Tổng tài tập đoàn Song Tinh báo qua cho người quản lý bảo Úy Nhân Nhân về nhà ăn tối.
Xe Mercedes chở Úy Nhân Nhân về nhà ở núi Dương Minh. Úy Sanh yêu cầu vô cùng cao với con gái, mỗi lần muốn gặp cha, Nhân Nhân cũng sẽ cố ý ăn mặc rất thục nữ, rất đoan trang, làm cha hài lòng. Dĩ nhiên, loại ngôn ngữ sắc bén thường ngày, tác phong hoạt bát to gan, cũng sẽ che giấu.
Có khi, Nhân Nhân sẽ cảm thấy, ở trong mắt cha mình, luôn là biểu diễn. Diễn một thục nữ rất cao nhã dịu dàng đoan trang, đơn giản mà nói chính là thục nữ nhàm chán bị đè nén, nói chuyện nhỏ nhẹ, mỉm cười không lộ răng, dùng từ rất uyển chuyển, tốt nhất hỉ nộ ái ố cũng phải ưu nhã thu vào trong, vậy là được rồi.
Úy Sanh lãnh đạo tập đoàn về chất bán dẫn, là xưởng lớn thứ hai ở Đài Loan. Lúc tuổi còn trẻ hô mưa gọi gió, tác phong làm việc cũng rất cường hãn. Giờ đây ông cũng đã về già, thân thể dần dần suy yếu, tính tình cường ngạnh vẫn không đổi, ông thích tất cả mọi người nghe ông, ở nhà, ông chính là quốc vương.
“Tiểu thư” Người giúp việc giúp Nhân Nhân mở cửa, cũng cung kính giúp cô cởi áo khoác xuống. Đại sảnh rộng rãi sáng sủa gần một trăm mét vuông, thư ký, trợ lý, người giúp việc của Úy Sanh, cứ theo lẽ thường là một bộ dạng phục tùng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng, rất sợ làm sai chuyện, bọn họ an tĩnh đi qua lại, không có tâm tình cá nhân. Một khi về tới đây, vẻ mặt Nhân Nhân cũng bất tri bất giác nghiêm túc cứng ngắc, thân thể khẽ căng thẳng. Đáng sợ, cha cô luôn làm cho cô cảm giác rất đáng sợ.
“Nhân Nhân” Úy Sanh ngồi trên ghế sa lon da thuộc mười người ngồi được hình dạng chữ L gọi cô, ông đang ngậm xì gà.
Nhân Nhân xoay người nhìn cha, cô ưu nhã ngoan ngoãn mỉm cười đón nhận trước.
“Ba” Nhân Nhân mặc âu phục tuyết trắng trang nhã, tóc dài chỉnh tề búi sau gáy, cô chậm rãi ngồi xuống bằng tư thế ưu nhã, không quên có khí chất thăm hỏi cha. “Ba gần đây có khỏe không ạ?”
Úy Sanh mặc áo choàng dài ông yêu thích nhất hắc, ánh mắt lợi hại đánh giá cô. “Ta nghe nói… Con có bạn trai cố định, ta mấy lần gọi điện thoại đến nhà con, đã muộn mà điện thoại cũng không có ai bắt mắt” Ông nghi Nhân Nhân ở chung với ai đó.
Cô thường qua đêm ở nhà Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân nhỏ giọng mà hời hợt trả lời: “Không có, gần đây công ty có mấy người dự án nên phải bận rộn, con thường đến chỗ Hà Phi, quá muộn thì ở lại chỗ cậu ấy…”
Quản gia nơm nớp lo sợ dâng trà lên, Úy Sanh hít một hơi xì gà nữa rồi phun ra, trong giọng nói có uy nghiêm chân thật đáng tin. “Ta hy vọng con gái của ta là cô gái có giáo dưỡng không tùy tiện u mê, con còn chưa lập gia đình, một mình ở bên ngoài, làm gì cũng phải suy nghĩ đến danh tiếng của mình”
Nhân Nhân rất nghe lời mà gật đầu. “Con biết rồi, thưa ba”
“Nhân Nhân!” Cửa trước xuất hiện một thiếu phụ, thiếu phụ mặc áo khoác lông mềm, trên cổ đeo một vòng kim cương. Bên cạnh bà đi theo một người đàn ông trung niên đeo kính cao gầy, mặc âu phục màu cà phê. Vừa nhìn thấy hai người này, Nhân Nhân lại đau đầu nhức óc, nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười chào hỏi.
“Dì Huệ, anh Xa” Một vị là mẹ kế của cô, một vị là người theo đuổi cô e sợ tránh không kịp. Hết lần này tới lần khác người này theo đuổi hợp tác với công ty cha cô, cô không thể đắc tội.
Nhân Nhân cầu nguyện Xa Chân Phàm thức thời ngồi xa một chút, bởi vì lời nói của anh ta nhàm chán đến có thể ghi vào kỷ lục Guiness; nhưng anh ta không thức thời nhận rõ được trình độ “trác tuyệt” kia, mặc dù Úy Nhân Nhân biểu hiện lãnh đạm, biểu tình của anh ta vẫn vui mừng ngồi xuống bên cạnh Nhân Nhân.
Anh ta theo đuổi Nhân Nhân đã hai năm, đó quả thực là cơn ác mộng của Úy Nhân Nhân. Vì anh ta, Nhân Nhân ba lần đổi số điện thoại di động, nhưng cha cô lại bán đứng cô. Bởi vì anh ta, Nhân Nhân thậm chí phải uống thuốc giảm stress và thuốc an thần, đơn giản là nói chuyện với anh ta quả thực có thể buồn chết người.
Dì Huệ giúp Úy Sanh xoa bóp bả vai, cố ý kéo gần khoảng cách của Xa Chân Phàm và Nhân Nhân. “Nhân Nhân, cậu Xa đặc biệt tới thăm con, nghe nói con đang hẹn hò với người không thuộc giới thượng lưu, con như vậy sao được, muốn tìm chồng thì phải tìm người có điều kiện như cậu Xa, nhân phẩm tốt, vừa ôn nhu, nói chuyện lại khôi hài”
Gặp quỷ, anh ta nói chuyện khôi hài, vậy những người khác nói chuyện chính là sét đánh. Vẻ mặt Nhân Nhân cứng ngắc, mỉm cười có lệ nói một câu: “Việc này… Con còn chưa muốn lập gia đình”
Xa Chân Phàm “A” một tiếng. “Còn chưa tìm được đối tượng sao? Anh có cơ hội rồi, ngày mai đưa em đi xem phim nhé? A…”
Nhân Nhân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, quay đầu mỉm cười với anh ta. “Cám ơn, tôi không có phim gì đặc biệt muốn xem”
“A, vậy anh đưa em đi uống trà, a, em thích kiểu Hồng Kông hay là kiểu Trung Quốc? Ha ha…”
A cái gì mà a? Nhân Nhân nín thở ngưng thần. “…” Tốt, quyết định làm bộ không nghe thấy lời của anh ta, chuyên tâm cúi đầu quấy cà phê.
“Nhân Nhân” Anh ta đứng lên hỏi, rất triệt để nói trắng ra mục đích. “Nhân Nhân, kiểu Hồng Không hay là kiểu Trung Quốc? Kiểu Hồng Kông tương đối thiếu dinh dưỡng, kiểu Trung Quốc khẩu vị tương đối chính gốc, a ~~” Anh ta nhún nhún vai, cố ý tiêu sái hất tóc mai, như vậy khiến cho anh ta thoạt nhìn tức cười hơn, Nhân Nhân phiền não nhăn mày. Nghe anh ta cười nói tiếp: “A, ha ha ha, em không nói lời nào đại biểu muốn uống cả hai kiểu…” A xong anh ta giống như là phát hiện mình có bao nhiêu hài hước, ha ha cười lên.
Tẻ ngắt, thật sự rất nhạt nhẽo. Dì Huệ vì lấy lòng Xa Chân Phàm, chiêm chiếp cười giống như gà tây; Úy Sanh thì liếc nhìn con gái, chỉ trích mà liếc mắt một cái, thật giống như cô có bao nhiêu không lễ phép. Ông ho khụ, đưa mắt sai khiến.
Nhân Nhân thở dài trong lòng, uống một ngụm cà phê, cảm giác tiếng Xa Chân Phàm cười lên giống như sói tru.
“Anh Xa, hôm khác nha” Nhân Nhân cười đến cứng ngắc. “Tôi gần đây không rảnh lắm, xin lỗi”
“A, không sao, a…” Anh ta tiếp tục không thức thời. “Không bằng hẹn tháng sau, anh đưa em đi dạo xuân, a! Đi một ngày một đêm nha? Ngày mười lăm tháng một, oa ha ha ha…” Anh ta lại tiếp tục ha ha cười, Nhân Nhân hộc máu.
Lúc này Úy Sanh mở lời, ông ra hiệu cho Nhân Nhân. “Nhân Nhân, con nên tìm đối tượng thích hợp nghiêm túc gặp gỡ”
“A ~~” Xa Chân Phàm tiếp tục A. “Chỉ mong cháu chính là đối tượng gặp gỡ nghiêm túc của Nhân Nhân. A ~~”
Anh thật sự rất giống đối tượng tôi nghiêm túc phỉ nhổ. Nhân Nhân nói thầm.
Dì Huệ càn rỡ gây rối. “Hai người các con rất hợp, Nhân Nhân, con gái tới tuổi này còn chưa gả đi, rất dễ dàng bị nói xấu. Không bằng bắt đầu từ hôm nay, con bắt đầu gặp gỡ với cậu Xa một chút xem sao” Nếu như hai nhà có quan hệ thông gia, địa vị Úy gia càng vững chắc, ha ha ha ~~
Thật là đủ rồi! Úy Nhân Nhân mỉm cười đứng dậy, ngọt ngào nhìn lại dì Huệ, ngoắt ngoắt tay. “Dì Huệ, ra đây một chút” Cô sờ sờ búi tóc. “Đầu cháu hình như quấn chặt quá, dì tới giúp cháu xem một chút nha?”
“Dĩ nhiên được, thân ái à” Dì Huệ cười híp mắt đứng dậy tới đây khoác vai Nhân Nhân, thân mật cười bước đi thong thả đi vào sảnh với Nhân Nhân.
Vừa vào bên trong, Nhân Nhân lập tức hất tay dì Huệ ra, dì Huệ cũng lập tức ghét bỏ mà đẩy Nhân Nhân ra.
Nhân Nhân nghiêm mặt giận dữ mắng mỏ. “Này! Đừng loạn bậy xía vào chuyện của tôi” Cô nheo mắt lại. “Tôi biết dì đang nghĩ cái gì, chẳng qua là muốn tôi gả cho Xa Chân Phàm, để có nhiều tiền tiêu xài hơn, có đúng không!?” Đám hỏi hai nhà Úy Xa, sẽ làm xu thế năng lực của tập đoàn vững chắc hơn, Xa thị đầu tư ra nước ngoài, là một doanh nghiệp đa quốc gia, dì Huệ muốn leo vào nơi địa vị tốt của Xa gia, căn bản là không cần Nhân Nhân có thích hay không.
Dì Huệ lười biếng tựa vào tường, trừng mắt nhìn cô. “Đại tiểu thư, cháu đã hai mươi bảy tuổi còn không lấy chồng, dì là quan tâm cháu thôi!” Bà ta ngượng ngùng nói.
“Dì ít nói lung tung trước mặt cha tôi đi!” Nhất định là người đàn bà này nhiều chuyện đề cập đến, cha mới có thể bỗng nhiên quan tâm đến tình cảm của cô.
“Cháu cũng ít giả bộ làm gái ngoan trước mặt ông ấy đi, hừ!” Bà ta chế nhạo Nhân Nhân. “Cuộc sống ở bên ngoài của cháu rất đặc sắc nha, dì nghe nói một chuyện, cháu gần đây hình như đang qua lại với một nhà thiết kế phần mềm, cháu không phải đang làm loạn ở bên ngoài sao, phải để ba của cháu biết…”
“Dì câm miệng!” Nhân Nhân giận dữ mắng mỏ. “Dì nếu dám khích bác tình cảm của chúng tôi ở trước mặt cha tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho dì”
“Ha ha ha…” Dì Huệ cười. “Cháu có thể làm gì? Dì còn chưa nói nha, dì đoán cháu đã ở chung với người đàn ông kia…”
Cô thường đến nhà Cảnh Chi Giới qua đêm, hai tay Nhân Nhân vẫn vòng qua ngực, cô nhún nhún vai, thái độ trấn định, một đôi mắt to thông tuệ sắc bén nhìn chằm chằm dì Huệ. “Xem ra, dì vô cùng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi”
“Đúng nha ~~” Dì Huệ quấn lại tóc. “Sao vậy, cảm động à?”
“Rất cảm động” Nhân Nhân cười híp mắt. “Người một nhà chính là cần phải tương thân tương ái”
“Rất đúng!”
“Cho nên tôi mới bảo thám tử điều tra dì” Thấy sắc mặt dì Huệ bỗng dưng trắng bệch, Nhân Nhân bật cười. Cô mới không có nhàm chán tìm người tra như thế, nhưng vẻ mặt dì Huệ nói rõ trong lòng bà ta có quỷ. Cô tiếp tục lớn tiếng đe dọa. “Tôi làm sai chuyện, thêm nữa thì thế nào, ba cũng không thể có thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn dì? Nếu là dì làm sai chuyện, chậc chậc chậc…” Cô rất vui khi nhìn thấy dì Huệ bỗng nhiên cư xử như một con chuột.
Dì Huệ ham hư vinh, nhưng lá gan rất nhỏ, bà ta lập tức đình chiến, rất thức thời thấp giọng nói: “Cháu biết dì không phải là cái loại thích bàn luận chuyện thị phi của người khác mà” Thật ra thì bà ta thỉnh thoảng có lấy tiền nuôi tiểu bạch kiểm [1], cho nên chột dạ không dám lên tiếng.
Không phải là mới là lạ! “Oh ~~” Nhân Nhân hiểu rõ mà gật đầu, giống như đang nói chuyện làm ăn. “Tôi cũng nghĩ thế”
Không đến mấy phút, Nhân Nhân sẽ khiến cho hai người bọn họ đạt thành nhận thức chung. “Xa Chân Phàm kia, tôi hy vọng dì không nên nhiều chuyện”
“Dĩ nhiên” Dì Huệ thông minh không muốn đối nghịch với Nhân Nhân, nhưng bà ta nói ra chuyện Nhân Nhân lo lắng nhất. “Nhưng cháu biết Xa Chân Phàm là con rể ba cháu ngầm chọn, dì nghĩ, cháu phải biết ứng phó, trừ phi cháu tìm được một đối tượng, nếu không cháu sẽ không có cuộc sống an bình”
Chết tiệt! Nhân Nhân nhăn mày. Cô cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn, aizz…
Lăn qua lăn lại cả buổi tối, Nhân Nhân mới kiệt sức về nhà. Đeo mặt nạ gái ngoan cả buổi tối, cuối cùng cũng có thể dỡ xuống, cô vừa vào cửa nhà liền mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cảnh Chi Giới.
“Alô? Em đang làm gì?”
Cảnh Chi Giới kẹp điện thoại vào vai, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím máy vi tính. “Đang tổ hợp chương trình”
Nhân Nhân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.”Mười một giờ rồi, anh không nghỉ ngơi à?”
“Tại sao? Em có muốn tới đây hay không?” Lời vừa ra khỏi miệng, bọn họ đều ngơ ngẩn.
Cảnh Chi Giới kinh ngạc mình tự nhiên nói ra muốn gặp cô như thế; Nhân Nhân thì khiếp sợ anh lần đầu tiên chủ động biểu đạt muốn gặp cô. Bọn họ ba ngày không gặp, Cảnh Chi Giới giật mình vì sự quyến luyến với cô. Anh bắt đầu lệ thuộc vào cô sao?