn giúp cô ấy” Cô thất vọng giống như tìm không được món ăn kia chính là mình.
Cô thiện lương ở trong mắt của anh ta hết sức khả ái trân quý.
Lương Chấn Y gật đầu, bỗng nhiên bước đi thong thả tới bên cạnh bàn, từ trong túi áo âu phục lấy bút máy ra, ghi chép trên giấy nhớ, sau đó gấp lại, đưa cho Ôn Hà Phi ngồi xổm trên mặt đất.
Hà Phi buồn bực nhìn anh ta, nhận lấy giấy, nghe thấy anh ta nói thật nhỏ: “Mang danh thiếp của tôi đến Hồng Kông tìm người này”
Hà Phi mở giấy nhớ ra, là tên một người nhìn rất quen mắt
Anh ta nhẹ giọng giải thích. “Ông ta là người có tiếng tăm ở Hồng Kông, ông ta khẳng định sẽ biết”
“Vâng” Hà Phi nắm chặt tờ giấy kia, ngẩng đầu vui mừng cười. “Cám ơn anh” Thật tốt quá, tổng giám đốc chính xác là thần, ngay cả người có tiếng tăm cũng biết nhiều hơn.
Anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Hà Phi, ánh mặt trời thật giống như đều ngưng tụ ở đáy đôi mắt cô, cô đang tỏa sáng trong lòng anh.
~~***~~
Bên trong phòng kiểm soát t ập đoàn Thập Phương, Cảnh Chi Giới ngồi trước ban công, hơn mười máy tính lấp lóe, biểu tình của anh trầm tĩnh yên lặng, mỗi một chủ quản lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Vô cùng an tĩnh, không có người nói chuyện, kim chỉ phút ngượng ngùng nhích lên, đang lúc mọi người lo lắng, Cảnh Chi Giới gõ bàn phím, hình ảnh trên máy vi tính nhanh chóng hiện ra, chương trình chạy rất nhanh, trán giám đốc Cao rơi xuống đầy mồ hôi lạnh.
“Xoẹt” một tiếng, màn hình tĩnh lặng, một hàng chữ lóe ra, lúc này mọi người kinh hô, những giọng nói phấn khởi gần như tốc bay nóc nhà. Cảnh Chi Giới bị mọi người vây thành vòng, anh thành công!
Các chủ quản hô tô, ôm anh vừa cười vừa nói, các đồng nghiệp nghe thấy xôn xao cũng chạy tới chúc mừng anh, giám đốc Cao cũng muốn ngợi khen anh, còn muốn bắt đầu vui mừng công bố làm tiệc chúc mừng, tất cả mọi người điên rồi, đơn giản là chương trình phần mềm này ít nhất công ty cũng thu nhập được hơn tám trăm triệu.
Ở giữa tiếng hoan hô, ở giữa sự nhiệt tình ôm, ở giữa tiếng hô to, ở giữa từng khuôn mặt tươi cười, Cảnh Chi Giới chẳng qua là lạnh lùng, anh nói: “Thật xin lỗi, tôi phải đi”
Mọi người kinh ngạc nhìn người rời đi, anh đóng cửa phòng kiểm soát, anh rời xa những tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay kia.
Mùi vị thành công ngọt ngào biết bao nhiêu, anh đi tới góc vắng vẻ, lấy điện thoại di động ra.
Bề ngoài anh trầm tĩnh yên lặng, tim đập lại điên cuồng. Anh gọi một dãy số điện thoại, giờ phút vinh quang này, anh chỉ muốn báo cho một người –
Úy Nhân Nhân đang nói chuyện với khách hàng, bọn họ hẹn đến phòng ăn sang trọng, âm nhạc du dương, Nhân Nhân cười mê người.
“Cho nên định vị sản phẩm thị trường…” Điện thoại di động chợt vang, Nhân Nhân xin lỗi cười bắt điện thoại, nghiêng người lắng nghe.
Vị khách ngồi đối diện nâng rượu vang lên thưởng thức, Nhân Nhân bỗng nhiên kêu to, vị khách kia bị làm cho sợ hãi bắn tung rượu ra ngoài.
“Cái gì!?” Chú ý tới thất thố của mình, Nhân Nhân xin lỗi phất tay, nhưng tiếng nói vẫn kích động, cô nói mấy câu, cúp máy, buộc tóc dài lại, cười với vị khách đang kinh ngạc đối diện nói: “Một vị khách nói cám ơn, chúng tôi giúp bọn họ làm quảng cáo thành công lớn, anh ta hưng phấn gọi điện thoại đến cám ơn” Nhân Nhân thuận miệng nói qua loa, vị khách kia nghe xong ánh mắt tỏa sáng.
“Ưm, hy vọng V.J cũng có thể giúp chúng tôi tạo ra sách lược kế hoạch quảng cáo hoàn mỹ”
“Dĩ nhiên” Nhân Nhân cười rực rỡ. “Giao cho chúng tôi là đúng không sai!” Hì hì hì, người yêu của cô thật là lợi hại, nghiên cứu thành công.
~~***~~
Ngôi sao lấp lánh, đêm lạnh như nước. Cảnh Chi Giới dừng xe, xuống xe bước đến tòa nhà anh ở.
Trước phòng bảo vệ, một cô gái nhìn thấy anh, cười rộ chạy tới, nhảy lên trên người anh. Anh vòng tay qua ôm cô, bị tiếng cười rộ kích động của cô chọc cho thật vui vẻ.
Nhân Nhân ngẩng mặt lên từ trong vòm ngực anh. “Em chờ anh rất lâu” Nụ cười của cô sáng lạn, ánh mắt anh ấm áp.
“Không biết em muốn tới”
“Đứa ngốc!” Cô giơ giơ túi trong tay phải lên. “Em dĩ nhiên muốn tới, ăn mừng với anh nha!”
Cảnh Chi Giới ôm vòng qua eo cô về nhà, cửa vừa mở ra, cô chạy vào phòng khách, khẩn cấp lấy ra từng chai Champagne đặt lên bàn, có khoảng sáu chai.
Anh cởi áo khoác, cười ngắm cô. “Wow! Em tiêu pha”
Nhân Nhân chống hông, nhếch cằm, rất kiêu ngạo nói. “Mở tiệc mừng, toàn bộ miễn phí, bằng em Úy Nhân Nhân muốn lấy rượu còn không dễ dàng sao!” Toàn bộ của nhà hàng A!
Giọng kiêu ngạo của cô chọc anh cười, anh đi tới ngồi xuống ghế sofa, kèm theo kéo cô vào lòng, hai cánh tay vây cô tới trước ngực anh.
“Gọi điện thoại” Cô cười híp mắt nói với anh.
Anh nhíu mi.”Gọi điện thoại?”
Cô mở to hai mắt. “Gọi cho em trai anh, gọi cậu ta mau tới cùng nhau ăn mừng”
Trong mắt Cảnh Chi Giới hiện lên vẻ hậm hực, xoa má cô, hời hợt nói: “Không cần, nó sẽ không tới” Từ trước đến giờ Cảnh Thiếu Hoa rất nhạy cảm với thành tựu của anh.
“Nói gì đi!” Nhân Nhân đưa điện thoại tới. “Chuyện vui mừng như vậy, dĩ nhiên phải